Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 211: Cuộc sống (29)
Rhodey gật đầu đồng ý: “Đây đúng là một giao dịch đôi bên cùng có lợi. Hai cha con các ngươi vừa kiếm được tiền, vừa có được cái ‘hộ thân phù’. Mà hội đồng quân sự cũng thu được kỹ thuật, tăng mạnh cả t·ấn c·ông lẫn phòng thủ. Chỉ là...”
Rhodey cùng Anthony ngồi lên chiếc xe yêu quý của hắn. Trên gương mặt Rhodey là vẻ khẩn trương lẫn đau lòng: “Thật muốn thử như vậy sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
---
Dòng điện từ điện dung truyền qua thiết bị của Ivan Vanko, sẽ tạo ra một trường năng lượng hình tròn chính là che đậy tràng. Trường này có thể ngăn cản bất kỳ vật thể nào xâm nhập.
“Toàn bộ phát minh này do ba phần cấu thành: một siêu cấp điện dung ở phần đuôi cung cấp năng lượng, một thiết bị phát hiệu ứng Hoắc Tư Man ở giữa, và một thiết bị hiện ảnh ở đỉnh chóp.
Rhodey buông phanh, đạp mạnh chân ga. Tiếng động cơ gào rít vang lên, chiếc xe lao vun v·út về phía cây đại thụ như một mũi tên rời cung! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rhodey chậm rãi mở mắt. Trước mặt hắn là màn hình hiện ảnh hiện ra che đậy tràng – ánh sáng so với lúc đầu đã mờ đi rất nhiều, có vẻ là do vừa rồi đã tiêu hao không ít năng lượng để chống đỡ.
Anthony khẽ thở dài, “Rhodey thúc thúc, đây đã là lần thứ 12 trong mười phút qua thúc hỏi ta câu này rồi đó. Ta xác định, khẳng định, cam đoan! Thúc chỉ cần đạp mạnh chân ga, hướng thẳng cái cây đại thụ kia mà tông tới! Ta bảo đảm che đậy tràng sẽ bảo vệ xe không tổn hại một sợi tóc! Cùng lắm thì ta bồi cho thúc một chiếc khác!”
Ầm!
“Ngươi tỉnh rồi à, Tony!” Rhodey quay đầu nhìn thấy hắn, lập tức đẩy cửa xe lao xuống, vươn tay cho hắn một cái ôm thật to. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“A! Anthony nghĩ ra chủ ý? Vậy thì đám chính khách trong quân sự hội chắc chuẩn bị tinh thần xuất huyết lớn đi!” Tony còn chưa nghe kế hoạch cụ thể, đã lập tức đoán được — chỉ cần là thứ do Anthony nghĩ ra, thì khẳng định là có kẻ sẽ bị dằn mặt.
Rhodey như bị sét đánh, trợn tròn mắt nhìn Anthony, vẻ mặt đầy rung động.
Rhodey vội cắt ngang, nhăn mặt nói: “Ta nghe mà choáng cả đầu. Ngươi chỉ cần nói cho ta biết: thứ này dùng như nào, và có tác dụng gì!”
“Còn nếu muốn mở rộng phạm vi phòng ngự thì càng tốn: không chỉ phải chi tiền cho thiết kế, vật liệu, mà còn cần lượng năng lượng khổng lồ để sạc đầy. Trên thế giới hiện giờ, nguồn năng lượng sạch vừa nhiều lại vừa rẻ – chỉ có lò phản ứng phương chu trong tay cha ta.”
“Cái này… rốt cuộc làm sao dùng?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nói trắng ra: Muốn dùng? Phải trả tiền!”
Rhodey cắn răng gật đầu: “Được rồi! Có lời này của ngươi, thúc yên tâm!”
Cây đại thụ bị va vào đã hoàn toàn nát vụn chứ không phải gãy như kiểu v·a c·hạm bình thường.
Quả nhiên, sau khi nghe Rhodey kể sơ lược kế hoạch, Tony cười đến khoái chí: “Thật là khéo! Ha ha ha! Anthony, tiểu tử ngươi không hổ là trong lòng ta đệ nhất gian thương toàn cầu!”
Rhodey gật đầu, “Hy vọng là như vậy. Bất quá, trước khi tìm được nguyên tố mới, ngươi vẫn phải đối mặt với chuyện trước mắt. Ủy viên quân sự hội bên kia... Anthony nghĩ ra một biện pháp vẹn toàn đôi bên, ta thấy ngươi nên nghe thử.”
Mặc dù món đồ này không có lực sát thương, nhưng giá trị phòng hộ mà nó mang lại… hoàn toàn vượt xa tưởng tượng. So với mấy con robot biến hình, thứ này còn đáng sợ hơn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tony giãy giụa đẩy Rhodey ra, nhíu mày nói: “Ta cũng đâu có quen ôm nam nhân, tránh ra tránh ra! Ta chỉ là ăn uống thất thường, dẫn đến hạ huyết áp thôi. Với cái loại bệnh vặt này, khoang dưỡng sinh của Anthony vẫn khá hữu hiệu.”
Trên toàn thế giới hiện giờ, chỉ có trung tâm nghiên cứu khoa học Anthony nhà ta là vừa có công nghệ độc quyền, vừa có năng lực sản xuất số lượng lớn loại vật liệu này.
“Sau này dù kỹ thuật điện dung có khá hơn, phương án cung cấp năng lượng cũng phong phú hơn, nhưng nếu so với cái ‘Phù Du Pháo’ mà ta mới phát minh gần đây, thứ này dù có giá trị kỷ niệm thì tính thực dụng cũng quá yếu, cho nên ta dứt khoát không nâng cấp tiếp.”
“Chính là nó! Khi ta chế tạo ra thứ này, tâm trạng khi đó phải gọi là kích động đến phát điên! Đáng tiếc... bởi vì thời điểm đó kỹ thuật vẫn còn hạn chế, cho dù đã dùng vật liệu siêu cấp điện dung là bạc tinh thuần, nhưng bay thử mấy lần vẫn thất bại, nên bị ta ném vào đây, chưa từng lấy ra nữa.”
“Đại khái là thế.” Anthony gật đầu, nhưng cũng không quên nói thêm, “Nhưng mà… cái này có một nhược điểm cực lớn: năng lượng.
“Chuyện nhỏ.” Anthony nhướng mày, “Chúng ta lập tức kiểm chứng.”
“Hai người các ngươi ở đây làm gì vậy hả?” Đứng cạnh cửa sổ xe, Tony cau mày, nghi hoặc nhìn hai người Rhodey cùng Anthony đang ngồi trong xe.
Vừa nói, Anthony vừa bấm mật mã trên ổ khóa vali. “Cạch” một tiếng, khóa bật mở, bên trong hiện ra một món đồ hình trụ dài chừng 20 cm, toàn thân mang màu xám bạc, thân giữa có một nút đỏ hình tròn, phần đuôi có lỗ khảm hình tròn, dường như cần gắn thêm linh kiện gì đó vào.
Nhưng không có vụ v·a c·hạm nào xảy ra!
“Ý ngươi là… cái này không chỉ có thể dùng cá nhân, mà còn có thể mở rộng để bảo vệ cả căn cứ?!”
Anthony từ hộp công cụ bới ra một cái siêu cấp điện dung còn có thể dùng, gắn vào lỗ khảm phía đuôi. Chỉ nghe “cạch” một tiếng, điện dung khớp vào chặt chẽ, đỉnh tinh thể lập tức phát ra ánh sáng u nhạt, trông vô cùng huyền ảo.
“Điều kiện tiên quyết là – kỹ thuật này thật sự phải đáng tin như ngươi nói.”
Anthony chậm rãi giải thích, vẻ mặt đầy kiêu ngạo:
“Muốn sử dụng thì phải lắp vào một siêu cấp điện dung mới được. Chờ ta một chút, để xem còn cái nào đã sạc đầy không… À ha! Tìm được rồi!”
Muốn duy trì vận hành lâu dài, cần điện dung siêu cấp với dung lượng cực khủng, lại phải là loại dễ xách tay. Mà thứ có thể đạt điều kiện đó – chỉ có vật liệu graphene.
Rhodey cầm lấy vật hình trụ, xoay xoay vài lần, nhưng không có chút đầu mối.
Đỉnh hình trụ là một viên tinh thạch trong suốt như thiết diện đẹp, tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ. Trừ điểm đó ra, Rhodey nhìn kiểu gì cũng không hiểu vật này rốt cuộc có gì thần kỳ.
“Hơn nữa, mấy ngày nay ta lục lọi lại những bản thảo cha để lại, linh cảm đột phá không ít. Tin rằng chẳng bao lâu nữa, ta có thể tự tay chế tạo nguyên tố thay thế cho palladium. Dù sao ta cũng là thiên tài, cái khó này làm sao làm khó được ta?”
“Ta biết ngay tên Anthony miệng rộng này giữ không nổi bí mật mà!” Tony hừ lạnh, còn không quên dùng sức vò đầu Anthony một cái, “Bất quá ngươi cũng không cần quá lo. Có khoang dưỡng sinh Anthony làm riêng cho ta, độc palladium cũng không đến mức uy h·iếp tính mạng. Mới nãy ta kiểm tra lại, độc tố trong máu đã hoàn toàn về không rồi.”
Nhìn bộ dáng Tony vẫn đang cố ý giấu diếm thân thể, Rhodey vỗ vỗ lên vai hắn, ánh mắt nghiêm túc: “Ngươi đừng có giấu ta nữa, Tony. Anthony đã kể hết cho ta rồi. Palladium trúng độc không phải chuyện nhỏ như hạ huyết áp, tiêm một ống glucose là xong đâu. Ta chỉ muốn ngươi biết, nếu cần, ít nhất ngươi còn có ta – một huynh đệ đáng để dựa vào.”
Thiết bị hiện ảnh ở đỉnh có thể hiển thị cường độ và phạm vi từ trường. Độ sáng càng cao, thì cường độ che đậy càng mạnh ngược lại thì càng yếu.”
“Khoan đã! Đầu óc ta sắp cháy rồi!”
“Nói tóm lại, nếu ta nộp kỹ thuật này lên hội đồng quân sự, thì bề ngoài là nhượng bộ, nhưng thực chất lại là lôi bọn họ vào hệ thống chuỗi cung ứng của nhà ta – một giao dịch siêu có lợi.”
Tại sân sau biệt thự Stark
Rhodey thu lại nụ cười, trở nên nghiêm túc.
Theo kế hoạch, Tony trao quyền điều khiển Anthony số hai cho Rhodey, để hắn mang theo thiết bị phát sóng giả trở về căn cứ quân sự.
Anthony vỗ nhẹ lớp bụi phủ lên vali, ánh mắt mang theo chút tiếc nuối và hoài niệm.
“Rhodey, lát nữa ngươi mặc vào Anthony số hai chiến y, mang theo thiết bị phát sóng giả trở về căn cứ. Ta muốn nhìn xem đám chính khách kia có rơi vào bẫy hay không!”
Anthony nhếch mép cười đầy tự tin.
“Được rồi được rồi.” Anthony mỉm cười, “Nói đơn giản, điện dung có bao nhiêu năng lượng thì che đậy tràng có thể chống được bấy nhiêu công kích. Thiết bị càng lớn, điện dung càng lớn, chống đỡ cũng càng mạnh. Nếu đem mở rộng ra dùng cho quy mô lớn, có thể chặn được những đợt công kích quy mô cực đại.”
Chương 211: Cuộc sống (29)
Rhodey đạp ga lùi lại, chiếc xe vẫn chạy êm ru, không chút hư hại. Hắn nhớ lại khi nãy hoàn toàn không cảm nhận được bất kỳ cú chấn động nào, quay đầu nhìn Anthony chỉ thấy tiểu tử kia đang mỉm cười tự đắc, vẻ mặt như muốn nói:
“Cái này, có thể coi là một đơn binh che đậy tràng, cũng có thể nói là mô hình thu nhỏ của một hệ thống che đậy tràng cấp khu vực.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.