Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 159: Chương 159
Sở Du Ninh kiêu ngạo ưỡn n.g.ự.c nhỏ, sau đó nghĩ đến căn phòng vừa bị nổ nát, lại có chút chột dạ: "Chỉ là hơi tốn kém."
Mấy người vào phòng, đồ đạc bên trong đã sớm vì vụ nổ mà văng tung tóe khắp nơi.
Thẩm Vô Cữu cưng chiều gật đầu, hắn đã thay đổi kế hoạch, vì tương lai của Khánh Quốc, thuốc s.ú.n.g này nhất định phải nộp lên, nếu như Cảnh Huy Đế cuối cùng vẫn vì mỹ sắc mà hại nước, đến lúc đó phản cũng không muộn, cho dù đến lúc đó hắn không phản, ước chừng công chúa cũng sẽ tức giận đến mức muốn tạo phản.
Vì vậy hắn đã gói ghém sách vở và lò luyện đan cuối cùng trong đạo quán rồi theo Thẩm Vô Cữu đến kinh thành. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ồ?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thật sự... đơn giản vậy thôi sao?
Từ trước đến nay các phương sĩ luyện đan đều hướng đến việc luyện thành đan dược, sao có thể nghĩ rằng than gỗ dùng để đốt lửa luyện đan lại là nguyên liệu quan trọng, hắn không nghĩ rằng thứ không bắt mắt nhất lại là thủ phạm gây ra nổ lò.
Thẩm Vô Cữu cười: "Công chúa, của ta chính là của người." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thẩm Vô Cữu nói chỉ cần hắn chế tạo ra thuốc s·ú·n·g, hắn sẽ được lưu danh sử sách, nếu sau này khởi sự, hắn nhất định sẽ là công thần khai quốc.
Thẩm Vô Cữu nhìn sang Sở Du Ninh, dường như chuyện gì xảy ra trên người nàng cũng không khiến hắn bất ngờ.
Chương 159: Chương 159
"Vậy còn đau lòng hơn, sớm biết là của mình thì ta nhất định đã đổi chỗ khác thử."
Hắn bừng tỉnh đại ngộ, lần trước ở đạo quán nổ lò hoàn toàn là do hắn vô tình đổ phần bột còn lại của than gỗ vào tiêu thạch, mà tiêu thạch đó vừa đủ để luyện một lò, hắn nghĩ chỉ là chút than vụn cũng không sao nên đã đổ hết vào luyện cùng, chính lúc đó lò phát nổ, mà trước đó hắn cũng đã cho lưu huỳnh vào trong.
Khương Trần cảm thán: "Công chúa, hành động này của người đã khiến ta bừng tỉnh, vạn vật trên đời, cho dù là một hạt bụi cũng có giá trị tồn tại của nó."
Khương Trần tuy ở trong đạo quán nhưng lại có một trái tim hướng về triều chính.
Bất kỳ ai cũng không thể ngờ được vũ khí mạnh mẽ có uy lực lớn khiến ba nước khác khiếp sợ, chịu nhục chịu khổ lại được làm từ than gỗ.
Thẩm Vô Cữu cho dù không làm quân sự, quản lý hậu cần chắc chắn cũng là một tay lão luyện.
Tiêu thạch và lưu huỳnh thì còn dễ nói, dù sao cũng là nguyên liệu mà các phương sĩ chuyên dùng để luyện đan, nhưng than gỗ bình thường không thể bình thường hơn lại trở thành một trong những thứ không thể thiếu sao?!
Sở Du Ninh nói ra ba thứ có thể chế thành thuốc nổ, Thẩm Vô Cữu và Khương Trần đều nghi ngờ mình nghe nhầm.
Có lẽ, nếu có thể bóp c.h.ế.t nguy cơ đó từ trong trứng nước, giống như lần này hắn cho người đi mua Hề Âm trước, cũng có thể cho người tìm ra nữ nhân trong mộng khiến Cảnh Huy Đế vì nàng ta mà khai chiến với Việt Quốc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sở Du Ninh lập tức không đau lòng nữa: "Đúng! Đến lúc đó ngươi giúp ta đòi, tiện thể tính luôn tiền sửa chữa căn phòng này, còn cả tiền nguyên vật liệu bị mất nữa."
Khi trong đạo quán chỉ còn một mình hắn, hắn thường đi tìm sách đọc, cũng nhờ thỉnh thoảng dạy chữ cho trẻ con trong làng mà nuôi sống bản thân.
Quả nhiên là quân sư, nhanh như vậy đã nghĩ ra đối sách, ánh mắt của nàng quả nhiên không tệ.
Sự kinh ngạc của Khương Trần càng không cần phải nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.