Coviz
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 12: Tỉnh thức giả
Gần như Vũ muốn lăn đùng ra, giãy lên đành đạch. Không ngờ gia đình ông vẫn còn có người sống sót mà lại là những cái tên ông rất yêu quý. Ngay lúc này, sư Giác Thanh không biết rằng Thành Vũ muốn nhẩy nhót, hò hét sung sướng đến mức nào.
Thành Vũ nghe vậy thì bàng hoàng trong lòng. Gã có thêm cháu nội ư? Lại là cháu trai. Chứng tỏ là Thành Nam con gã trong thời gian qua đã có thêm quý tử. “Ha ha, vậy là ta đã có cháu trai nối giõi nhà họ Lưu” Thành Vũ cười trong lòng nhưng vẻ mặt thì vẫn tỏ ra bình thường.
Cái tên Lưu Thành Vũ là một cái tên cấm kỵ ở Song Giang. Phía trước là người của Song Giang, anh bạn nên đổi một cái tên khác nếu muốn sống ở trong thành.
"Sư nói một chút về thành chủ Song Giang đi?" Thành Vũ gợi ý, ánh mắt đầy sự mong chờ như trẻ con chờ được phát kẹo.
"G·i·ế·t!"
Thành Vũ gật gù, trong mấy ngày đi cùng vị sư này, gã đã biết rằng sau Đại Hủy Diệt, vùng đất mà nhân loại có thể sinh sống được bây giờ chỉ còn lại một phần ở châu Á. Nó kéo dài từ một phần của Ấn Độ đến bờ biển Đông của Đại Nam Quốc và từ vịnh Thái Lan lên gần khu vực mà trước kia là Trùng Khánh của Trung Quốc.
Tên lính loạng choạng suýt ngã, nhìn về phía khu rừng. Chợt trong bộ đàm vang tiếng:
Giác Thanh cảm thán một tiếng còn Thành Vũ thì trong lòng dâng lên một cảm xúc cực kỳ đặc biệt. Cháu gái của gã, Mộc Trà đang ở gần đây. Bao nhiêu năm như vậy, không hiểu cô cháu gái mà gã cực kỳ yêu quý lớn đến như thế nào. Bây giờ cũng đã 26, 27 tuổi rồi.
"Toàn tỉnh thức giả cấp 3"
Tên lính quát to khiến cho nhà sư hậm hực nổ máy xe, tiến theo đoàn thiết giáp phía trước. Máu nóng chợt bốc lên trong người Thành Vũ. Gã không biết chuyện gì đang diễn ra nhưng có vẻ sẽ là một trận chiến khốc liệt
Vũ sau một khoảng thời gian trầm ngâm, chìm vào những câu hỏi vô định thì lên tiếng. Gã đã sống lại, dù không biết lý do là gì nhưng nếu đã thế thì phải nắm bắt được thời cuộc. Tự nhiên trong đầu Vũ vang lên bản nhạc quen thuộc: “Khi ta 20”.
"Là một đoàn xe của thành Song Giang!" nhà sư thông báo.
"Vậy mũi tiêm thứ 5 thì sao?" Thành Vũ tiếp tục hỏi.
Sư Giác Thanh cười một tiếng rồi chợt quay lại nhìn Thành Vũ, ánh mắt rất tự hào: “Ở Song Giang có 2 người tiêm 4 mũi”
"Gia tộc đó có những ai nổi tiếng nữa?"
"Ái chà!"
"Với người dân bình thường thì chỉ tiêm 1 mũi đầu tiên là được. Nếu tiêm liều thứ 2 sẽ c·h·ế·t ngay lập tức nhưng với một số người thì họ tiêm được liều thứ 2 và sức mạnh của sẽ tăng thêm 4 lần."
Thành chủ của Song Giang là Lưu Thành Nam, là Tỉnh thức giả đầu tiên của loài người.
“Thôi đừng hỏi linh tinh, đại tiểu thư không phải là người ai cũng có thể gặp” sư Giác Thanh đẩy nhẹ Thành Vũ ngồi lại ghế, trợn mắt nói.
"Global Shield sau Đại Hủy Diệt đã chế ra thuốc để chống lại lây nhiễm virus qua đường hô hấp. Hầu hết những người tiêm thuốc này đều không bị nhiễm khi hít phải virus phát tán trong không khí nhưng nếu họ bị cắn thì vẫn bị biến đổi và điều đặc biệt là khi được tiêm, con người sẽ có sức mạnh gấp đôi người bình thường, đủ sức đối phó với vài ba xác sống."
"Ăn hỏi vậy chắc phải có nhân vật lớn đi hộ tống chứ nhỉ?" nhà sư lại hỏi tiếp.
Thành Vũ qua lời nói của cả tên lính và nhà sư thì chợt lờ mờ hiểu rằng xã hội thời kỳ mới này có vẻ rất khốc liệt, kẻ lớn nuốt kẻ bé. Gã cảm thấy khó chịu trong lòng, nghĩ tới những ngày tháng sắp đến sẽ phải sinh tồn ra sao?
"Vậy là không còn bất cứ một quốc gia nào như trước à?" Vũ hỏi, tâm trạng rối bời
Sau đó tập đoàn Global Shield đã giúp đỡ một số người, thành lập nên các cứ điểm phòng thủ cho loài người. Tổng cộng có 12 cứ điểm được thành lập, những người còn sống có thể lựa chọn một trong những nơi này để định cư. Những người không sống trong các cứ điểm này được gọi là “Kẻ lang thang”.
Một loạt tiếng hô vang cất lên, phía xung quanh 2 con rắn là mười mấy người đồng loạt phi thân lên không trung.
“Bắn!” Những chiếc xe thiết giáp đồng loạt nổ s·ú·n·g.
"Lúc nãy sư nói “Tỉnh thức giả” nghĩa là sao?"
Nhà sư liếc nhìn Vũ, tự nghĩ rằng không hiểu cái thằng ranh con này ở đâu ra mà cái gì cũng không biết, cái gì cũng hỏi. Nhưng nghĩ lại cũng tội nghiệp, một kẻ mất trí nhớ. Giác Thanh chỉ khẽ thở dài, kể tiếp: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sư Giác Thanh lúc lắc cái đầu trọc, chìm vào những dòng suy nghĩ mông lung. Mũi tiêm thứ 5, ai sống sót được chắc chắn sánh ngang với quỷ thần. Nhà sư nhớ mang máng, hình như cũng đã có người thử tiêm mũi thứ 5 nhưng không qua khỏi.
Tên lính nhìn gã với ánh mắt khó hiểu, chau mày nói: “Ông em hỏi làm gì? Có ý gì mà dám nói trống không tên đại tiểu thư ra?”. “À! thì…” Thành Vũ ấp úng. “Chắc ông em không biết nên anh đây cũng không chấp, ở thành Song Giang, cấm gọi như thế, chỉ được gọi là đại tiểu thư, nghe chưa?”
Sư Giác Thanh trả lời, xen vào mạch suy nghĩ của gã, kéo Vũ về hiện tại.
“Đoàng!” như một tiếng sét giữa trời quang, Thành Vũ như muốn ngã ngửa ra ghế, thiếu điều sùi bọt mép.
“Đúng rồi đấy, sau này muốn ở Song Giang thì “thầy” nên chỉ bảo cho hắn kẻo lại mang họa vào thân” tên lính gật gù nói.
"Cấm kỵ à?"
“Uỳnh…uỳnh…uỳnh…” Từ phía khu rừng cách đó không xa, truyền tới những tiếng động lớn như có gì đó bị đánh sập xuống, khói bụi bốc lên khiến Thành Vũ cũng có thể nhìn thấy. Rồi chợt có cả một tiếng rống khủng khiếp vang lên. Tiếng rống khiến mặt đất rung chuyển dữ dội mà đứng từ xa cũng có thể cảm nhận được.
"Cái gì vậy?"
"Thật sao?"
"À, ra thế, tại tôi không biết. Vậy đại tiểu thư đang ở đâu vậy?"
Tên lính leo lên bám vào cửa xe của sư Giác Thanh, hô lớn: “Đi theo đoàn xe kia”
"Hầu hết những người sống sót hiện nay đều là những Tỉnh thức giả vì đều được tiêm vaccine để chống lại virus CoviZ. Sau khi tiêm thì sẽ có thể chống lại sự lây lan của virus trong không khí còn mà nếu bị cắn thì thuốc giời cũng không cứu được ha ha!"
"Ái chà chà! Thảo nào dám dừng lại để đi săn g·i·ế·t quái vật cấp A, hóa ra là có đại nhân vật xuất hiện"
Vũ ngạc nhiên. Lại thêm một khái niệm mơ hồ nhưng gã như có một luồng điện chạy dọc sống lưng khi nhà sư nhắc đến Lưu Thành Nam, người con trai thứ hai của Vũ.
Đùng…đùng…đùng! Thân rắn lắc lư giữa không trung khi đ·ạ·n pháo bắn trúng. Cả hai con rắn há miệng rống lên tức giận.
“Người thứ nhất chắc chắn là thành chủ rồi, vậy còn ai nữa?” Thành Vũ háo hức.
“Chính là cô Lưu Mộc Trà, con gái của thành chủ Lưu Thành Nam.
Vũ cảm thấy khó hiểu. Vì sao tên mình lại là cấm kỵ? Có khả năng con cháu gã không muốn ai lấy cái tên đó để đặt. Đây là điều bình thường ở xã hội trước khi Đại Hủy Diệt xảy ra. Trong dòng họ thường sẽ không đặt tên con cháu theo tên của tổ tiên vì sợ xúc phạm. Ở các quốc gia nắm quyền bởi vua hoặc các nhà độc tài, họ cũng cấm việc đặt tên theo lãnh tụ để duy trì sự tôn nghiêm. Nhưng Lưu Thành Vũ thì chỉ là một công dân bình thường, chẳng có công trạng gì mà lại cấm. Vũ thấy khó hiểu. Chắc chắn là con cháu hắn đặt ra quy định này. Vũ thở dài một tiếng.
"Có điều này anh bạn cần phải biết" sư Giác Thanh đột nhiên nghiêm nét mặt, nhìn Vũ nói.
“Hay đến trước mặt Thành Nam, ôm lấy hắn rồi bảo, con ơi, bố con đây, bố con đã về đây rồi”. Liệu vị thành chủ quyền lực ấy có một tay đập c·h·ế·t tươi bố mình không đây? Thành Vũ thở dài.
"Ồ vậy sao?"
"Hên xui, tùy vào may mắn của mỗi người. Cần phải đạt đủ điều kiện về thể chất, tinh thần để tiêm mũi thứ 3, nếu không thì sẽ đi về với phật tổ."
"Ối trời ôi!"
Có điều, tuổi 20 quay lại với Vũ không phải tại một thế giới mà gã tưởng tượng. Bất chợt, ký ức cuối cùng của tuổi 75 hiện về, bóng dáng của Kiều Nga đứng trước cửa nhìn ông Vũ hiện về. Vũ run lên. Phải chăng Kiều Nga cũng sống lại, cũng trở về tuổi 20? Không có gì là không thể cả. Vũ nghĩ thầm. Nếu vậy, chắc hẳn nàng vẫn còn sống và đang ở đâu đó.
Thành Vũ như bị cuốn vào câu chuyện của nhà sư
"Phía trước có gì vậy?"
Nhà sư giải thích cho Thành Vũ. Tùy theo mũi tiêm, sẽ có cách gọi khác nhau. Ví dụ người được tiêm mũi đầu tiên thì vẫn chưa được gọi là thức tỉnh. Phải từ mũi thứ 2 trở đi, họ mới được gọi là “Tỉnh thức giả”.
Thông tin như vậy là quá đủ với hắn.
"Này, đi đâu vậy “thầy tu”?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Rống” lại thêm một tiếng rung chuyển trời đất, một con rắn khác cũng to lớn không kém, ngóc đầu lên. Có điều con rắn này lại màu trắng, nó không có cặp sừng như con màu đen nhưng ở 2 bên mép của nó lại ngoe nguẩy cặp râu như rồng.
"Đi mau!"
"Khẩn cấp! Mau huy động toàn bộ lực lượng! Không phải chỉ có 1 con quái vật cấp A…!"
"Vậy là chúng ta sắp tới Song Giang à?" Thành Vũ vẻ mặt vui mừng, hỏi.
"Thật chứ, ta đây là người được tiêm mũi thứ 2 mà không sao cả" Giác Thanh nở nụ cười tự hào.
"Cái này chưa nghe bao giờ cả."
"À, đoàn này là đoàn đi ăn hỏi. Đến đây thì nghe tin trinh sát là có quái vật cấp A trong khu rừng kia nên xem thử có làm ăn gì được không ấy mà. Người nào đi cùng “thầy” thế kia?" tên lính trả lời rồi nhìn Thành Vũ, hất hàm hỏi.
Giác Thanh trả lời rồi hỏi lại, dựa theo thái độ và cách nói chuyện thì hình như họ có quen biết.
"Đi chuyển hàng như mọi khi thôi. Có việc gì mà hôm nay đông người kéo lên tận đây thế?"
"Tôi là “Người vận chuyển” đâu phải quân tiên phong?" Giác Thanh cự lại.
"Hình như có ông anh trai là Lưu Thành Phong và con gái Lưu Mộc Trà."
Nếu có thể, sư hãy kể cho tôi nghe một chút về những gì xảy ra sau sự kiện Đại Hủy Diệt được không? Thật sự tôi không nhớ gì cả.
“Đúng rồi, cả nhân loại hiện có khoảng gần mười nghìn người đã tiêm mũi thứ 3, họ đều là những nhân vật “tiên phong” của 12 thành. Thành Song Giang đâu đó có khoảng vài trăm người như vậy. Những người có 3 mũi tiêm đều rất kinh khủng, (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Tỉnh thức giả?"
"Anh bạn này bị mất trí nhớ, tôi đem về Song Giang, nghe nói là trước đây sinh ra ở Song Giang."
“Cuộc đời này đãi ngộ ta thêm một lần 20 nữa sao?” Vũ nghĩ. Những giấc mơ còn dang dở, những mong ước chưa thành và những hy vọng của tuổi 20, tất cả đều đang ở đây, như mong muốn của Vũ.
Chương 12: Tỉnh thức giả
"Tất nhiên là được, muốn tiêm bao nhiêu mà chả được, điều quan trọng là có sống hay không. Cả nhân loại hiện nay có 13 người tiêm mũi thứ 4 trong đó có 12 vị thành chủ. Những người này có sức mạnh như thế nào thì chỉ có trời mới biết."
“Không, ta đang ở biên giới với lãnh thổ của Tân Hoa Hạ của thành chủ Tần Mục. Từ đây đi vài ngày nữa mới tới căn cứ chính của Song Giang”
"Tất nhiên rồi, đương kim đại tiểu thư trực tiếp mang sính lễ sang Tân Hoa Hạ cơ mà."
Vũ lại chợt chìm vào tưởng tượng. Đã 20 năm rồi, không rõ thằng Nam, thằng Phong, bé Trà cùng những con cháu của Vũ có ngoại hình như thế nào? Bây giờ đứng trước mặt chúng, nói một tiếng “Bố của các con, ông của các cháu đây” thì sẽ thế nào nhỉ? Một thằng nhóc 19, 20 tuổi nói ra những lời đó trước mặt đám con cháu quá nửa đời người. Chuyện gì sẽ xảy ra? Vũ không biết và dường như không muốn biết.
"Thiếu gia nhà thành chủ. Anh em mang sính lễ sang dạm hỏi con gái của thành chủ Tần Mục. Sắp tới 2 thành kết thông gia thì thế lực rất lớn." tên lính kể, giọng rất tự hào.
"Chuyện gì vậy?"
Sư Giác Thanh thốt lên khi tiến sát tới khu rừng thì bất ngờ một cây cột khổng lồ vọt lên từ giữa rừng, bễ nghễ giữa trời đất. Cây cột đó là một con rắn khổng lồ, toàn thân một màu đen tuyền, những chiếc vảy to như mặt bàn lớn phủ kín quanh người. Trên đầu con rắn mọc ra một cặp sừng cong vút về phía sau trông giống như sừng dê. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thành Vũ nheo mắt nhìn một đám bụi phía đằng xa đang cuồn cuộn bốc lên. Nhà sư Giác Thanh liền đưa ống nhòm lên quan sát rồi nói (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Nghĩa là vẫn còn người có thể tiêm mũi này?"
Sau khi bệnh dịch bùng phát, tất cả các quốc gia trên thế giới gần như đồng thời bị virus tấn công. Ngay sau đó các cường quốc không hiểu vì lý do gì lại phát động chiến tranh hạt nhân, kết quả là hai phần ba dân số thế giới bị hủy diệt hoặc bị biến thành xác sống
"Ăn hỏi à, ăn hỏi ai thế?" Giác Thanh lại thắc mắc.
Vũ trầm ngâm nhìn những khung cảnh hoang tàn, đổ nát ở 2 bên đường đi, trong lòng rối bời, dâng lên nhiều những câu hỏi mà gã không biết câu trả lời.
Những vùng đất còn lại theo Global Shield, đều bị bao phủ bởi một màn sương độc hại, con người không sống nổi.Hầu hết cư dân còn sống trên thế giới đều tìm đến những mảnh đất này để sinh sống và họ lựa chọn một trong mười hai căn cứ mà thường gọi là “Thành”. Các “Thành” này đều được bảo hộ bởi Global Shield. Vùng đất này được gọi là Minh Địa
"Ồ! Vậy nếu tiêm nữa?"
"Đúng vậy, sau Đại Hủy Diệt, chính quyền, quốc gia đã sụp đổ, đạo đức xã hội băng hoại, loài người ngoài đối phó với xác sống còn phải g·i·ế·t lẫn nhau để chiếm lấy những vật tư sinh tồn. Không còn nước Mỹ, chẳng còn Trung Quốc, Nga hay bất cứ quốc gia nào."
Giác Thanh thò tay lấy chai nước trước mặt, ngửa cổ tu một ngụm nước rồi kể tiếp:
"Nghe nói ông ta là Tỉnh thức giả đầu tiên của nhân loại, rất mạnh. Thế lực của ông ta cũng không phải dạng đùa. Ta chỉ biết là gia tộc Lưu Thành của Song Giang là 1 trong 5 đại gia tộc hàng đầu hiện nay trong số 12 thành."
"Mộc Trà đang ở đâu?" Thành Vũ bất giác nhích người lên, mắt sáng như sao, hỏi.
"Song Giang là một trong những cứ điểm như vậy đó. Thành Song Giang là cứ điểm đầu tiên và là một trong 5 cứ điểm lớn nhất và mạnh nhất của loài người hiện nay."
"Tiêm tiếp được không?"
Nhà sư kể về Song Giang với một giọng tự hào vô cùng khiến cho Thành Vũ cũng cảm thấy “thơm lây” vì là người ở đây. Khi nhắc đến tập đoàn Global Shield, Vũ bất giác nhớ tới con gái mình, nó là nhân viên cao cấp của tập đoàn này. Rồi chợt Vũ nhớ đến mọi người trong gia đình, trong lòng bồi hồi khó tả. Không biết hiện giờ họ ra sao. Rồi chợt gã nhớ lại lúc nhà sư hỏi về sự liên quan đến gia tộc Lưu Thành. Vũ định mở miệng hỏi về điều này
Thành Vũ tấm tắc khen. Phải biết là khi người ta hoá thành xác sống, tuy không còn nhận thức như người bình thường nhưng lại có sức mạnh cơ bắp rất kinh khủng. Một người bình thường nếu bị nhiễm thì sẽ có sức mạnh bằng 3 đến 4 người được luyện tập sức khỏe thường xuyên.
Sư Giác Thanh liếc nhìn gương chiếu hậu, có kha khá những xác sống đang chạy theo xe khi nó vọt qua mấy khu nhà ven đường. Nhìn thái độ thì có vẻ nhà sư này không hề nao núng hay sợ hãi khi gặp chúng.
Nghe sư Giác Thanh giới thiệu, Thành Vũ gật gật đầu và nở nụ cười với tên lính.
Xe của sư Giác Thanh dừng lại phía trước đoàn người từ Song Giang, một người mặc quân phục, phù hiệu bên tay trái là biểu tượng 2 dòng sông bao quanh một ngôi sao màu vàng ở giữa. Đó là cờ hiệu của thành Song Giang.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.