Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 207: Chương 207
Không đúng! Vấn đề lớn nhất bây giờ chẳng phải là công chúa định nửa đường đánh cướp người Việt Quốc sao?
Trần Tử Thiện giật mình, vô thức quan sát những người xung quanh, lúc này mới tiến lại gần nói nhỏ: "Công chúa, không được đâu, bọn họ vừa rời khỏi kinh thành không xa đã bị đánh cướp, món nợ này sẽ tính lên đầu Khánh Quốc chúng ta, cho dù g.i.ế.c người diệt khẩu, chỉ cần xảy ra chuyện trong phạm vi Khánh Quốc, Việt Quốc đều sẽ gây chiến với Khánh Quốc."
"Tiểu Hoàng Thư là ai?" Trần Tử Thiện cảnh giác, công chúa lại thu thêm một đồng đội lúc nào mà hắn không biết?
"Chỉ cần không để bọn họ cảm thấy là Khánh Quốc làm thì được rồi."
Bánh nếp tẩm đường mỗi xiên có năm viên, màu nâu đỏ, viên nào viên nấy tròn vo bóng loáng, từng xiên cắm trên bó cỏ, trông chẳng kém kẹo hồ lô chút nào, suốt đường đi không ít trẻ con tưởng họ là người bán kẹo hồ lô.
"Đó là đâu?" Sở Du Ninh cắn một viên bánh nếp tẩm đường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sở Du Ninh cầm một xiên bánh nếp tẩm đường thong thả bước đi, ăn no uống đủ rồi, đang định đánh xe về phủ, bỗng nhiên nàng dừng lại nhìn về phía trước không nhúc nhích.
"Đó đều là những bảo vật vô giá, mỗi năm thu thập từ khắp nơi, chỉ cần lấy một món ra cũng đủ cho một hộ gia đình bình thường ăn mặc cả đời không lo."
Sở Du Ninh nheo mắt: "Nói cách khác, những thứ kia đều là tặng cho Việt Quốc mang đi?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sở Du Ninh gặm xong viên bánh nếp tẩm đường cuối cùng: "Ngươi ước tính xem những thứ kia có thể đổi được bao nhiêu lương thực."
"Trừ khi đợi bọn họ trở về địa phận Việt Quốc rồi mới ra tay."
Sở Du Ninh bẻ gãy que tre: "Ngươi thấy chúng ta đánh cướp giữa đường thì sao?"
Nàng liếc mắt đã nhận ra người chỉ huy khiêng đồ chính là Hộ bộ Thượng thư Văn Tranh, bên cạnh còn đứng một người Việt Quốc.
Cả đời, vậy thì có thể ăn được bao lâu?
"Công chúa nói đến Bùi Lục sao? Hắn xếp thứ sáu trong Bá phủ."
Sở Du Ninh không nhớ tên hắn là gì, chỉ nhớ cuốn tiểu hoàng thư trong thư phòng của Thẩm Vô Cữu là của hắn.
Không trả công cũng sẽ làm thôi, đây là cơ hội tốt để được theo công chúa, hơn nữa, công chúa đã tha tội cho cả nhà ba người bọn họ, Bùi Lục bán thân cho công chúa cũng không quá đáng.
Trần Tử Thiện lại xác nhận một lần: "Là Ban Kinh Quán, nơi sứ thần các nước ở khi đến đây."
Hôm đó nàng đi xin lương thực như muốn mạng già của ông ta, lúc này lại tích cực tặng quà cho người ta.
Trần Tử Thiện thở dài: "Đúng vậy, quốc khố của chúng ta lại phải trống rỗng rồi, mỗi lần Việt Quốc đến đây một chuyến, quốc khố đều phải trống rỗng một lần." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Tử Thiện cảm thấy điều này không thực tế, không thể vì đánh cướp quà tặng mà đuổi theo đến Việt Quốc được.
"Đúng vậy, bây giờ hắn cũng phải nuôi sống gia đình rồi, ngươi hỏi hắn xem có hứng thú khuân vác vật tư không, ta trả công cho hắn."
Trần Tử Thiện theo ánh mắt nàng nhìn về phía trước, chỉ thấy một đội quan lại đang khiêng từng thùng đồ vào trong lầu, ngẩng đầu nhìn biển hiệu—— Ban Kinh Quán
Sở Du Ninh cảm thấy có thể làm phi vụ này, tại sao lại bị bắt nạt như vậy mà còn phải tặng quà cho bọn họ, cho bọn họ còn không bằng cho nàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sở Du Ninh đã quyết định sẽ làm: "Ngươi cho người theo dõi bọn họ, xem khi nào bọn họ đi, rồi tìm thêm mấy người có thể khuân vác vật tư, tiểu hoàng thư (sách diễm tình) kia không tệ."
"Chính là người ở Trung Thuận Bá phủ hôm nay." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.