Coviz
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 39: Linh sơn
Nàng nắm chặt long trượng, đôi tay run run vì uất hận. Mộc Trà sẽ trả thù. Nàng phải rửa mối hận này.
Elly nói.
“Hình như mỗi lần chìm vào giấc ngủ sâu mà không nhớ gì, cơ thể của mình lại có biến hóa?” Vũ nghĩ thầm, gã hoàn toàn không nhớ bản thân đã biến thành một sinh vật không phải người.
“Giữ lấy long trượng!”
“Ồ! Chú còn sống! Làm sao lại nằm đây? Quần áo đâu hết rồi?”
“Xong còn giật điện”
“Vương bà đã giao pháo đài Huyền Vũ cho đại tiểu thư, chỉ e là con cháu bà ta không đồng ý.”
Vũ lúc này nhỏm hẳn dậy, thấy mình đang nằm vắt vẻo trên cành cây, cơ thể không mảnh vải che thì ngơ ngác.
“Vậy thầy cho tôi cùng đến Linh Sơn, hiện giờ tôi cũng chẳng còn chỗ nào để đi”
Xung quanh bà ta, những người chạy thoát đứng im lặng. Bàn tay run run đưa lên, Vương bà nắm lấy tay Mộc Trà. Nàng biết, bây giờ thì không ai có thể cứu được bà. Vương Bá Hạ là một người phụ nữ hết sức mạnh mẽ đã cùng Mộc Trà trải qua bao nhiêu trận ác chiến. Trong thâm tâm, Mộc Trà luôn coi đây là người mẹ thứ 2 của mình.
“Vậy chúng ta đi thôi”
Giác Thanh trả lời.
“Đại tiểu thư tính sao?” Công Phúc nhìn nàng, lên tiếng hỏi.
Đứng đầu thành Linh Sơn là Pháp vương Rishi. Cờ hiệu của lãnh thổ này là hình một bánh xe luân xa trên nền vàng nhạt.
Dừng xe dưới tán cây cổ thụ đ·ã c·hết khô, Giác Thanh mở cửa nóc, trèo lên tiếp cận thân thể đang nằm vắt vẻo trên cành cây. Trên tay Giác Thanh là cây gậy chích điện.
“Thật mà! Bọn nó nung thanh thép dí vào người, cháy hết cả da thịt”
Giác Thanh định thò cây gậy chọc vào thân thể thì một bàn tay lười nhác vươn ra, chặn lại. Vũ mở mắt, lờ đờ nói:
Vương Bá Hạ mệt mỏi nhìn Mộc Trà. Bà ta nằm trên đất, đầu gối lên đùi Elly. Cổ họng bị cắt đứt, lại không thể cứu chữa kịp thời, c·ái c·hết chỉ còn tính bằng giây phút.
Mộc Trà lắc đầu nói.
Gã lờ mờ linh cảm rằng sinh vật có hình hài gớm ghiếc kia chính là bản thân mình. Rồi một hình ảnh khác, hình ảnh của 20 năm trước hiện về. Ngay khi Vũ ngã xuống nền nhà, ngay khi bọn xác sống xông tới cắn xé, một sinh vật không phải nhân loại đã thức tỉnh…
“Ta mệt rồi…ta phải ngủ thôi”...
“Ừ nhỉ! Tại sao thương tích trên người biến mất hết rồi?
Giác Thanh híp mắt nhìn, vẻ mặt đầu nghi hoặc.
“Chưa c·hết! Đừng có chích điện thầy ơi!”
“Chú có muốn quay lại Song Giang hay không?”
Chiếc xe của Giác Thanh đang lắc lư trên đường bỗng chạy chậm lại. Giác Thanh ngước mhinf lên cành cây phía trước, không tin nổi vào mắt mình.
Nàng nói với những thuộc hạ.
Giác Thanh thận trọng đánh giá Vũ, y cũng không biết phải giải thích như thế nào về cảm giác của mình với cái tên này.
Cả 2 chui vào xe, Vũ lại được cho một bộ quần áo thầy tu. Gã nghĩ bụng, có vẻ mình có duyên với phật giáo.
Chân tay hắn như bị ai đó róc thịt nham nhở, lộ cả xương ra ngoài.
“Vậy tôi sẽ đi cùng đại tiểu thư. Người đi một mình, tôi không yên tâm”
“Đại…tiểu…thư! Bảo trọng…!”
Gã cố sức để ngóc dậy nhưng không được, bên trong cơ thể truyền tới những dấu hiệu khiến hắn lẩm bẩm, đôi mắt đen như bóng đêm từ từ khép lại
Một người không hề có chút máu mủ nào như Vương bà lại sẵn sàng trao cho nàng thứ mà cả đời đã vun đắp, xây dựng còn họ Lưu thì sao? Tranh giành quyền lực, anh em g·iết nhau.
Lời nói vừa ra, liền đó nhắm mắt, bàn tay vô lực rơi xuống nhưng Mộc Trà đã giữ lấy, cứ đặt trên khuôn mặt của mình. Nàng cảm nhận được hơi ấm dần dần mất đi, thay vào đó là sự lạnh lẽo của c·ái c·hết.
“Rồi nó rút hết móng tay”
Nhắc đến hai chữ “Thành Phong” ánh mắt Mộc Trà trở nên băng lãnh. Nghĩ đến việc hắn ta đứng về phía lão béo là nàng lại thêm căm thù. Mộc Trà hận lão béo 1 thì căm phẫn với Thành Phong 10.
Vương bà cố chút sức tàn, thều thào nói một cách khó nhọc.
“Chú tính thế nào?”
Với điều kỳ lạ là mỗi lần Giác Thanh gặp lại, hắn đều trong trạng thái ngất đi. Cái này là duyên hay nghiệp? Giác Thanh không rõ.
Công Phúc gật đầu đồng ý, liền cùng thuộc hạ dời đi.
“Vậy là không rõ Mộc Trà và những người kia ra sao” Vũ lo lắng không biết kế hoạch của mình có thành công hay không.
“Bọn thức ăn này lại có ngày dám đòi thịt ta cơ đấy. Đúng là hổ xuống đồng bằng bị c·h·ó khinh” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ta thấy chú lạ lắm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phía dưới mặt đất, một đàn thây ma mấy chục con tụ lại, ngửa cổ nhìn lên, kêu ô ô như lũ c·h·ó thấy miếng thịt ngon nhưng không với được
Vũ nhìn Giác Thanh, nói.
Câu hỏi của Giác Thanh khiến Vũ chìm vào trong suy nghĩ. Thế nào bây giờ? Hiện tại không còn có thể quay lại Song Giang, cũng chẳng có quyến thuộc. À mà hắn có nhưng chắc gì người ta đã nhận hắn? Thời đại này, chỉ có mạnh, có thế lực mới sống tốt. Nếu không, chỉ là con sâu cái kiến dưới đáy xã hội loạn lạc.
Giác Thanh bỗng nhiên đạp mạnh ga, chiếc xe chồm lên, hung hãn lao thẳng vào đám xác sống đang bâu lại phía dưới, ủi bay gần hết. Số còn lại bị lốp xe cán lên cơ thể, cứ vậy nằm dưới bánh, há mồm kêu lên tức giận.
“Linh Sơn!”
“Thôi vào xe đi, chỗ này không ở lâu được”
“Này, c·hết chưa vậy?”
Gã xoè bàn tay khoe
Giác Thanh nhíu mày, trong lòng kinh hoàng. Rõ ràng khi b·ị b·ắt đi, tên này đã bị tẩn một trận thừa sống thiếu c·hết rồi. Nếu người thường thì không thể phục hồi nhanh đến vậy.
Lãnh thổ Linh Sơn, phía bắc giáp với vùng đất quái vật, hay còn gọi là lãnh thổ của những kẻ lang thang. Phía đông giáp với lãnh thổ Bengal của thành chủ Shival. Từ Song Giang đi về phía tây, phải lần lượt vượt qua lãnh thổ Ayutthaya, Bengal, Liên u mới tới thánh địa phật giáo Linh Sơn.
Giác Thanh cười hiền.
Giác Thanh giục.
“Đại tiểu thư hãy về pháo đài Chu Tước, việc đưa Vương bà về pháo đài Huyền Vũ hãy để cho tôi”
Vũ chỉ lên cơ thể.
Giác Thanh chợt hỏi khi thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt Vũ. Gã im lặng. Song Giang bây giờ làm gì còn chỗ cho mình?
“Linh Sơn ư? Có gì ở Linh Sơn?”
Hai cánh rách nát, rủ xuống mặt đất, trên cơ thể đầy thương tích rất nặng, máu chảy thành vệt, nhỏ tí tách xuống dưới hệt như một vòi nước người ta chưa vặn chặt.
Vũ không trả lời câu hỏi của Giác Thanh, gã đáp lại bằng một câu hỏi khác.
“Tôi nhớ mình đang bị t·ra t·ấn cơ mà? Tại sao lại ở đây?”
Đó là chưa kể hắn đang bị giam, sao lại xuất hiện nơi này? Lại còn nằm vắt vẻo trên cành cây? Giác Thanh bỗng nhiên tràn tới một cảm giác khó có thể tả bằng lời đối với thanh niên này.
“Đất phật! Cũng đã đến lúc ta phải buông bỏ mọi thứ, tập trung cho việc tu hành rồi”
Giác Thanh cho xe di chuyển, Vũ mặc lại quần áo, rồi bắt đầu hỏi chuyện về Mộc Trà. Giác Thanh bắt đầu thuật lại những gì y trải qua.
Xung quanh mọi người đều im lặng cúi đầu, tưởng nhớ vị lãnh chúa pháo đài Huyền Vũ.
Sau khi Công Phúc đi khỏi, Elly bèn nói:
“Khốn thật, vừa mới tỉnh giấc thì đã gặp ngay thứ dữ.”
Mộc Trà trầm ngâm. Nếu có thêm Elly bày mưu tính kế thì mọi chuyện sẽ không phải lo lắng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chếch về mé tây Song Giang, trên một cành cây cổ thụ đ·ã c·hết khô cạnh đường lớn, thân thể của sinh vật kia nằm vắt vẻo, nhìn trông thật t·ang t·hương.
Vũ nhìn một lượt cơ thể. Nhẵn nhụi, không một vết xước. Hàng họ còn nguyên. Gã cảm thấy lạ. Chợt trong đầu Vũ xuất hiện một ký ức. Một hình hài như quỷ với đôi cánh hắc ám khiến cho căn phòng t·ra t·ấn nổ tung, biến bọn cai ngục thành thịt vụn.
Mộc Trà nhận lấy long trượng từ tay Vương bà. Nàng hiểu được ý nghĩa của việc này là như thế nào. Đó là pháo đài Huyền Vũ từ nay sẽ thuộc về nàng. Mộc Trà chợt trong lòng cảm thấy chua chát không thôi.
Hằn nhìn mấy con thây ma phía dưới đang rống lên, cười nhạt:
“Vậy được rồi, chúng ta đi. Các ngươi lập tức về pháo đài Chu Tước, thông báo cho các chỉ huy chỉnh đốn phòng thủ, tuyệt đối không được mất cảnh giác. Quân Song Giang và Yên Hòa có thể t·ấn c·ông bất cứ lúc nào” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
***
“Tôi cũng thấy bản thân mình kỳ lạ nữa là thầy”
Chương 39: Linh sơn
Elly nhấc Vương bà, đặt lên chiếc xe đã chuẩn bị sẵn. Mọi người cũng lên xe, di chuyển theo các hướng khác nhau.
Đôi mắt già nua của Vương bà trìu mến nhìn Mộc Trà, bàn tay run rẩy với lên nhưng không còn chút sức nào, chỉ đưa lên lưng chừng. Mộc Trà lập tức nắm lấy bàn tay, nhẹ kéo lên má mình. Bàn tay cũ kỹ, già nua, đầy những nếp nhăn chạm vào làn da mịn màng tươi mới.
Gã hỏi
“Không, ta phải đích thân đưa Vương bà về nhà”
“Chua mày bị t·ra t·ấn à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ta không muốn là lãnh chúa Huyền Vũ. Việc đưa Vương bà về lần này chính là để giao lại quyền bính vào tay người trung thành với chúng ta. Tiện thể sẽ nhổ hết đám cỏ liên quan đến cha con nhà Yên Hòa và Thành Phong”
“Thầy đi đâu đây?”
“Ngài cứ quay về pháo đài Thanh Long. Ta đưa Vương bà về pháo đài Huyền Vũ an táng rồi sẽ thông báo sau. Việc diệt cha con Yên Hòa là việc lâu dài, chúng ta không được nóng vội”
Nhắc đến sức mạnh, Vũ chợt cảm thấy hình như trong người mình có một nguồn năng lượng rất lớn, không biết từ đâu ra. Gã cảm nhận được điều này bởi trước khi b·ị b·ắt, chưa có cảm giác sung sức, mọi giác quan đều trở nên mạnh mẽ hơn. Lần trước cũng vậy, gã tỉnh lại sau khi ăn thịt rắn, thấy cơ thể mình khác lạ, sức mạnh tăng lên nhiều. Lần này cũng vậy, năng lượng trong người dường như cao hơn rất nhiều so với trước đây.
…Giác Thanh sau khi trốn thoát khỏi Song Giang, một mình một xe chạy về hướng tây. Y biết rằng giờ đây không thể sống được tại Song Giang vì vậy quyết định sẽ tiến về Linh Sơn. Dù sao thành Linh Sơn cũng là thánh địa của phật giáo sau Đại Hủy Diệt.
“Chú có nói phét không? Ta thấy cơ thể chú làm gì có dấu vết t·ra t·ấn?”
Vũ đáp lại rồi trèo xuống từ cành cây. Phía xa, rất nhiều xác sống đang ùn ùn kéo đến chỗ chiếc xe.
Sau Đại Hủy Diệt, các tăng ni, phật tử còn sống trên khắp thế giới đều chạy về thành Linh Sơn. Thành Linh Sơn là một tòa thành được xây dựng trên đất Ấn Độ. Thánh địa phật giáo là Bồ Đề Đạo Tràng, nơi Phật Thích Ca thành đạo nằm trong tòa thành này. Về thứ bậc sức mạnh, thành Linh Sơn xếp hạng cuối cùng bởi phần lớn những người ở đây đều là tăng ni, quanh năm tụng kinh niệm phật, không màng gì đến thế sự xoay vần.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.