Coviz
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 34: Hành hình
Từ những phòng giam bên cạnh, một số người tù bám vào song sắt, hét lớn. Họ đều là những chiến hữu quen thuộc của nàng. Chắc hẳn họ bị đẩy vào đây là do thanh trừng. Nhưng bây giờ nàng không còn quan tâm gì nữa.
“A” tên đang giữ Giác Thanh chợt kêu lên đau đớn. Một bàn tay mảnh khảnh, trắng muốt, nõn nà bắt lấy tay hắn.
Những gia đình ủng hộ Mộc Trà thì thầm to nhỏ
Một binh sỹ chặn Giác Thanh lại.
Trịnh Vĩnh nhìn thuộc hạ, ánh mắt sắc lẹm
“Lãnh chúa lập công to, sau này vật tư cho Thanh Long sẽ tăng lên gấp rưỡi”
Mộc Trà hiên ngang đi trước, đám người áp tải lẽo đẽo phía sau.
“Đại tiểu thư! Xin hãy nghĩ lại”
An ninh đã được thắt chặt, các cổng thành đều đóng kín. Quân Vệ Thành, quân Bạch Hổ và lực lượng từ Yên Hòa tràn ngập các con phố. Toàn bộ người dân được lệnh không ra khỏi nhà.
“Keng”...long trượng rơi xuống đất, Vương Bá Hạ chỉ ú ớ được trong miệng, toàn thân t·ê l·iệt. Elly cũng không khá hơn là bao, muốn hét lên nhưng không được.
Rồi phẩy tay, mở cánh cổng nhỏ cho Giác Thanh đi qua. Y bước nhanh tới đoạn đầu đài. Giác Thanh thấy phía trước sân khu nhà tù đã dựng lên đoạn đầu đài. Phía đối diện có sắp sẵn ghế ngồi cho những người tham gia xem cuộc hành hình.
Vương Bá Hạ từ đâu xuất hiện, chắn trước mặt Elly
“Nể thầy lắm đấy”
“Ngài làm phước cho ta đến tiễn đại tiểu thư đoạn cuối”
“Có đúng không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngoài ra, còn có sự xuất hiện của Tần Mục. Ông ta được bố trí ngồi cạnh lão béo. Ngay trong chiều nay, đại lễ nhậm chức của Thành Vinh sẽ được tiến hành. Song song với đó là lễ cưới giữa tân thành chủ và Mộng Điệp.
“Ồ! Cô Elly có việc gì vậy?”
“Đã đến giờ!”
“Mày định làm gì? Khai báo đàng hoàng thì được thả về. Không thì sẽ như thằng oắt kia”
“Ta xin lỗi!”
Một thân hình to lớn đứng giữa hai người. Hai tay hắn vươn tới, khoác qua vai Elly và Vương Bá Hạ, bàn tay bấu mạnh vào vai hai người khiến họ hoàn toàn t·ê l·iệt, cứ đứng đó như trời trồng.
Mộc Trà bước lên trên đoạn đầu đài, đứng song song với Thành Phong.
Mộc Trà quỳ xuống, đưa đầu lên khúc gỗ tròn. Mùi gỗ mới thơm tho khiến cho nàng cảm thấy thư thái trong tâm hồn.
Lúc này, Elly đang ngó nghiêng xung quanh, cô ta chờ sự xuất hiện của Vũ nhưng không thấy bóng gã đâu cả. Sự sốt ruột hiển thị trên khuôn mặt cô ta.
“Có lẽ cô phải đi cùng chúng tôi rồi, thưa cô Elly”
5 giờ sáng, tiếng giày gõ cồm cộp trên nền đá. Một đội 5 người tiến tới đứng trước cửa phòng giam. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chính là Công Phúc đã bán đứng tất cả. Elly hình như cũng nhận ra, ánh mắt cô nhìn về phía Mộc Trà. Đại tiểu thư sắp bị người ta chém c·hết và đến phút cuối cùng, nàng vẫn không biết được sự thật.
“Phu nhân?”
“Đứng lại, ngươi định đi đâu?”
“Câm mồm!”
Lập tức mấy tên con lại đuổi theo Giác Thanh. Elly nhìn theo, lực bất tòng tâm. Cô không thể cứu Giác Thanh lúc này. Việc quan trọng còn ở phía trước.
“Nhưng đây là…lệnh của…phu nhân!”
“Đại tiểu thư, đã đến giờ rồi”
Tên chỉ huy trừng mắt, mồ hôi lạnh chảy sau gáy. Hắn sợ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Sau ngày hôm nay, không còn phải thấy vẻ kênh kiệu đáng ghét của nó nữa. Đại tiểu thư hét ra lửa một thời cuối cùng cũng phải đền tội”
“Xin ngài lãnh chúa giữ tự trọng. Bây giờ tôi và bà là đồng cấp, không còn như trước”
Tên khác thêm vào.
“Đi thôi!”
Tiếng mở cửa xủng xoảng khiến những người bị giam trong các phòng bên cạnh tỉnh giấc. Người đội trưởng bước vào bên trong, lấy hết bình tĩnh, y nói:
Phong hỏi.
Trời vẫn còn nhá nhem tối, nàng chậm rãi bước từ khu giam giữ ra đoạn đầu đài. Quãng đường rất gần mà Mộc Trà có cảm giác phải đi xa quá. Phía trước nàng, đám đông đã tụ tập đông đảo từ lúc nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tên đao phủ mặc một bộ quần áo cổ xưa, đội một chiếc mũ trùm kín mặt, chỉ hở ra đôi mắt. Theo quan niệm, khi chém đầu, nhất định không được để n·ạn n·hân nhìn mặt nếu không linh hồn của họ sẽ ám đao phủ cả đời.
Phía trên đoạn đầu đài, đao phủ hô to khiến mọi người dồn sự chú ý về phía Mộc Trà đang đi tới.
“Đại tiểu thư, đã đến giờ rồi. Tôi xin tiễn đại tiểu thư”
“Ta nói không cần”
Người chỉ huy đắn đo một lúc rồi nói mấy thuộc hạ lục soát. Khi thấy Giác Thanh không đem theo gì trên người, y nói khẽ
Một tên khác thấy vậy, chạy về phía Trịnh Vĩnh. Giác Thanh thấy tình hình không tốt, bèn thì thầm nhanh “Hắn b·ị b·ắt rồi, sẽ không đến đây”.
“Con lừa trọc này là đồng bọn với thằng oắt con lì lợm kia”
“Buông ra!” Elly trừng trừng nhìn tên lính, y lập tức thả tay.
Những người trung lập thì lại có cái nhìn khác.
“Không cần đâu!”
“ m mưu của các người đã lộ rồi. Hãy chứng kiến cảnh đại tiểu thư oai danh lừng lẫy của các ngươi về chầu diêm vương nhé”
“Để cho họ yên!”
“Đến giờ diễn rồi” Lão béo nhếch mép cười đểu giả.
“Hôm nay bọn chúng hành hình đại tiểu thư”
Bà lão cười lên ha ha, giọng khinh bỉ. Trịnh Vĩnh máu nóng dồn lên não, mặt đỏ găng. Nếu xét về chức vụ thì có thể ngang bằng nhưng nếu xét về sức mạnh, tuy là cùng tỉnh tức giả cấp 3 nhưng Trịnh Vĩnh còn xa mới có thể sánh vai với Vương bà.
Yến Hoa, lão béo, Thành Phong, Vương Bá Hạ, Hoàng Công Phúc, Elly, Trịnh Vĩnh đều ngồi hàng ghế đầu tiên.
Tên chỉ huy canh cổng nhà lao nhận ra Giác Thanh bèn hỏi.
Mộc Trà cười lên chua chát. Rốt cục thì bà ta đã chiến thắng. Không! Là nàng tự lựa chọn đấy chứ.
Mộc Trà mở to đôi mắt, khẽ đứng lên. Nhiều ngày rồi, nàng vẫn quỳ ở đó. Quỳ cho đến thời khắc này. Thời khắc cuối cùng, để được giải thoát khỏi những cơn đau đớn h·ành h·ạ tâm hồn.
Vương Bá Hạ cứng cả lưỡi, cố trong cổ họng phát ra hai tiếng “Công Phúc!” nhưng khi thấy lãnh chúa pháo đài Thanh Long liếc nhìn mình với ánh mắt ngại ngùng, bà ta lập tức hiểu ra chuyện.
Chương 34: Hành hình
Một tên nói.
Thanh đao vung lên cao, bóng loang loáng phủ xuống như chớp. Mộc Trà nhắm mắt, đón đợi kết cục của mình.
Thành Phong thở dài, làm ra một bộ mặt buồn bã rồi bước xuống dưới, trở về chỗ ngồi. Sự vui vẻ hiển thị rõ trên khuôn mặt Yến Hoa và những kẻ ủng hộ cô ta. Công Phúc day dứt ngồi đó, thỉnh thoảng len lén liếc nhìn Elly và Vương Bá Hạ, nhấp nhổm không thôi.
“Lưu Mộc Trà, phạm tội g·iết thành chủ. Là phận làm con mà thông đồng với nhân tình g·iết cha là bất hiếu. Là phận cấp dưới mà lại thông đồng g·iết chủ là bất trung. Vừa bất hiếu lại bất trung, thì trời và người đều phẫn uất, tội đáng phải c·hết. Nay hội đồng chính quyền lãnh thổ Song Giang đều đồng thuận chém đầu làm gương”
“Ruột thịt lại tàn sát lẫn nhau, dòng họ vô phúc”
Nàng nói.
Yến Hoa thấy y nhấp nhổm không yên bèn lên tiếng trấn an. Suy cho cùng, phản bội đồng đội là một việc làm khó, nó khiến người ta bứt rứt không ngừng.
Mộc Trà quay người về phía những tên lính, nói. Nàng thấy trên tay chúng là những chiếc còng. Bọn lính thấy nàng nhìn bèn lúng túng giấu đi. Chiếc còng nhỏ bé và yếu ớt này có giữ được nàng một khi Mộc Trà không muốn.
“Con có gì để nói không?”
Mấy tên cai ngục gõ gõ dùi cui vào song sắt, quát.
“Không, đại tiểu thư không thể để Song Giang vào tay bọn chúng. Đại tiểu thư phải mạnh mẽ lên”
“Ngươi dám sao? Con c·h·ó săn này!”
“Báo cáo, chúng tôi phát hiện tên nhà sư đó khả nghi, đang yêu cầu kiểm tra thì cô Elly xuất hiện, giải cứu nó.”
Vương bà và Elly toan trở lại chỗ ngồi thì bất ngờ thấy toàn thân như bị trấn áp bởi một lực lượng sức mạnh vô cùng khủng kh·iếp.
“Ta mà lại cùng cấp với loại c·h·ó săn ư? Nực cười” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Yến Hoa trừng mắt, gào lớn, thanh âm chứa đầy uy quyền, chứa đầy d·ụ·c vọng và cả khát vọng quyền lực lớn lao…
Mộc Trà lắc đầu.
“Cất đi!”
Trịnh Vĩnh bất ngờ xuất hiện, bên cạnh y là tên lính vừa chạy đi thông báo.
Mộc Trà ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Trời đang sáng dần. Nàng bỗng nghe thấy tiếng chim hót líu lo, ngửi thấy mùi hoa cỏ còn tươi mới. Hình như có tiếng gọi của ai đó. Nàng nhắm mắt lại, hình như cha mẹ đang chờ nàng.
Bên không ưa nàng thì hào hứng.
Mộc Trà dừng lại nhìn họ rồi tạm biệt.
Nhà sư giật mình thì thấy mình bị vây xung quanh bởi 3 người to lớn mặc quân phục.
“Chém!”
“Thầy đi đâu vậy?”
“Không có gì, tôi thấy người của ông đang bắt nạt nhà tu hành nên hỏi xem có chuyện gì thôi”
Khi y kết thúc, ở dưới là một không khí trầm lắng.
Nàng lạnh lùng nhìn tên cai ngục, uy áp đột nhiên bộc phát khiến y gần như quỵ xuống, toàn thân run lẩy bẩy, đái cả ra quần.
Thành Phong bước lên đoạn đầu đài, đem theo song đao của Mộc Trà, đặt lên một cái bệ bên cạnh, đoạn dõng dạc nói:
Mộc Trà lạnh lẽo nhắc lại
Nói rồi Giác Thanh co cẳng chạy biến. Y biết nếu còn ở lại, kết cục sẽ không tốt.
Giác Thanh len lỏi trong đám đông, tiến về phía Elly. Khi chuẩn bị tiếp cận được với cô thì một bàn tay rắn chắc túm lấy Giác Thanh, kéo lại.
Trên đoạn đầu đài là một khúc gỗ tròn, người bị xử tử sẽ đặt đầu lên đó rồi đao phủ chém xuống. Nhiều khi người bị xử sợ hãi, giãy dụa thì sẽ bị trói gô lại rồi đặt lên mà chém.
Giác Thanh ngỏ lời.
Tay đao phủ cầm thanh đao to bản, bước tới nói.
Trịnh Vĩnh nhếch mép cười.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.