Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 231: Vạn vật sống lại (12)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 231: Vạn vật sống lại (12)


Một ly đưa cho Amery.

Tên nam tử vốn hung hăng lập tức lùi lại vài bước, mặt cắt không còn giọt máu, hắn không ngờ trong phòng cư nhiên có s·ú·n·g!

Amery nâng tay, mặt không biểu cảm mà nhéo nhéo gương mặt mềm mềm của Anthony tựa hồ đang đo thử độ dày da mặt hắn.

Do thực phẩm hư hỏng với tốc độ dị thường, đồ ăn càng ngày càng thiếu thốn, mọi người đều lâm vào thời điểm đ·ạ·n tận lương tuyệt. Bất kể là NPC hay người chơi, dưới áp lực sinh tồn mà sức chiến đấu đều tăng lên rõ rệt.

Anthony nghĩ đến đây, ở trong sổ tay đánh thật mạnh hai cái vòng tròn.

Ngay lúc đó, cả căn nhà bọn họ cũng bắt đầu lắc lư dữ dội, từng viên gạch trên trần nhà rơi xuống, tường và sàn nhà xuất hiện vết nứt.

Tựa hồ, mọi thứ đang hướng về phía tốt mà phát triển.

Đây sẽ là trận mưa thứ hai sau mười mấy ngày qua.

Cảnh này hắn đã thấy quá nhiều lần, từ lâu đã không còn cảm xúc.

Một ngày huấn luyện kết thúc, thời gian đã đến chạng vạng.

Gần đây hắn phát hiện, năng lực của không gian này so với tủ đông còn mạnh hơn—bỏ cái gì vào thì lấy ra vẫn y như cũ, hoàn toàn không sợ hư tổn.

Thời tiết dị thường nóng bức.

Anthony tận mắt nhìn thấy cây đại thụ ven đường, thân cây đang phồng to với tốc độ mắt thường có thể thấy được!

Loại trái cây màu xanh lục kia thoạt nhìn cực kỳ chua, nhưng ngoại trừ vị chua ra thì không có mùi vị gì lạ.

Chân chính gian nan, còn chưa đến.

Tia chớp lập lòe nơi tầng mây, tiếng sấm ầm vang như muốn nứt toạc bầu trời.

Càng nhiều người giống như vậy bắt đầu xuất hiện, ai nấy đều mặc kín mít.

Bầu trời phủ một tầng ố vàng, đến tận giữa trưa, mây đen bắt đầu tích tụ ngay trên đỉnh đầu, càng lúc càng dày, giống như sắp ép xuống.

Bóng đêm dần buông xuống.

Anthony bị dọa sợ, lập tức đẩy cánh tay hắn ra, bước chân vội vã như bỏ chạy mà chạy một mạch xuống lầu.

“Cho các ngươi ba giây, muốn sống thì cút về chỗ cũ.”

Đêm khuya.

Anthony nhìn Amery đang từ trên lầu bước xuống, vươn tay chỉ về phía trước:

Nhưng ông trời... tựa hồ không nghe thấy lời thỉnh cầu của bọn họ.

Ngôi nhà vốn chắc chắn, giờ giống như bị thứ gì đó lôi kéo xé toạc, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ!

Còn lại một ly thì ôm lên lầu, ngồi trước cửa sổ tầng hai, đong đưa ghế mà lắc lư, vừa uống vừa nhìn ra bên ngoài.

Amery nhàn nhạt ứng một tiếng, ánh mắt liếc nhìn tiểu tử trước mặt một cái, thanh âm trầm ổn: “Hôm nay huấn luyện làm xong chưa?”

Chỉ là những phát hiện này, đều là dùng mạng người thử nghiệm đổi lấy.

Có thay thế đồ ăn rồi, lại phát hiện dưới tình huống được bảo hộ đầy đủ, thực vật cũng không nguy hiểm như tưởng tượng, cho nên càng ngày càng nhiều người bắt đầu đi ra ngoài tìm thực vật.

“Khả ái sao?”

“Trong phòng quả nhiên có người!”

Chương 231: Vạn vật sống lại (12)

Chỉ nghe một tên trong số đó cười lạnh, giơ gậy bóng chày lên, “Không muốn c·hết thì mở cửa ra đi, chúng ta chỉ lấy vật tư.”

“Trong vòng ba mươi giây không đi xuống, hôm nay huấn luyện nhiệm vụ phiên bội.”

Chỉ có vườn hoa trước sân, hoa nở rực rỡ đến mức quỷ dị.

Lại một ngày bình an trôi qua.

Thấy vậy, hắn cũng nhờ Amery hái về một chút.

Đối mặt mỹ thực dụ hoặc, Amery mặt không đổi sắc, lãnh đạm đáp: “Phó ca chỉ muốn ngươi làm xong huấn luyện.”

...

Hệ thống thoát nước thành thị vốn đã bị thực vật phá hủy nghiêm trọng, giờ mưa xối xả chỉ càng khiến nước tích tụ trên đường, chảy tràn về những nơi địa thế thấp.

Mùa hè đã qua, ban ngày dần dần rút ngắn. Anthony thừa dịp trời còn chưa tối hẳn, toàn thủ công làm một thùng lớn nước trái cây.

Anthony cảnh giác cực cao, vừa nghe thấy động tĩnh liền lập tức mở mắt, lao đến bên cửa sổ.

Anthony lập tức lao ra mở cửa định chạy xuống lầu, nhưng lầu một đã bị rễ cây khổng lồ xuyên thủng, nóc nhà cũng đã bị đè sập.

Ngay trong làn hơi nước đó, thực vật bắt đầu đợt sinh trưởng bùng phát thứ hai! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Kỳ quái chính là, cục cảnh sát cùng chính phủ, ngoại trừ ba ngày trước từng lộ diện, sau đó liền hoàn toàn biến mất.

Vốn đã không có mấy người đi đường, hiện tại càng thêm tiêu điều.

Ban đêm trong thành thị, so với ban ngày lại càng thêm âm trầm đáng sợ, không ai muốn lang thang bên ngoài.

“Amery thúc thúc, lại có người đi vào kìa.”

Thấy dấu hiệu mưa tới, người người đều vội vàng quay về nhà, trong lòng bất an mà cầu khấn: đừng xảy ra chuyện gì nữa.

“Ân.”

Anthony vươn đầu ra cửa sổ, lạnh lùng hỏi xuống phía dưới.

Lá cây thì rất nặng và cứng, cắt ra bên trong tựa như chứa đầy chất lỏng màu xanh nhạt và các đường vân dạng sợi.

Sau khi đến xin thuốc, biệt thự bên cạnh kia, ba người một nhà vẫn không thấy ra ngoài lần nào.

Anthony phát hiện, những người này dường như đều nhắm vào hai loại thực vật: một là loại trái cây màu xanh lục nhỏ xíu, hai là loại lá cây lớn bằng hai bàn tay.

Người muốn c·ướp bọn họ cũng không thành công, mỗi lần đến đều bị ánh mắt kỳ quái quét qua, nhưng Anthony chưa từng thấy có ai tiến vào rồi còn sống đi ra.

Giọng nói lạnh lẽo như từ hầm băng vang lên, không mang theo một chút cảm tình nào.

Cho dù còn người du đãng bên ngoài, giờ phút này cũng đều vội vã về nhà.

Anthony phát hiện đối diện chung cư có người đang hái trái cây biến dị.

Ngay lúc ấy, một bàn tay đột ngột kéo hắn lại—là Amery!

Lời còn chưa dứt, phanh! một tiếng.

Hôm nay muốn đánh c·ướp biệt thự, số nhóm so với hôm qua còn tăng lên hai tổ.

Giông tố, vẫn như cũ kéo tới.

Mưa lớn đổ xuống suốt cả buổi chiều.

Mưa to đã biến thành mưa phùn triền miên, sương mù nhẹ nhàng dâng lên khắp thành phố.

Anthony sờ sờ cái mũi, lập tức lại thử đánh trống lảng, “Ở bên ta lâu như vậy, Amery thúc thúc cũng bắt đầu trở nên khả ái rồi đó nha~. Quả nhiên là ưu tú người ảnh hưởng nhau mà!”

Nhưng chỉ có những lão làng từng chơi trò chơi sinh tồn lâu năm mới hiểu rõ đây chẳng qua là yên tĩnh trước cơn bão mà thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Từ bốn phương tám hướng vang lên một loại âm thanh quái dị. Đôm đốp... đôm đốp... âm thanh không lớn, nhưng dồn dập kéo dài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Một phiến lá có thể tụ được hai nắp nước khoáng to.

...

“Vật tư không có, mạng của ngươi còn muốn giữ không?”

Một viên đ·ạ·n xẹt qua chân hắn.

Trò chơi, ngày thứ mười chín.

Có chỗ nước n·gập s·âu khó dò, nhưng kỳ quái chính là, mưa to như vậy, thực vật lại không có biến hóa gì rõ rệt.

Cho nên lần này, không ai dám lơ là.

Anthony lạnh giọng nói, giương s·ú·n·g ngắm thẳng xuống dưới.

Toàn thành phố yên lặng cầu nguyện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dù sao hắn cũng không thiếu đồ ăn, không cần thiết vì tò mò mà mạo hiểm. Trò chơi sinh tồn như thế này, làm "cẩu sống dai" là tốt nhất.

Anthony ngẩn ra, sau đó ngoan ngoãn đứng thẳng, đôi mắt đảo vòng vòng hai cái, lập tức cười hì hì tiến lên, “Phó ca, ngài hiện tại muốn uống nước trái cây không? Cam tươi thêm mật ong, chua chua ngọt ngọt, đặc biệt dễ uống nha~.”

Ngày thứ mười sáu của trò chơi.

Rót ra hai ly, phần còn lại ném vào không gian. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bất quá, người ra ngoài tìm thực vật ngày càng nhiều. Hai loại thực vật kia trong tiêu hao nhanh chóng đã dần khan hiếm, mọi người lại bắt đầu tìm kiếm những loại thực vật biến dị khác có thể ăn được.

Ngày thứ mười bảy.

Anthony chia ra hai khối nhỏ, định đưa vào miệng nếm thử, nhưng do dự hồi lâu vẫn là từ bỏ.

“Amery thúc thúc, ngài đừng mà!”

Cầu cho đừng lại có thêm tai họa.

Người nọ toàn thân bao kín, chỉ cần là trái cây hay lá cây thoạt nhìn tương đối bình thường, đều sẽ hái mang về.

Thanh âm đó... đến từ thực vật!

Quả nhiên, có thể ăn không chỉ hai loại kia, mọi người lại phát hiện thêm hai ba loại thực vật cũng có thể tạm thời bọc bụng.

Nhưng mọi người đều biết trận mưa đầu tiên, đã khiến thành thị biến thành bộ dáng này.

Trò chơi đã đi tới ngày thứ mười lăm.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 231: Vạn vật sống lại (12)