Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 239: Vạn vật sống lại (20)
Ngô Hâm mặt trầm như nước, mấy tên đồng bọn lập tức buông Trương Khải Hàng ra, vây quanh lấy nàng từng bước tiến tới.
Thanh âm hắn không lớn cũng chẳng nhỏ, vừa vặn để đám người sống sót và nhóm người chơi nghe rõ ràng. Nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn về phía bọn họ đều lộ ra thần sắc phức tạp, không hổ là cao thủ châm ngòi thổi gió, một câu liền khiến người lung lay lòng dạ.
Ngô Hâm đuổi tới sau, trông thấy cảnh này chỉ cười lạnh một tiếng: “Không ngờ ta thả Trương Khải Hàng, lại để ngươi – một thằng nhãi ranh chen chân nhặt được tiện nghi. An toàn phòng ấy hả? Ngoài ta ra, không ai biết được vị trí.”
Lời Amery vừa dứt, nhóm NPC theo bản năng lựa chọn cái thứ hai.
Cả nhóm chạy đến tận tầng hai.
Bất quá, còn chưa kịp phát hỏa, mặt ngoài đã truyền đến tiếng động dữ dội—“người” đuổi tới rồi.
Vươn tay liền muốn lục soát người.
Ngô Hâm giãy giụa, muốn phản kháng.
Chờ đến khi tóm được Anthony hắn chậm rãi lui lại từng bước.
Kéo giãn khoảng cách đủ xa, Ngô Hâm duỗi tay mò vào túi áo Anthony . Nhưng mò một hồi, cái gì cũng không thấy.
Thứ nhất, hợp lực tiêu diệt thực vật biến dị, từ nay về sau nơi này sẽ trở thành căn cứ của chúng ta. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng ngay sau đó, “Amery thúc thúc” – nam tử cao lớn luôn đi bên cạnh hắn tung một cước đá bay một tên, khí thế hung mãnh.
“Cho nên hai vị, thật sự muốn mang theo đám người này cùng tiến vào sao?”
“Đừng tin hai người bọn họ! Bọn họ chỉ muốn độc chiếm an toàn phòng!”
“Phó ca!”
Trương Khải Hàng trông thấy người nhặt được chìa khóa là ai, tức khắc lòng nguội lạnh, trong đầu hiện lên một chữ "xong".
“Ngô tiên sinh, tốt nhất đừng lộn xộn. Ta cầm s·ú·n·g không vững, lỡ tay c·ướp cò thì không hay đâu. Ngài nếu không chịu nói… Nhị cữu cữu của ta liền sẽ đem ngài dùng làm mồi nhử cho đám thực vật biến dị kia.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Amery đứng yên không nhúc nhích, ánh mắt nhàn nhạt quét qua, không biểu lộ chút cảm xúc nào.
Ngay khoảnh khắc kế tiếp, nụ cười nhút nhát trên gương mặt Anthony tan biến như khói, thay vào đó là nụ cười đắc ý đầy: “Ngô tiên sinh, ngài muốn mua sao? Ta không bán!”
Chúng nó càng lúc càng mạnh, điên cuồng đánh úp về phía đám người sống sót. Một khối hình lục giác màu xanh lục khổng lồ lướt qua không trung như lưỡi liềm, quét một cái đã “liếm” đi mấy người.
Chỉ cách mũi chân Anthony chưa tới nửa thước!
Hai bên còn chưa hoàn toàn an toàn, lại bắt đầu đánh nhau.
Thấy tình thế không ổn, Ngô Hâm lập tức rút s·ú·n·g lục, nhắm ngay hai người: “Đừng nhúc nhích! Lại động là ta nổ s·ú·n·g!”
Ngô Hâm nói xong liền cười lạnh, ánh mắt quét về phía hai người: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngô Hâm rất tự tin, hắn cho rằng thu thập một cái thằng nhóc không cần tốn đến một phút.
“Ngô tiên sinh…” Anthony siết chặt chìa khóa trong tay, rụt rè đứng nguyên tại chỗ, nhút nhát lại mờ mịt mà nhìn hắn.
Hắn nhìn sáu tên đồng bọn nằm dài dưới đất, siết chặt s·ú·n·g, cẩn thận áp sát đến gần hai người.
Hắn túm lấy người phía trước cùng chạy xuống hỏi nhỏ.
Không ít người lập tức thúc giục Anthony nhanh chóng mở cửa.
Trên mặt là nụ cười đầy ngây ngô.
Đứng trên lập trường NPC, không diệt trừ thực vật biến dị, thì dù có vào được an toàn phòng cũng không giữ nổi mạng. Hai lựa chọn này là đường lui duy nhất.
Amery...
Anthony cắn răng, nhìn về phía người có thể định đoạt cục diện.
Huấn luyện lâu như vậy, cũng không phải luyện cho vui!
Anthony bị ép tách khỏi Amery, còn bị một con “người” quấn lấy. Suýt nữa bị cái miệng đầy gai kia cắn vào cổ, nàng liều mạng tránh né, sau đó nghe thấy tiếng Amery kêu lên, kêu hắn mau theo Ngô Hâm chạy xuống dưới.
Nói xong liền kéo theo Amery phía sau xoay người bỏ chạy, thẳng một mạch xuống dưới lầu.
Nếu như thật sự giống lời Ngô Hâm nói, Anthony và Phó ca đúng là không cần đồ ăn, nhưng mười mấy người phía sau thì sao?
Phía trước ai nấy đều nhắc tới “an toàn phòng” “an toàn phòng”…
Anthony vừa chạy đến nơi, đã thấy Ngô Hâm đột ngột ngăn Trương Khải Hàng lại.
Anthony nói xong, đột ngột nâng tay hất lên, s·ú·n·g trong tay hắn tức khắc b·ị b·ắn lệch, viên đ·ạ·n vèo một tiếng bắn trượt!
Anthony hơi cúi eo, kinh hỉ mà quay đầu nhìn về phía Amery vừa đuổi theo kịp.
Một bên nói chuyện, sáu tên đồng bọn phía sau Amery cũng đồng loạt đứng lên, vây kín lại.
Tới lầu một.
Đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công.
Người vừa nãy còn uy h·iếp Anthony, giờ đây đã bị đoạt s·ú·n·g, thậm chí s·ú·n·g lục bị quay ngược lại, chỉ thẳng vào trán hắn.
Trước có lang sau có hổ, tình cảnh vô cùng bức bách.
Lại bị Anthony hung hăng đạp thêm một cái, ép hắn nằm bẹp trở lại mặt đất.
Song quyền khó địch tứ thủ, Trương Khải Hàng bị người đánh bay ra xa, đập mạnh vào tường phát ra tiếng “rầm” vang vọng.
“Ngô tiên sinh, ngài thật không biết nghe lời a. Chúng ta hợp tác đôi bên cùng có lợi không tốt hơn sao? Ta hỏi lại ngài một lần nữa: an toàn phòng — rốt cuộc ở đâu?”
Ngay lúc Anthony chuẩn bị mở cửa, Ngô Hâm đột nhiên thấp giọng nói: “Ngươi biết vì sao ta nhất định phải đoạt bằng được chìa khóa không? Bởi vì bên trong có đủ lương thực… cho hai người sống sót trong mười ngày.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bốn phía đám người đều trợn tròn mắt.
Ngô Hâm tất nhiên đã chú ý đến người này, biết đối phương không dễ trêu, nhưng không ngờ sáu tên thân kinh bách chiến của hắn cư nhiên không địch nổi một người.
Anthony đột nhiên nhớ ra một chuyện cực kỳ quan trọng.
“Giao ra đây!”
Cùng lúc đó, chìa khóa trong túi hắn cũng bay ra, vẽ một đường parabol xinh đẹp trên không trung, cuối cùng rơi trúng một đống rễ cây rắc rối bên cạnh.
Anthony vào thời khắc mấu chốt, một bước nhặt được chìa khóa, lập tức trở thành tiêu điểm duy nhất trong đám người sống sót.
“Chìa khóa đâu? Mau lấy ra!” Hắn nôn nóng quát lớn.
Nhưng nếu bây giờ mở, đám thực vật bên ngoài tuyệt đối sẽ chen chúc vào, đến lúc đó cửa vừa mở là không còn đường lui.
Trương Khải Hàng tuy còn trẻ, sức lực trội hơn, nhưng Ngô Hâm lại mang theo nhiều người.
Ngô Hâm thấy vậy liền giận dữ quát:
Chớp mắt tình thế đảo ngược.
Ngô Hâm đến nước này, chỉ có thể cúi đầu nhận thua, dẫn đầu đoàn người, bị s·ú·n·g kề sau lưng, dẫn đến cửa phòng an toàn.
“Hiện tại chỉ còn hai lựa chọn.
Hắn ra hiệu cho mấy tên đồng bọn, lập tức vây lấy Anthony .
Giữ mạng nhất thời, nhưng đồng thời cũng đem đến tai họa ngầm cực lớn cho về sau.
Chỉ cần cúi người là có thể nhặt lên.
“Chìa khóa ở trong túi đó a, Ngô tiên sinh cầm cho chặt vào… bởi vì ta — sẽ c·ướp!”
Mọi người từng đích thân chứng kiến thực vật biến dị hành động, không ai dám chắc có thể g·iết c·hết nó.
Thứ hai, lợi dụng cơ hội chạy trốn, một lần nữa tìm nơi dừng chân khác.”
Hắn… làm sao vừa có thể cười ngọt như vậy, lại vừa có thể tàn nhẫn như thế? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một cú lật người, Anthony ép Ngô Hâm ngã vật ra đất, gót giày đạp thẳng lên mặt hắn.
Amery cau mày, trầm giọng nói:
Ngô Hâm lúc đầu còn sững sờ, đuổi theo cũng chậm một bước.
“Ta không biết!” Người kia vẫn còn sợ tới mức mặt trắng bệch, thần trí mơ hồ.
Chương 239: Vạn vật sống lại (20)
Nhưng—“An toàn phòng rốt cuộc ở đâu?”
Tuy năng lực chiến đấu của hắn không bằng mấy người như Black Window hay là Captain America, nhưng xử lý một hai tên nam tử trưởng thành bình thường vẫn thừa sức.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.