Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Coviz

Unknown

Chương 48: Trước đại chiến (2)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 48: Trước đại chiến (2)


“Đúng là vậy. Nhiệm vụ của anh chính là con đầu đàn. Tôi tin là nếu g·iết được nó, đàn xác sống sẽ hỗn loạn.”

“Mọi người lên kế hoạch chiến đâu tới đâu rồi? Tôi có thể tham gia được không?”

Uyển Hương thấy thái độ Long khác lạ khi trở về từ chỗ Andrew. Trông hắn có vẻ đang suy tính điều gì đó, cô bèn tiến lại gần.

Lắng nghe câu chuyện của các nàng, Long cảm thấy nhẹ lòng đi vài phần. Hắn đã từng đến vùng đất đó, để t·ruy s·át một kẻ mà cha con Yên Hoà muốn hắn phải c·hết.

“Trước đây tôi đã chạm trán bọn chúng. Tôi không có cơ hội để tiếp cận ả. Nếu có yểm trợ thì tôi tin mình sẽ g·iết được ả”

“Theo tôi, cậu lấy quách cái chức vị thành chủ của lão khốn ấy đi” y liếc nhìn Long.

“Đáng sợ như thế nào?”

“Anh nói lại cho hắn nghe”

“Tất nhiên, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!” ánh mắt Long chứa đầy toan tính, lạnh lùng nói.

“Anh cứ giữ lấy cũng được” cô đáp.

…Long và Andrew quan sát địa hình xung quanh hẻm núi. Phía dưới là con đường độc đạo dẫn vào pháo đài Kaluga. Những khẩu pháo hạng nặng đã được tập kết xung quanh các vị trí trọng yếu, hướng nòng xuống dưới. Các đó không xa, trận địa t·ên l·ửa đất đối đất tầm ngắn cũng đã được triển khai, các binh sỹ vẻ mặt căng thẳng, tập trung tối đa cho công việc.

Uyển Hương đặt vào tay hắn một đồng xu bạc. Long im lặng nâng đồng xu lên ngắm nghía. Hắn của ngày xưa đều do người khác quyết định, giờ đây cái quyền đó đã được trả lại cho chính mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tiếp tục đi lên phương bắc. Đến lãnh thổ của những kẻ lang thang” gã nói.

Andrew nhìn sang thuộc hạ.

“Khoảng nửa đêm, con xác sống đầu tiên sẽ đặt chân đến hẻm núi. Vì đoàn xác sống này kéo dài nhiều cây số” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Long cất đồng xu vào túi, trìu mến nhìn Uyển Hương: “Cảm ơn em, cho anh mượn tạm. Xong việc anh sẽ trả lại”

“Không phải phép thuật, đó là năng lực” Long nhìn đồng xu, nó càng xoay một cách mãnh liệt. Xung quanh đồng xu như đang bốc lên những tia lửa màu xanh.

Uyển Hương tò mò.

Andrew đôi mắt sáng lên, vẻ trầm tư biến mất. Điều y mong chờ cũng đã diễn ra.

“Ui, phù thuỷ là nhưng người có phép thuật à?”

Hắn nhìn cô, cười: “Không có gì, chắc mai chúng ta sẽ đi khỏi Kaluga”.

“Không, không có gì, chỉ là nhớ lại môtk kỷ niệm xưa cũ mà thôi” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 48: Trước đại chiến (2)

“Còn cái áo choàng, liệu hôm nay có may xong không. Nếu xong được thì phần thắng của chúng ta sẽ cao hơn”

“Việc thức tỉnh cho các nàng tôi nhờ cậu đến đâu rồi” Long chợt nhớ ra, bèn hỏi.

Andrew chỉ lên sa bàn, bắt đầu thao thao bất tuyệt.

“Chúng ta đi đâu vậy?” những cô gái kia hóng chuyện.

“Mời các cô!”

Một thuộc hạ chạy đến thông báo với Andrew. Y gật đầu, khuôn mặt lo lắng.

“Có chuyện gì, nói với em được không?”

“Em nghe nói nơi đó rất đáng sợ”

“Có một lần anh khách mà em quen kể là ở đó có người còn chịch cả xác sống”

Gã chợt nhớ đến bộ truyện này. Nhớ nhưnhx nét chữ mà Mộc Trà viết lên trang bìa : “Tặng Long của em!”. Chợt gã tự nhiên mỉm cười.

Cùng với việc di chuyển q·uân đ·ội, tiếng loa phát thanh oang oang truyền đi trên khắp các con phố: “Lệnh giới nghiêm sẽ bắt đầu từ 15 giờ chiều nay. Tất cả cư dân chú ý đóng chặt cửa ra vào, cửa sổ hoặc các lối ra vào. Không ra ngoài khi chưa có thông báo từ nhà chức trách”.

Uyển Hương chờ đợi hắn tung đồng xu. Cô khong biết đang có chuyện gì nhưng hẳn là nó phải rất lớn mới khiến một người như Long phải suy nghĩ. Nhưng dù thế nào, cô vẫn sẽ đi theo quyết định của Long.

“Vâng! Theo tình toán, 2 ngày nữa đội quân xác sống này sẽ tiến đến ngoại vi Kaluga. Để tới được pháo đài, chúng phải đi qua đoạn hẹp này. Chúng ta sẽ bố trí hoả lực mạnh tại đây để tiêu hao lực lượng của chúng trước.”

Linh Châu tiếp tục

“Toàn bộ vốn liếng của Kaluga đổ hết vào canh bạc này rồi đấy! Lão khốn Vasilyevich còn không thèm hồi đáp. Bảo sao Băng Thành cứ lẹt đẹt, là lãnh thổ hạng bét. Thành chủ suốt ngày say rượu”

“Chuyện gì làm anh vui lại vậy?”

“Em chỉ nghe người ta kể lại thôi. Rằngđó là vùng đấy của những kẻ nguy hiểm nhất Minh Địa. Những kẻ bị truy nã, những ác nhân. Nghe nói còn có cả những phù thuỷ”

Andrew chen vào.

“Khi chúng đến cổng pháo đài, pháo laser sẽ làm nhiệm vụ. Cộng với số lượng tỉnh thức giả cấp 3 hiện có, chúng tôi ước lượng sẽ cầm cự được 1 ngày.”

“Chắc là đã bắt đầu rồi. Tôi đã cho người thực hiện, cậu yên tâm đi.” Andrew trả lời.

“Đúng rồi, những phù thuỷ biết phép thuật. Họ còn có thể điều khiển xác sống”

Andrew khẳng định.

Còn về những người được gọi là phù thuỷ, Long cũng từng nghe kể. Đó là những người vô cùng bí ẩn. Long nhớ có lần gã đã hứa với Mộc Trà sẽ đưa cô đến đó tìm phù thuỷ để xem phép thuật của họ có giống trong truyện Harry Porter hay không.

“Anh không muốn nhắc. Anh muốn quên đi kỷ niệm này”

***

Gã nhớ đến hôm trước cùng các nàng đi thăm thú Kaluga, nhìn những đứa trẻ mồ côi phải lăn lộn kiếm sống giữa trời lạnh giá khiến Long nhìn thấy bản thân mình ngày xưa…Một đứa trẻ côi cút đầu đường xó chợ.

Hôm nay là ngày cuối cùng mà các cô sử dụng thực phẩm tăng cường năng lực. Sau đây, họ sẽ bước vào quá trình tỉnh thức lần thứ 3. Nếu là trước đây, có cho vàng bọn họ cũng không dám nhưng ở bên cạnh Long, được hắn bồi dưỡng, bọn họ đều cảm nhận được năng lực của mình tăng lên từng phút bởi vậy không còn ai lo lắng, thậm chí còn háo hức, chờ đợi…

“Nốt hôm nay là đủ thời gian mà anh Long nói chị nhỉ?”

“Chiến tranh à?” Uyển Hương nghi hoặc. Lúc trước, cô cũng đã nghe nhiều người khách của mình nói đến c·hiến t·ranh. Rằng mối giao hảo giữa các lãnh thổ chỉ là trên danh nghĩa còn thật sự, các thành chủ đều muốn thôn tính đối thủ. Có điều là họ vẫn còn ngại Global Shield.

“Đừng nói với tôi anh muốn g·iết con đầu đàn?”

Andrew cười nhẹ, tự cảm nhận được tham vọng của người bạn lâu năm. Những chỉ huy đứng bên cạnh trầm mặc không nói gì, giả vờ không nghe thấy câu chuyện của 2 người.

“Cầu chúa phù hộ cho chúng ta!” Andrew làm dấu thánh.

Người chỉ huy nói.

“Đừng cầu xin bất cứ vị thần thánh nào cả. Tự chúng ta quyết định vận mệnh của mình” Long nhìn Andrew, lắc đầu nói. Trên tay gã, đồng xu bạc đang lơ lửng rồi xoay tít như cánh quạt.

“Bằng cách nào?”

Long hỏi rồi trong đầu chợt loé lên câu trả lời.

“Trước đây, lúc khó để đưa ra lựa chọn, em thường lấy đồng xu này và tung lên. Mặt sấp thì em sẽ làm theo trái tim mách bảo. Mặt ngửa thì em sẽ để lý trí quyết định”

“Với lượng đ·ạ·n dược hiện có, cộng với địa hình tại đây thì ước tính chúng sẽ phải mất ⅓ số lượng trước khi đến được cổng pháo đài”

Long gật đầu, có vẻ tám thưởng kế hoạch này.

Đoạn cuối hẻm núi, lực lượng tăng thiết giáp cũng đã vào vị trí. Những ụ chiến đấu với s·ú·n·g máy hạng nặng sẵn sàng để tiếp đón binh đoàn xác sống. Một nửa binh lực của pháo đài Kaluga đã được bố trí đến khu vực này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Long lắc đầu, nụ cười bất chợt kia liền tắt lịm. Gã mông lung nhìn ra ngoài, tự hỏi rằng mình nên làm gì? Ở lại và nghĩ cách chiến đấu hay bỏ đi, coi như không phải chuyện của mình.

Trong ký ức của Long thì đó là một vùng đất hung hiểm, vô pháp, mạnh được yếu thua. Khi hạ sát tên kia, Long còn g·iết thêm một toán c·ướp khi bọn chúng định biến gã thành bữa tối. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Linh Châu lè lưỡi nói.

…Cánh cửa phòng chỉ huy tác chiến bật mở, Long bước vào. Bên trong là Andrew và các tướng lĩnh dưới quyền. Họ đang nhìn vào sa bàn, nét mặt căng thẳng.

Zina hào hứng.

“ Nhưng nếu anh tham gia, chúng ta sẽ có cơ hội thắng” Andrew nhìn Long, khuôn mặt y tràn ngập sự tự tin.

Zina đôi mắt đen láy, momg chờ câu chuyện.

Uyển Hương thấy hẵn bỗng nhiên mỉm cười một mình bèn hỏi.

Từ trên ban công, Uyển Hương chăm chú nhìn những đoàn chiến xa, xe tải quân sự nối đuôi nhau đi khỏi pháo đài. Kết hợp với vẻ mặt lo lắng lúc trước của Long, cô biết rằng pháo đài Kaluga sắp xảy ra một việc lớn.

Người phục vụ nói.

Andrew trợn tròn đôi mắt, nhìn cảnh tượng này. “Đây, là phép thuật?!” y hoảng sợ kêu lên. Những người xung quanh cũng đều hoảng hốt.

Giai Kỳ thêm mắm muối vào câu chuyện cho thêm phần rùng rợn.

“Mìn đã được rải từ hẻm núi dẫn về cổng pháo đài”

“Nhanh thế ư? Em tưởng chúng ta sẽ ở lại đây một thời gian”.

“Ừ! cô gật đầu.

Andrew thở dài, nói xấu thành chủ của mình.

Ai cũng có quyền được sống. Nếu bọn xác sống t·ấn c·ông vào pháo đài, mọi người sẽ c·hết hết, cả những đứa trẻ mồ côi kia nữa.

Linh Châu kể.

“Dự kiến bao giờ chúng sẽ đến đây?” Long hỏi tiếp.

“Vậy chúng ta sẽ làm thế này…”

“Kỷ niệm gì? Nói em nghe được không?”

Linh Châu lấy phần của mình, quay sang hỏi Uyển Hương.

Uyển Hương mong chờ sự xuất hiện của Long nhưng hắn bặt vô âm tín từ sáng đến giờ. Tiếng gõ cửa vang lên, Giai Kỳ ra mở, một người phục vụ đẩy xe đồ ăn vào.

“Những người thợ đang cố gắng hoàn thành một cách nhanh nhất. Tôi cũng hiểu tầm quan trọng của nó” Andrew gật đầu.

Long mỉm cười, xoay người bước đi…

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 48: Trước đại chiến (2)