Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 224: Chương 224
Mấy người trong bóng tối: ...
Người ẩn núp trong bóng tối: ...
"Mau b.ắ.n tên cứu người." Một người nói.
Là hổ!
"Ta thấy không cần đâu." Một người khác vẻ mặt hoài nghi nhân sinh.
"Chắc là trùng hợp thôi? Nàng ta vừa xuất hiện đã bị con hổ thu hút sự chú ý, giờ vừa đánh xong đã có thể phát hiện ra chúng ta sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Những người trên cây căng thẳng toàn thân: "Sao ta lại cảm thấy hình như nàng ta phát hiện ra chúng ta rồi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ánh mắt hung dữ của con hổ khiến nàng trong nháy mắt như trở về thời mạt thế đối mặt với dị thú, không đợi nó xông tới, nàng đã hưng phấn cầm đao xông lên.
Hai người đang rút tên ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy con hổ đã bị cô nương kia cưỡi lên người, đ.ấ.m đá túi bụi, con hổ mang theo cô nương xoay vòng, đ.â.m vào cây, cố gắng hất người trên lưng xuống, tiếng gầm rung trời khiến tai những người ở gần có chút ù ù.
Sở Du Ninh v**t v* con hổ dưới thân, tốt quá rồi, dị thú thời mạt thế vừa to lớn lại xấu xí, nàng đã sớm muốn thử xem có thể dùng tinh thần lực khống chế một con vật làm thú cưỡi hay không.
Mọi người: ...
Nàng ngồi dậy vỗ đầu hổ: "Sớm nghe lời thì tốt rồi, bộ lông đẹp như vậy suýt nữa bị ta nhổ trụi."
Sở Du Ninh thu hồi ánh mắt, vỗ vỗ con hổ: "Đứng lên, đi qua đó."
Dã thú ở đây không có năng lượng, chỉ có sức mạnh, dùng tinh thần lực rất dễ thuần phục.
Chương 224: Chương 224 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Có lẽ là nàng ta vừa khéo nhìn về phía này. Ngươi nói xem một cô nương yếu đuối như nàng ta vào Quỷ Sơn làm gì chứ?"
Thẩm Vô Cữu dần thả lỏng trái tim đang thắt lại, khóe miệng hơi nhếch lên.
Con hổ trưởng thành đột nhiên bị đánh liên tiếp, chẳng mấy chốc tiếng gầm yếu đi, mệt mỏi nằm xuống thở hổn hển, còn mang theo chút chán nản.
Hắn cảm thấy công chúa gặp hổ, người nên lo lắng là con hổ mới đúng.
Lần này con hổ ngay cả đầu cũng nằm bẹp xuống đất. Hổ trong lòng khổ sở, nhưng hổ không thể nói.
Con hổ này không phải bị công chúa đánh phục rồi chứ?
"Phải làm sao đây? Ra tay không?"
Sở Du Ninh vừa đánh vừa dùng tinh thần lực áp chế con hổ, giọng nói mềm mại vang lên trong rừng: "Ngươi phục hay không! Phục hay không!"
A Quy sợ hãi nhào đến bên tứ thúc, Thẩm Tư Lạc theo bản năng trốn ra sau Bùi Diên Sơ.
Đây là dũng sĩ từ đâu chui ra, ngay cả hổ cũng có thể đánh phục!
Sở Du Ninh cầm đao đi mãi đi mãi, cuối cùng lại đi vào lãnh địa của hổ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Con hổ đột nhiên nằm xuống làm cho Sở Du Ninh đang ngồi trên lưng nó cũng suýt ngã.
Con hổ miễn cưỡng cõng nàng đứng dậy, đi về phía nàng chỉ.
Sau tiếng gầm đó, trong rừng lại liên tiếp vang lên mấy tiếng kêu gào, tiếng sau thảm thiết hơn tiếng trước, cuối cùng càng ngày càng yếu, bọn họ còn kỳ lạ nghe ra được một chút ấm ức.
Nàng đổi tư thế ngồi sang ngồi nghiêng, ngẩng đầu nhìn về phía mấy cái cây cách đó khoảng mười mét.
* (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Tử Thiện chỉ có thể trốn ra sau những gia binh của phủ tướng quân.
Một gia binh đại diện tiến lên bẩm báo.
"Nàng ta đến rồi!"
"Xem nàng ta định làm gì đã."
Sở Du Ninh cưỡi hổ đến dưới mấy cái cây, dừng lại một chút, để những người trên cây tưởng rằng thật sự bị phát hiện, rồi lại vỗ vỗ con hổ tiếp tục đi về phía trước.
Thẩm Vô Cữu gật đầu, đang định khen một tiếng làm tốt, đột nhiên, trong rừng núi truyền đến một tiếng thú gầm, sắc mặt mọi người đại biến.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.