Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 15: Tàu biển cuồng loạn (12)
“Chủ bá đây là rớt vào tay hồ li tinh, Hu hu hu.”
Khi nghe Emma nói mấy lời này hắn thật là còn có chút bất ngờ “Oa, tỷ tỷ để ý mấy cái này kỹ vậy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Emma cũng gật đầu, ánh mắt dịu dàng mà soa đầu của hắn. “Đúng vậy, Anthony. Ta vẫn luôn coi ngươi như đệ đệ của mình vậy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anthony vội vàng lấy tay lau đi những giọt nước mắt, cố gắng che giấu sự ngượng ngùng, khuôn mặt đỏ bừng như quả cà chua. “Ta đây chỉ là bụi bay vào mắt thôi.” Hắn nói, giọng có phần lúng túng.
Anthony khẽ nhếch môi, ánh mắt vẫn hướng ra cửa sổ. “Nhìn tình hình bên ngoài mà xem. Trong phòng bếp có thể là thiếu thực phẩm nên đuổi người vô dụng ra ngoài, cũng cỏ thế đang dùng người làm mồi nhử để kéo tang thi đi ra chỗ khác.”
Emma cùng Amery hiện tại không dám quá tới gần cửa phòng, cả hai người đã chạy về phía cửa sổ xem phòng bếp đang sẩy ra cái gì. Vài thủy thủ kêu gào thảm thiết mà bị tang thi đuổi theo.
Emma dịu dàng vỗ nhẹ lên đầu Anthony, giọng nói mềm mại như gió xuân. “A, lớn rồi không khóc.” nàng cười nhẹ, nụ cười ấm áp cùng một chút an ủi khiến Anthony cảm thấy hơi ấm từ gia đình.
Tang thi ngày nào cũng lảng vảng ngoài cửa, cũng may có t·hi t·hể tang thi để trước cửa khiến mùi h·ôi t·hối làm chúng nó không quá để ý đến phòng này, nhưng cũng vì cái này khiến cả ba người không có ngủ đủ giấc.
Đầu tiên là xé giấy báo ra, dùng băng dính quấn lại thật chặt lên cánh tay để đề phòng bị cắn, lấy từ trong tủ chữa cháy ra cây rìu đưa cho Amery làm v·ũ k·hí phòng thân.
“Thúc thúc, cảm giác thế nào?” Anthony nhìn Amery, ánh mắt có chút tò mò.
Nhưng Emma không để hắn có cơ hội làm vậy, cô nhanh chóng kéo tay hắn lại để kiểm tra. “Nhỏ cái gì mà nhỏ! Ngươi xem, máu chảy thế này mà bảo nhỏ sao?”
Anthony Không có cơ hội giải thích.
“Bên ngoài tang thi có khoảng 200 con. Cái này số lượng xác thật rất nhiều, nhưng cũng không phải nhiều đến mức chúng ta không thể làm gì. Nếu chúng ta nghĩ biện pháp t·ấn c·ông bọn hắn thì có hay không khả năng tiêu diệt hết bọn nó?”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anthony khẽ cười, ánh mắt có chút trầm lặng. “Ta chỉ làm những gì bản thân cho là đúng. Hơn nữa… các ngươi không giống họ.”
Anthony im lặng, trong lòng có chút ấm áp, “Ta sẽ không làm như vậy nữa. Ta hứa.”
“Đều là vì mạng sống thôi.” Emma ngồi xổm trước mặt hai cái t·hi t·hể, nhìn chúng nó hiện tại bộ dáng thật sự muốn nôn, “Hai cái này làm sao bây giờ?”.
Bất quá so với bọn họ thì trong phòng bếp có nhiều người sống càng thêm hấp dẫn tang thi. Phòng bếp mọi lúc đều truyền đến thanh âm điên cuồng phá cửa, không biết nơi đó còn có thể kiên trì bao lâu.
“Ân.” Emma gật gật đầu, “Ta cảm thấy cái này virus vẫn luôn tiến hóa.”.
“A, được rồi! Ngươi còn ngại ngùng cái gì nữa chứ?” Emma cười khẽ, đấm nhẹ vào cánh tay Anthony, ánh mắt mang theo chút trêu chọc.
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Amery hỏi, giọng có chút mờ mịt.
“Bọn họ đây là đang làm cái gì vậy?” Amery cau mày, tò mò hỏi, ánh mắt không rời khỏi cảnh tượng bên ngoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Emma lấy từ trong túi ra một ít băng gạc còn sót lại, nhanh chóng giúp Anthony băng bó v·ết t·hương. Trong khi đó, Amery đứng bên cạnh, không ngừng càu nhàu, “Ngươi cũng không thể liều lĩnh như vậy nữa a. Nếu ngươi có bị gì thì chúng ta biết làm sao?”
“Có thể là bị đuổi ra làm mồi cho tang thi,” Anthony cất giọng, lạnh lùng không mang theo chút cảm xúc nào.
“Việc này rất khó,” Anthony trầm giọng, ánh mắt nhìn về phía tang thi. “Chúng ta không biết còn ai sống sót hay không, với lại trong tình huống này không nên tin tưởng ai cả. Ví dụ như thuyền trưởng, rất có khả năng là bị ai đó đẩy ra ngoài để làm mồi cho lũ tang thi.”
Anthony bất giác cảm thấy có một loại cảm giác nghẹn ngào trong lòng, mắt bắt đầu đỏ lên, nước mắt không kiềm chế được mà lăn dài trên má. Cảm giác ấm áp từ sự quan tâm của hai người khiến hắn không thể làm chủ được bản thân, đây vẫn là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự chăm sóc chân thành đến thế. Kiếp này tuy là có gia đình mới nhưng chỉ có Pepper post cùng lão quản gia Jarvis ở bên cạnh hắn, còn lão cha Tony thì một năm gặp chưa tới năm lần.
“A, hai người đây là làm cái gì.” Hắn có chút mờ mịt mà nhìn hai người.
“Chỉ là chúng ta cảm thấy rất vui khi có ngươi bên cạnh,” Amery mỉm cười, giọng ấm áp. “Ta vẫn coi hai người các ngươi như cháu của mình mà, đừng nghĩ nhiều quá.”
“Anthony, kỳ thật ta vẫn luôn có cái này ý tưởng.” Emma một bên nói, một bên đem t·hi t·hể kéo tới cửa, ánh mắt từ hai cỗ t·hi t·hể rời đi, cố gắng không xem bọn nó bị thủng bụng mà rơi ra đại tràng cùng n·ộ·i· ·t·ạ·n·g.
“Thúc thúc đừng làm lớn chuyện. Ta thật sự chỉ là bị giá đựng đồ quẹt phải thôi,” Anthony nói, nhưng sắc mặt tái nhợt của hắn lại phản bội lời nói của mình.
“Vậy không phải họ đang gặp nguy hiểm sao,” Amery có chút lo lắng.
“Các ngươi đây là đang nghĩ cái gì a, hai người chỉ coi nhau như tỷ đệ mà thôi.”
Anthony vừa dứt lời, dưới boong thuyền đột nhiên truyền lên thanh âm hỗn loạn.
“Mẹ nó, để lão tử đi vào!”.
“Vậy tại sao ngươi lại đứng ra bảo vệ chúng ta?” Amery nhìn Anthony, giọng nói mang theo chút nghi hoặc.
"Anthony này, lần sau nếu có chuyện gì nguy hiểm thì ngươi cũng có thể lui về đằng sau để cho chúng ta sẽ bảo vệ ngươi," Emma vừa dịu dàng dùng khăn ướt lau qua vết bầm trên cánh tay, vừa nhẹ giọng nói, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm.
Ở trên tàu làm nhân viên giao cơm được vài ngày, khiến hắn biết toàn bộ tàu hàng cấu tạo, tránh đi tang thi trên boong tàu vẫn không phải vấn đề.
Đứng bên cạnh, Amery cũng không chịu thua, vẻ mặt có chút tiếc nuối mà lấy từ trong túi áo ra một thanh sô-cô-la, nhét thẳng vào tay Anthony. "Đây là món ta thích nhất, còn đúng cái cuối cùng nên ngươi nhớ ăn đấy, không được để phí đâu."
Emma nghe được bên ngoài thanh âm có chút sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Anthony, “Ngươi vừa rồi đã làm cái gì?”.
Emma giật mình, ánh mắt lóe lên tia sợ hãi. “Ý của ngươi là... có người cố ý làm chuyện này sao?”
Amery cũng tiến lại gần, cau mày, “Anthony, ngươi đúng là không biết tự chăm sóc bản thân. Ngươi đây là muốn c·hết sao?”
Emma cùng Amery liếc nhìn Anthony, ánh mắt lộ vẻ lo lắng. Cả hai chưa từng thấy hắn thể hiện sự lạnh lùng như này, cứ như thể cả thế giới này chẳng còn gì khiến hắn bận tâm nữa.
“Ngươi đây là bị làm sao?” Emma luống cuống, vội vàng nắm lấy cánh tay hắn mà xem xét kỹ. Vẻ mặt nàng đầy lo lắng, bàn tay có chút run run nhẹ nhàng chạm vào vết bầm, như sợ làm hắn đau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tỷ tỷ xinh đẹp như vậy mà bị chủ bá c·ướp mất, ta không phục.”
“Chúng ta nên đổi chỗ ở.” Anthony lấy từ trong túi áo ra cái khăn tay, đem cây đao bắt đầu lau đi v·ết m·áu. “Không quá lâu nữa thì căn phòng này không thể chống đỡ được, muốn an toàn thì chúng ta cần tìm được nơi an toàn khác.”
Cả hai người nhìn nhau, nụ cười khẽ nở trên môi, không hẹn mà cùng bước lại gần không nói gì mà ôm lấy Anthony.
“A, đau!” Anthony xuýt xoa, nhanh chóng kéo ống tay áo lên để lột vết bầm tím lớn hiện rõ trên cánh tay.
“À tỷ tỷ, chúng nó khứu giác tiến hóa là sao?”.
“Cái này chúng ta có thể đi tìm thêm những người còn sống để cùng nhau tiêu diệt bọn chúng!.” Emma có chút hớn hở nói.
“Có ý tưởng gì a,” Anthony có chút tò mò mà dừng tay lại, cắt cây đao vào không gian.
Anthony lúc này đang bận tận hưởng cảm giác vui vẻ, không còn tâm trí đâu mà để ý đến mưa đ·ạ·n.
Anthony vẻ mặt nhăn nhó, miễn cưỡng nở nụ cười, "Ta đã nói rồi, chỉ là bị cánh tủ va phải mà thôi, không có gì nghiêm trọng cả."
“Ở cạnh thúc thúc cùng tỷ tỷ, ta cảm thấy rất thoải mái, như thể đang ở bên người thân vậy,” Anthony nói, khóe miệng bất giác cong lên.
Anthony bất giác đỏ mặt, giọng có chút lúng túng. “Hừ.”
Vài ngày qua, Anthony cùng hai người đã quyết định rời khỏi nơi này, không còn an toàn nữa
Emma cùng Amery đồng loạt quay sang nhìn hắn, ánh mắt đầy bất ngờ.
“Xúc cảm còn tính không tồi,” Amery vẫy vẫy, sau đó đem cây rìu để ở một bên.
Chương 15: Tàu biển cuồng loạn (12)
“Ý tưởng không tồi, nhưng ai sẽ đi.”
Nhìn Amery vẻ mặt tiếc nuối nhưng vẫn cố chịu đựng mà đưa cho hắn khiến Anthony không nhịn được bật cười, giọng mang chút trêu chọc: “Ha ha ha, cảm ơn thúc thúc, ta nhất định sẽ ăn hết, không để phí một chút nào đâu.”
“Tỷ tỷ a, ta đây là người thành thật sao có thể nghĩ xấu.” Anthony có chút đỏ lên.
Amery cũng nghiêm mặt, gật đầu: “Không phải không có khả năng. Trong tình huống sinh tử thì ai cũng có thể trở nên ích kỷ cùng tàn nhẫn.”
Mưa đ·ạ·n lúc này đang không còn bình tĩnh.
Trên cửa truyền đến thanh âm sắc nhọn của móng tay cào lên, Anthony nghe có chút khó chịu mà nhíu nhíu mày, đứng lên chuẩn bị đồ phòng thân cho cả ba người để đi ra ngoài.
Anthony từng bước đi lại gần thì vừa kịp thấy được cảnh này.
Anthony hờ hững cười nhạt, ánh mắt thoáng qua chút lạnh lùng. “Sinh tử của bọn họ là do chính họ. Chúng ta mà xen vào thì chỉ là tự rước họa vào thân thôi, không đáng.”
Nàng nói ra chính mình nghĩ đến, “Không chỉ là khứu giác biến cường. Mà cả virus bây giờ chưa tới năm phút đã hoàn toàn l·ây n·hiễm. Virus biến dị thời gian càng ngày càng ngắn.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.