Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 250: Chương 250
*
"Được rồi." Nàng miễn cưỡng đồng ý, cuối cùng còn do dự bổ sung một câu: "Ta thích lương thực hơn, lần sau ngươi vẫn nên tặng lương thực cho ta đi."
"Ngươi thích gì?" Sở Du Ninh hỏi thẳng.
Ma ma đành thôi, lại nói đến chuyện hôn sự của Nhị cô nương: "Nô tì thấy Nhị cô nương không vì bị từ hôn mà chịu đả kích lớn, di nương có nên cân nhắc kỹ chuyện hôn sự của Nhị cô nương không?"
Thẩm Vô Cữu vừa buồn cười vừa bất lực, đành phải đồng ý.
Ngay khi Thẩm Tư Lạc còn đang do dự thì một ma ma từ trong viện đi ra: "Nhị cô nương sao lại đến đây? Đây là..."
Thẩm Vô Cữu không khỏi khép chân lại, luôn cảm thấy ánh mắt của công chúa không phải là hình ảnh hắn có thể tưởng tượng.
Đây, đây là đang làm nũng sao?
Sở Du Ninh nhìn vào đôi mắt mỉm cười chờ mong của hắn, nàng từng thấy nam nhân tặng đồ hoặc tinh hạch hay đồ ăn cho các thành viên đội Bá Vương Hoa, ở mạt thế đó đều là những thứ có thể biểu đạt tâm ý nhất, ở thế giới này lại thịnh hành tặng quần áo sao?
Thẩm Vô Cữu: ... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Công chúa đã là của ta rồi." Hắn nói.
Sở Du Ninh chớp chớp mắt, trong đầu hiện lên câu thoại kinh điển của nam nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình sau khi vận động - Cuối cùng ngươi cũng là của ta rồi.
Ma ma nhìn ống tre đen thui trên mặt đất, lại nhìn Nhị cô nương chạy mất dạng, thở dài một tiếng, lấy khăn tay ra nhặt ống tre lên rồi vào viện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sở Du Ninh lại buồn rầu, là một thê tử tốt, nàng có phải cũng nên tặng gì đó cho Thẩm Vô Cữu không nhỉ?
"Di nương, đây là đồ ăn mới do Nhị cô nương đích thân làm, đặc biệt mang đến cho người." Ma ma mở ống tre ra rồi mới mang vào phòng.
Sở Du Ninh gật đầu, không thể chối cãi: "Vậy ta sẽ suy nghĩ thêm."
"Công chúa đã là thê tử của ta rồi."
Thẩm Vô Cữu đã sớm đoán được nàng sẽ nói như vậy, hắn cười nói: "Nhưng đó là đồ của công chúa, ta muốn nhìn công chúa mặc quần áo ta tặng."
"Cái này thì đúng."
Sở Du Ninh phát hiện tim mình hơi tê dại, nàng gật đầu: "Có ánh mắt. Nhưng ta cũng không thể tự tặng mình cho ngươi được."
Thẩm Vô Cữu không khỏi nghĩ đến một số hình ảnh không thể miêu tả, thật ra cũng có thể tặng, chỉ là với mạch não của công chúa, hắn không dám nói tùy tiện như vậy.
Ma ma há miệng, cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Sở Du Ninh nghĩ đến cả một phòng đầy quần áo của mình, mỗi ngày tùy ý cho nha hoàn phối đồ, nàng phất tay: "Ta có rất nhiều quần áo mặc không hết, có tiền đó còn không bằng mua lương thực." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng nhìn Thẩm Vô Cữu, ánh mắt kỳ lạ dừng lại ở g*** h** ch*n hắn: "Còn chưa phải." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Những chuyện này có mấy vị phu nhân trong phủ lo, chắc sẽ không gả Nhị cô nương bừa bãi đâu." Hứa di nương nhàn nhạt nói.
"Là cơm ống tre ta cùng công chúa làm, mang đến cho di nương nếm thử, ngươi cầm vào đi, ta không vào nữa."
Thẩm Tư Lạc đặt ống tre xuống rồi quay người chạy mất.
Hứa di nương đang chép kinh Phật, chỉ dừng lại một chút rồi tiếp tục hạ bút: "Đặt đó đi."
Tính tình của di nương vẫn như vậy, chưa từng thấy bà ta để tâm đến điều gì, may mà đây là phủ Trấn Quốc tướng quân, nếu là nhà khác, làm sao có chỗ cho người Phật hệ như bà ta.
Thẩm Vô Cữu sửng sốt, ánh mắt chân thành và nồng nhiệt: "Ta thích công chúa."
Ăn xong cơm ống tre, Thẩm Vô Cữu nói đến chuyện may quần áo cho Sở Du Ninh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.