Mất Rồi Xin Đừng Tìm
Ctrl Anh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 236: Em Có Thể Tự Đi Ra Ngoài
Cho nên, chuyện này Vũ Hải Yến có thể khẳng định, Trương Thiên Thành chắc chắn sẽ không để lộ ra ngoài.
Trương Thiên Thành làm bộ như không nhìn thấy, toàn bộ quá trình nét mặt không hề thay đổi, ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc nhìn một cái.
“Nếu để cho tập đoàn Châu Thiên biết tập đoàn Bạch Đằng lại lấy kế hoạch tới tìm tôi để đàm phán, không biết danh dự của tập đoàn Bạch Đằng còn có thể giữ được hay không?”
Chương 236: Em Có Thể Tự Đi Ra Ngoài
Vũ Hải Yến nhún vai, bày ra vẻ mặt thản nhiên không quan tâm nói: “Dù sao chuyện này cũng là do Vũ Linh Đan làm nên, nếu thực sự muốn làm phức tạp, em cũng không quan tâm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Em có thể tự đi ra ngoài!”
Cuối cùng kế hoạch hoàn toàn thất bại..
Trương Thiên Thành nói xong, xoay người gọi điện cho Vũ Phong Toàn.
Trương Thiên Thành nhìn chằm chằm Vũ Hải Yến một lúc lâu, phòng ngự tâm lý của Vũ Hải Yến gần như sụp đổ.
Nhưng thật ra Tổng giám đốc Thành…”
“Tôi rất tò mò, rõ ràng tập đoàn Bạch Đằng đã chốt kế hoạch, tại sao mấy người vẫn còn phí thời gian ở đây?”
Vũ Hải Yến ở bên cạnh nghe được liền ngây ra đứng im tại chỗ không nhúc nhích. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vũ Hải Yến quát to, nếu không thể hoàn thành, cô ta cũng sẽ không muốn tiếp tục hạ thấp mình.
Nhìn bản kế hoạch rơi đầy trên sàn, cô ta vẫn quyết định đi nhặt hết lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trương Thiên Thành mắng xong, cũng biết rõ chuyện gì đã xảy ra liền trực tiếp tắt máy, để lại hai chữ ngu xuẩn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trương Thiên Thành không thèm ngẩng đầu lên, trực tiếp xoa đầu, gọi bảo vệ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vũ Hải Yến không nói hết câu, dừng lại một chút, sau đó dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Trương Thiên Thành nói: “Nhưng thật ra Tổng giám đốc Trương chắc chắn không hy vọng Vũ Linh Đan gặp chuyện rắc rối.”
Cuối cùng không thể giữ bình tĩnh dưới ánh mắt của anh, cô ta tiếp tục nói: “Kế hoạch đó, bố em cũng đã nói, nếu tập đoàn Á Đông có ý tưởng khác, tập đoàn Bạch Đằng cũng không ngại chia một phần lợi nhuận.”
Sau khi ngồi xổm xuống, hầu như phong cảnh đẹp trước ngực cô ta đều hiện ra.
Khóe miệng Trương Thiên Thành nở nụ cười lạnh, giống như nhìn một người sắp c·h·ế·t, lạnh lùng đến c·h·ế·t lặng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.