Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 225: Vạn vật sống lại (6)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 225: Vạn vật sống lại (6)


Trên TV vẫn đang phát tin tức buổi tối, vừa rồi còn nói tới vài dị tượng xảy ra trong thành phố, kế tiếp liền chuyển đến tin tức về hàng loạt vụ n·gộ đ·ộc thực phẩm xảy ra tại các trường học.

Mấy loại rau để từ hôm kia trở về trước, đã hoàn toàn mốc meo, thậm chí còn có mùi lạ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Chúng ta vẫn là sài hàng này là tốt nhất, bền chắc, chống nước, lại còn thoáng khí. Bình thường ra ngoài cắm trại hay leo núi, cát bụi hay sâu nhỏ đều có thể ngăn cách hiệu quả nha.” Ông chủ cửa hàng nhiệt tình giới thiệu.

“A?” Amery nghiêng đầu liếc mắt nhìn nàng.

Không dám chậm trễ, hắn lập tức tháo ngăn giữ tươi ra rửa sạch, phân loại lại đồ ăn. Có thể ăn được, chỉ còn những món sáng nay mới bỏ vào.

Nàng cau mày nhìn chằm chằm tủ lạnh: “Vi khuẩn sinh sôi… tốc độ này cũng quá khủng bố đi?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Amery nghe vậy, ánh mắt dừng lại trên người hắn một giây. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tựa như bị vật gì đó nghiền nát, ăn mòn, lại nhè ra không nuốt nổi.

Hai người vừa bước tới, đã thấy trong bồn hoa nhà kia có một v·ết m·áu, không lớn không nhỏ, quanh đó còn sót lại vài sợi lông màu vàng.

Trở lại biệt thự nhà mình, hắn vẫn không nhịn được mà nhớ tới t·hi t·hể con c·h·ó kia.

Sau đó, Amery lại dắt hắn sang cửa hàng chuyên đồ dã ngoại.

Amery bên dưới cũng đã thu dọn xong.

Chỉ là t·hi t·hể này quá kỳ quái, miệng v·ết t·hương chẳng giống bị cắn, cũng không giống vết dao chém. Thịt và da bị ép thành từng mảng hỗn độn, chỗ thì có dấu hiệu hoại tử.

Đúng lúc này, nam chủ nhân trong nhà bỗng lao ra, ánh mắt mang theo địch ý rõ rệt, trực tiếp chắn trước mặt hai người.

Anthony híp mắt lại, trong lòng sinh nghi — kia là thứ gì?

“Không biết vì sao, sáng sớm nay liền c·hết ngay trong vườn.” Hắn nói xong lại nhìn hai người, ngữ khí rõ ràng là đuổi khách: “Đi đi, đừng đứng trước cửa nhà ta lắc lư.”

Nếu không phải biết đây là trò chơi, tuyệt đối là chốn tiên cảnh giữa nhân gian.

Người dẫn chương trình mặt mày nghiêm túc, mạnh mẽ lên án vấn đề an toàn thực phẩm hiện nay.

Anthony đứng trước gương, mắt híp lại một tấc, âm thầm điều chỉnh khí tràng, cảm giác bản thân cũng không thua kém gì, đều là một cái lãnh khốc, nhưng vì chiều cao khiêm tốn khiến hắn nhìn như một bao xi măng di động!

“Không sao không sao, đậu đậu chỉ là lên thiên đường rồi, nó sẽ luôn ở trên trời nhìn con.”

Nam nhân nghe vậy, địch ý trong mắt hơi rút lại một chút, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn là không mấy thân thiện.

Hắn nghiêng tai lắng nghe, âm thanh đến từ biệt thự kế bên. Cách bọn họ khoảng mười mét. Xuyên qua hàng rào và tán hoa rậm rạp, Anthony thấy được một nhà ba người đang đứng trong sân.

Anthony bị hỏi đến ngây người, vội vàng giơ tay giải thích: “Chúng ta là hàng xóm mới chuyển tới, lúc trở về thấy tiểu hài tử nhà ngươi đang khóc, nên lại đây xem có chuyện gì.”

Rau củ tươi mua hôm nay còn chưa ăn tới thì đã bắt đầu thâm, giống như bị thả trong tủ mấy ngày rồi.

“Không chỉ có thực vật, chỉ sợ côn trùng cùng nấm mốc cũng chịu ảnh hưởng.”

Anthony da mặt dày, lập tức phản bác: “Mồ hôi cái gì chứ? Ta dù có chạy xong thì toàn thân vẫn là hương thơm nhá!”

“Trên người toàn là mùi mồ hôi, ngươi không thể tắm xong rồi ngồi à?”

Một đứa trẻ con nhào vào lòng người đàn ông gào khóc, người phụ nữ bên cạnh đang nhẹ giọng dỗ dành.

Bị người ta đuổi thẳng mặt, Anthony có chút xấu hổ, lặng lẽ sờ mũi, kéo góc áo Amery, quay người rời đi.

Thực vật sinh trưởng tăng tốc khiến không khí cũng trở nên tươi mới, thơm ngọt. Gió nhẹ thổi qua, lá cây và cánh hoa run rẩy theo gió, thế nhưng chẳng có chiếc nào rơi xuống chỉ lưu lại mùi hương thoảng qua mũi.

Ông chủ cười càng thêm sáng lạn, ánh mắt tràn đầy chờ mong nhìn về phía Amery.

Anthony nhìn v·ết m·áu còn chưa khô trong vườn hoa nhỏ bên cạnh, trong lòng trầm xuống: “Rốt cuộc con c·h·ó kia là c·hết thế nào?”

Thật sự là… cảm giác không ổn rồi.

Trò chơi ngày thứ sáu.

“Càng ngày càng không biết chừng mực.”

Mở túi rác ra kiểm tra, quả nhiên là một con c·h·ó đ·ã c·hết.

Amery khẽ chớp mắt, không nói hai lời móc thẻ ra quẹt.

“Tốc độ đồ ăn hư thối cũng không bình thường, khả năng là do nấm mốc hoặc vi khuẩn dị biến. Về sau tốt nhất là ăn cơm nhà, an toàn chút.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ai ngờ, vừa mới mở tủ lạnh ra, hắn liền sửng sốt.

Ai ngờ còn chưa kịp ngồi, đã bị Amery một tay sách cả người lên.

Cái c·hết của con c·h·ó kia, thật sự không giống bình thường — quá thê thảm.

Hai người chọn hai bộ công nghiệp quân sự trang từ đầu đến chân, che kín mít, kiểu dáng mạnh mẽ, sử dụng vải đặc chủng, bề mặt nhẵn mịn như lụa, từng chi tiết đều khóa kín, ống quần, eo, cổ tay, không lọt nổi một con kiến.

Anthony không nói hai lời, tìm được nhân viên bán hàng, dưới sự giúp đỡ của người kia, gom sạch số thuốc sát trùng còn sót lại, tiện thể hốt luôn hai thùng trong kho.

“Hai vị mặc đồ công nghiệp quân sự mặc thật sự rất giống hai cha con nha!”

Mặc lên người, Amery thoáng thiếu đi vài phần khí chất, lại nhiều thêm chút bá khí. Đứng tại chỗ đã khiến người ta cảm thấy có áp lực mười phần.

Một lát sau, Anthony tắm xong bước xuống, tóc còn vương hơi nước, cả người nhẹ nhàng khoan khoái.

Amery ừ một tiếng, tỏ vẻ tán đồng.

Trời chưa sáng rõ, Anthony đã bị Amery lôi ra ngoài tập thể d·ụ·c sáng.

Nói rồi, hắn hơi nghiêng người, nghiêm túc hỏi: “Nhà các ngươi… con c·h·ó kia c·hết như thế nào?”

“Các ngươi là ai? Định làm gì?”

“Ta ở trong trường học có quan sát, không chỉ có ruồi muỗi sinh sôi nhiều đến phát rợn, mà ngay cả sâu nhỏ cũng mạnh như trâu điên. Ngày hôm qua thuốc sát trùng mua còn thiếu, ta cảm thấy chúng ta nhất định phải dự trữ thêm.”

Anthony đứng dưới xe, trong lòng cảm thán một câu, đang định mở cửa vào nhà, bỗng nhiên mơ hồ nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng khóc nức nở.

---

Amery đứng dưới lầu, nhìn bóng dáng nhí nhố kia, nhẹ giọng cười khẽ một tiếng: “Thằng nhóc này đúng là không có tiền đồ.”

Chương 225: Vạn vật sống lại (6)

Vừa nói vừa tiến sát tới trước người hắn, làm bộ hít một cái, khoa trương bịt mũi.

Đang định qua nhìn kỹ hơn thì phát hiện Amery cũng đã rảo bước đi về phía đó. Hắn lập tức theo sát.

Hiện tại thuốc sát trùng bán chạy như tôm tươi, lúc bọn họ tới siêu thị, trên kệ chỉ còn mấy bình lẻ loi, giá cả còn cao hơn gấp đôi bình thường.

Anthony nhìn mà liên tục gật đầu: “Nói rất đúng! Không thể ỷ y!”

Anthony cười hì hì, còn chưa kịp nói gì đã lập tức xoay người túm lấy cửa, vọt thẳng vào phòng tắm. “Đóng cửa, xả nước, tắm gấp!”

Amery cúi đầu, nhìn gương mặt dày dạn kia tiến sát vào người mình, khẽ nhíu mày, duỗi tay đẩy hắn ra.

Anthony thì vẫn đang mải mê soi gương không thèm để ý.

“Rõ ràng ngươi mới là người có mùi hôi!”

Sau một vòng chạy dài, Anthony trở về, thở hồng hộc, vừa thấy ghế sô pha liền tính ngồi phịch xuống.

Anthony cũng không để ý, cần cù mà đem hết đống đồ vừa mua sắp xếp vào chỗ, sau đó mở tủ lạnh chuẩn bị xem tối nay ăn gì.

Hai người xách theo một đống túi lớn túi nhỏ về lại xe, chạy thẳng về khu biệt thự. Vừa về đến nơi, trước mắt liền là cảnh tượng hoa cỏ xum xuê nở rộ, hoa cẩm tú cầu nở từng chùm lớn, đỏ đỏ tím tím, hương thơm nồng nặc.

“Không rõ.” Amery lười biếng đáp một câu, trực tiếp ngồi xuống ghế sô pha, mở TV lên xem bản tin, cả người mang theo khí chất đại gia rảnh rỗi.

“Hắc hắc~”

Dọc đường, hoa anh đào nở rộ, đầy cành rậm rạp. Cây cối hai bên đường chỉ sau một đêm đã vươn cao thấy rõ, lá cây xanh mướt, tràn đầy sức sống. Rêu xanh mọc lên ở các góc tường, khe cống, thậm chí mặt đường cũng phủ một lớp mỏng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tầng đông tủ lạnh tạm ổn, thực phẩm cấp đông như thịt, sủi cảo, bánh trôi vẫn còn nguyên vẹn.

Aizz, có không gian vẫn là lợi hại nhất.

Anthony nghĩ nghĩ, dứt khoát lấy hết mấy món đắt tiền ra, tính toán làm luôn trong hôm nay, phần còn lại thì thả vào không gian bảo tồn — không gian kia dù gì cũng sẽ không khiến đồ bị hỏng.

Người đàn ông gật gật đầu, ý bảo người phụ nữ đưa con vào nhà trước, còn mình thì đi ra sân, nhặt một vật thể dài dài trên đất lên, cho vào túi rác màu đen, sau đó nhanh chóng ném vào thùng rác rồi quay trở lại trong nhà.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 225: Vạn vật sống lại (6)