Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 343: Chương 343
"Nghe ta, tìm cho A Quy một người cha dượng sao?" Sở Du Ninh chớp mắt vô tội với Thẩm Vô Cữu, nhị tẩu thực sự nghe vào rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sở Du Ninh vỗ ngực: "May quá may quá, ta sợ nhị ca tối đến tìm ta."
"Người đồng ý tìm mùa xuân thứ hai, vậy thì chắc chắn là đã hỏi rồi." Sở Du Ninh hùng hồn trả lời.
Nhị phu nhân cười trừng mắt nhìn nàng: "Công chúa không phải nói đã hỏi nhị ca rồi sao?"
"Nhị tẩu, đợi ải Ung Hòa bên này vừa mở chiến thì Tuy quân sẽ rút lui, đến lúc đó ngũ đệ sẽ về kinh thuật chức, người đợi hắn cùng về." Thẩm Vô Cữu nghiêm túc dặn dò.
Nhị phu nhân bị biểu cảm của nàng chọc cười: "Ta nói không lại cái miệng nhỏ này của công chúa."
"Ta không thích ăn giấm chua." Sở Du Ninh giải thích, hơn nữa còn là một loại chua kỳ lạ, nàng mới không thích.
Chương 343: Chương 343 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nói đến đây, Việt Quốc muốn diệt Khánh Quốc nhưng lại để Tuy Quốc liên tục tấn công, điểm này rất kỳ lạ, giống như muốn dùng Tuy Quốc để gây áp lực với Khánh Quốc, ép Khánh Quốc cầu cứu vậy.
Nhị phu nhân nói xong còn trêu chọc nhìn Sở Du Ninh: "Cẩn thận công chúa sẽ ghen."
"Nhị tẩu, vốn dĩ đây là trách nhiệm của ta." Thẩm Vô Cữu áy náy.
Nhị phu nhân cũng không biết nàng thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu, nhìn biểu cảm nhăn mũi của nàng thấy thật đáng yêu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ai ngờ vừa trì hoãn thì chiến trường xảy ra chuyện, sợ chuyện trong mơ thành sự thật nên hắn vội vã trở về kinh.
"Không sao, đợi chúng ta đánh xong Việt Quốc thì đến lượt chúng ta đánh trả." Sở Du Ninh định như vậy, một lần đánh cho mấy nước khác phục tùng, xem xem còn ai dám gây chiến.
"Ta đã sớm muốn nói với đệ rồi, mấy ca ca của đệ tuy đã không còn nhưng các tẩu tử cũng không phải trách nhiệm của đệ, đệ không cần phải gánh vác mọi thứ." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhị phu nhân gật đầu: "Vậy thì tốt quá, quân Thẩm gia rốt cuộc cũng có thể thở phào rồi. Tuy quân này cũng không biết phát điên cái gì, rõ ràng biết đánh không lại mà vẫn ngày ngày tấn công."
Chỉ cần Khánh Quốc và Việt Quốc bên này vừa mở chiến thì chuyện Khánh Quốc có vũ khí sẽ được chứng thực hoàn toàn, lúc này người có chút đầu óc đều sẽ chọn rút lui để quan sát, nếu không, trừ khi Việt Quốc cũng cung cấp vũ khí cho Tuy Quốc, bằng không chính là tự chuốc lấy diệt vong.
Nhị phu nhân nghe nói Tuy quân sẽ rút lui thì mừng rỡ khôn xiết: "Thật sao? Tuy quân đánh nhiều năm như vậy sao lại đột nhiên nghĩ đến chuyện rút lui?"
Quay lại vấn đề chính, Thẩm Vô Cữu nói về nơi hắn phát hiện ra nhị ca lúc trước, lý do hắn do dự mãi không đưa di cốt về kinh là vì lúc đó hắn không thể rời khỏi chiến trường, thứ hai là vì vẫn chưa biết phải nói với Nhị phu nhân và A Quy như thế nào.
Thẩm Vô Cữu bật cười, nhìn về phía Sở Du Ninh. Thê tử của hắn trời sinh đã thiếu mất gân ghen, hoặc là sự mạnh mẽ của nàng đủ để nàng không còn chuyện ghen tuông.
Nàng quay sang nhìn Thẩm Vô Cữu: "Lão tứ, đệ nói cho ta biết đệ phát hiện nhị ca ở đâu, ta vẫn phải đến biên quan, dù sao cũng phải đón nhị ca về kinh, chôn cất vào phần mộ tổ tiên, hưởng hương khói trong từ đường."
"Ta nghe công chúa." Nhị phu nhân xắn tay áo nhẹ nhàng lau nước mắt ở khóe mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhị phu nhân không nhịn được giơ tay khẽ đánh nàng: "Ta nói là nghe công chúa, khóc xong thì sống thật tốt, nuôi dạy A Quy thành tài."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.