Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 110: Cuộc sống (9)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 110: Cuộc sống (9)


"Quyết định vậy đi, một nồi lẩu là đủ rồi!" Ana phất tay, giống như vừa hạ xuống một quyết định kinh thiên động địa.

.

Thật ra cách ăn kiểu này cũng khá thú vị, có hơi giống nướng thịt tấm sắt trong mấy nhà hàng Hàn Quốc.

Sở dĩ mưa đ·ạ·n ở phòng livestream nói Ana muốn lừa gạt Tony, chủ yếu là vì... chính miệng nàng cũng nói, nếu như là nồi lẩu, nhìn thì phong phú thật đấy, nhưng chuẩn bị lại quá đơn giản! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

[[ Mọi người bình tĩnh, nhiệm vụ chỉ nói là "chuẩn bị bữa tối" đâu có bắt phải hẹn hò gì đâu. ]] (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hơn nữa, nàng còn chưa nghĩ ra rốt cuộc phải làm món gì mới khiến Tony đạt được mức hài lòng 100 điểm kia!

“Ngại quá ngại quá, là tôi chuẩn bị chậm... hôm nay đành tạm như vậy. Mọi người có thể dùng chảo điện để nướng hoặc rán, ăn kèm với rau sống và nước chấm. Ngày mai tôi sẽ đi siêu thị chuẩn bị đàng hoàng, làm một bữa tối thật tử tế để cảm ơn Tony tiên sinh đã thu nhận ta, và cũng cảm ơn Potts tiểu thư đã chăm sóc.”

“Chỉ cần Tony hài lòng 100 điểm... là có thể nhận 100,000 điểm khen thưởng?” Ánh mắt Ana lập tức sáng như đèn pha.

Chương 110: Cuộc sống (9)

So với bị phạt, chẳng thà ngoan ngoãn làm một bữa cơm!


Coi như tạm thời xử lý phần nhiệm vụ kia xong.

Ana đập bàn cái “rầm”!

Đúng nha!

Ana lúc này giống hệt một phục vụ viên, vừa giới thiệu cách ăn, vừa giúp ba người nướng thịt. Sau một lúc bị khách từ chối liên tục, cuối cùng nàng mới yên tâm ngồi xuống, tự mình bắt đầu ăn.

Ana cùng Anthony thì lại ăn ngon lành, chỉ tiếc là bây giờ khẩu vị nàng cũng không lớn, ăn không được bao nhiêu. Nhìn đống thịt bò thừa lại nằm đó trơ trọi, bộ dáng có chút đáng tiếc.

Quả Ớt Nhỏ lập tức dùng ánh mắt hoài nghi liếc Tony một cái. Hắn chẳng phải rất đề cử kỹ năng nấu nướng của Ana sao? Vậy mà... là cái này?

Hiện tại cấp bậc hệ thống của nàng chỉ mới ở giai đoạn đầu, bây giờ cửa hàng hệ thống còn đang hạn chế. Nếu muốn thăng lên giai đoạn tiếp theo, cần tới tận 1 triệu điểm.

Nàng đã nói rồi, nàng không muốn vì mình mà làm thay đổi quỹ đạo thế giới này. Hòa bình là thứ quý giá, không thể vì sự tồn tại của một người xuyên không mà tạo ra sóng gió.

Tony cũng nghẹn họng mất mấy giây, sau đó mới chậm rãi mở miệng: “Đây là... thịt tươi cắt mỏng sao?”

[[ Hệ thống đâu có nói bắt ngươi ‘bán sắc’ mà chỉ là thể hiện chút thành ý. Chấp nhận đi nữ thần, 100,000 đó! ]]

“Nhưng mà nói chứ...” Ana chống cằm ngẫm nghĩ, “Ngày mai làm bữa tối kiểu gì cho đủ tiêu chuẩn đây? Hay là làm một nồi lẩu luôn nhỉ? Nhìn thì phong phú, làm cũng đơn giản.”

Sau bữa ăn, phần dọn dẹp đương nhiên rơi lên đầu Ana.

[[ Mau đi! Mau đi! Có khi còn thấy được bản Anthony I huyền thoại! ]]

Một câu mưa đ·ạ·n khiến hai mắt Ana sáng rực: [[ Nữ thần sao không lấy lý do cảm ơn Tony đã thu nhận ngươi, làm bữa tối cho Tony, Quả Ớt Nhỏ cùng Anthony, rồi bảo họ ăn chung luôn? Không phải là vừa không hiểu lầm, vừa đạt chỉ tiêu sao? ]]

Dù sao cũng là thịt bò, ăn sống cũng không đến nỗi nào... nếu như được cắt đúng chuẩn. Nhưng nhìn kiểu này thì rõ ràng là... tùy tiện lấy miếng thịt bò ra rồi cắt mỏng đại cho có! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anthony vẫn là tự nhiên mà ngồi xuống, nhìn lại mấy món trên bàn làm hắn có chút nhớ thời còn là sinh viên phải tích góp từng đồng mới được ăn thịt nướng.

Nhưng mà Ana làm như không thấy, trực tiếp bỏ qua mưa đ·ạ·n.

Mưa đ·ạ·n lúc này.

[[ Luôn cảm thấy không đúng lắm... chẳng lẽ hệ thống muốn dẫn chương trình theo đuổi Tony hả? ]]

Tiếp đó, Ana gọi Tony, Quả Ớt Nhỏ và Anthony tới phòng ăn, nói cơm tối đã chuẩn bị xong.

Một nữ sinh phải chuẩn bị bữa tối tâm huyết cho người khác, lại còn là khác phái? Dù nàng kiếp trước là một con cẩu độc thân nhưng cũng thấy sai sai!

[[ Dẫn chương trình, mau mau xuống dưới xem Tony đang làm gì đi! Chắc chắn là đang nghiên cứu giáp Iron Man! ]]

[[ Chỉ cần nữ thần không có ý chen chân vào cặp đôi chính, thì làm một bữa cơm có gì là sai! ]]

Mưa đ·ạ·n: [[ Nàng đây lại định lừa gạt Tony!! ]]

Nếu như nàng thật sự có tư tâm, mang mấy món hắc khoa kỹ kia tiết lộ cho bất kỳ quốc gia nào, thì e là giờ này đám người xem trong livestream đã trực tiếp nhảy vào màn hình túm nàng về tra khảo rồi!

100,000 điểm là một phần hai mươi con đường! Làm sao nàng có thể bỏ lỡ!

Cái hệ thống này, rõ ràng là cố tình.

Kết quả cả ba người vừa bước vào liền đồng loạt ngẩn người.

Chỉ cần nàng nói là vì cảm kích Tony nên chuẩn bị bữa tối, còn cố ý để Quả Ớt Nhỏ cùng Anthony ăn cùng vậy thì sẽ không bị hiểu lầm là có ý gì cả.

Ana thở dài một hơi nhẹ nhõm. Nghĩ tới cảnh phải gồng mình chịu phạt vì bỏ nhiệm vụ, nàng quả thật không dám liều nữa.

Mà quan trọng nhất là, nhiệm vụ không nói phải tận tay dâng cơm hay cùng ăn, chỉ cần Tony cảm thấy hài lòng là xong!

Chỉ tiếc, nguyên liệu thì ít, nước chấm thì thiếu, mà toàn bộ cũng chỉ có mỗi loại thịt bò. Tony và Quả Ớt Nhỏ sau một lúc thấy mới mẻ thì nhanh chóng mất hứng, dù sao thì cũng không thể so với mùi vị chuyên nghiệp ở nhà hàng được.

Không thể không nói, ý thức tự giác của Ana rất cao, cũng vì vậy mà nhận được mưa đ·ạ·n nhất trí tán thưởng.

Ana cười gượng một cái, nhanh chóng nói chữa cháy:

Lúc này, mưa đ·ạ·n lại bắt đầu rầm rộ:

Hơn nữa... nếu lỡ hệ thống ghi thù, về sau giao cho nàng nhiệm vụ còn khó hơn thì biết làm sao?

Tony và Quả Ớt Nhỏ còn có chuyện cần bàn, Anthony thì nghe nói có thứ gì đó cần xử lý nên lại chạy xuống phòng nghiên cứu. Ana tự giác không xen vào, chờ nàng dọn dẹp xong xuôi phòng ăn và bếp núc, Quả Ớt Nhỏ cũng đã đi, còn Tony thì lại bận rộn trong phòng làm việc dưới tầng.

Càng nghĩ càng khổ sở, nhưng khi nhìn tới phần thưởng... nàng lại không thể làm ngơ.

“Bất quá hôm nay thì chắc chắn không kịp rồi, mai đi siêu thị chuẩn bị lại vậy…” Ana vừa lẩm bẩm, vừa thở dài một hơi bất đắc dĩ. Hôm nay chỉ có thể miễn cưỡng như vậy thôi, đâu thể nào đột nhiên nói ‘à tôi muốn làm lại một bữa khác’ chứ? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc trước là nàng quá ngu ngốc, sao không nghĩ ra chiêu này chứ! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mưa đ·ạ·n tiếp tục rôm rả:

[[ Ai vừa phát câu kia đứng ra, đảm bảo không đ·ánh c·hết người đâu! Nữ thần là của chung! ]]

Trên bàn ăn, ngoài một cái bếp nướng ra, còn lại là ba bàn thịt bò tươi chất đầy như núi, ít rau sống, vài loại nước chấm nướng thịt... hết rồi.

Chỉ cần Tony ăn xong mà hài lòng, nhiệm vụ liền hoàn thành, điểm khen thưởng cũng theo đó mà đến tay. Còn hiện tại? nàng là người bị hệ thống ép đến không còn đường lui. Không có cách nào, tình thế ép buộc, hệ thống quá vô nhân đạo, nàng có thể làm gì?

Tony và Quả Ớt Nhỏ còn có thể nói gì nữa? Dù sao cũng chưa từng ăn kiểu này ít nhất chưa từng tự tay làm như thế, thế là cả ba mang theo vẻ tò mò ngồi vào bàn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 110: Cuộc sống (9)