Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Viên Nguyệt Dữu Tử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 86: Chương 86
Không phải là đang vẽ bánh đó chứ...
"Thứ này gọi là Noãn Bảo Bảo. Lấy một cái xoa xoa, chờ một hồi, nó có thể nóng lên, ít nhất có thể nóng năm sáu canh giờ. Thời tiết càng lạnh, nhét vào trong quần áo, nhét vào chăn cũng có thể ấm áp hơn rất nhiều."
Tảo Nhi liền đi lên trước, ngồi xổm xuống, từ trong hộp chúc phúc trước kia lấy đồ ăn ra, móc ra một cái rương gỗ lớn, kiểu dáng dẹp dài, đặt sang một bên, sau đó không ngờ lại liên tiếp móc ra ba cái cùng kiểu.
"Được rồi, mau lấy ra xem đi." Thịnh Quân cười nói.
Tảo Nhi kéo ra một cái túi vải.
Chỉ là không có chức năng dán, không thể dán lên quần áo, nhưng hẳn là cũng không quá ảnh hưởng đi...
Dựa theo lẽ thường, hẳn là hoàn toàn không nhét vào được mới đúng!
Mấy người Tảo Nhi thấp thỏm đi đến trước mặt mâm tròn, nhìn nhau, ăn ý chọn thời cơ rồi cùng nhau vươn tay, dựa theo phân phó của Phương Tiên Nhi, sờ lên trung tâm mâm tròn vẫn luôn sáng kia.
Trước kia kích thước đồ ăn cũng không lớn nên các nàng cũng không chú ý tới.
Bởi vì ngay khi các nàng đưa tay lên, mâm tròn kia liền nhanh chóng xoay tròn, vòng đèn sáng ở trung tâm cũng trở nên càng thêm chói mắt.
Tảo Nhi liền mở nắp rương ra.
Mặc dù túi vải này không có hoa văn gì, nhưng tính chất rất bóng loáng, màu sắc cũng thật sự là đẹp mắt, có xám có lam có đỏ có tím, rất nhiều màu sắc chỉ gặp qua ở trên quần áo của những gia đình giàu có kia.
Thưởng xem như rút xong, đĩa quay lóe lên, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Mọi người nghe được lời của Phương Tiên Nhi, lúc này mới yên lòng, từ dưới đất bò dậy, thương lượng người tiếp nhận đồ vật.
Mấy cái rương lớn như vậy, cứ như vậy từ bên trong móc ra! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cũng may số lượng mấy rương này không ít, cộng lại đoán chừng có mấy trăm cái, hẳn là đủ dùng vào mùa đông.
Thịnh Quân nghe thấy từ hộc lấy hàng của mình truyền đến mấy tiếng vang lớn.
Hệ thống ban thưởng loại Noãn Bảo Bảo này lại là kiểu thăng cấp.
Nhưng mà, hệ thống ngay cả cái hộp bánh bích quy rách đều sẽ đổi thành hộp gỗ phù hợp phong cách triều đại, thật sự nỡ đem đồ chơi công nghệ cao như vậy đưa cho cổ nhân dùng sao?
Nàng xoa xoa tay, rất mong đợi các cổ nhân có thể rút được phần thưởng gì.
Quan sát một chút, mép túi vải được khâu bằng chỉ, đường may kỹ càng, cũng không để lại miệng túi để mở ra.
Phần thưởng trên bàn xoay kia, nàng đều đã xem qua, cơ bản đều là đồ dùng hàng ngày, tựa hồ đều rất hữu dụng.
Lại nói tiếp, máy sấy tóc năng lượng mặt trời kia chính nàng ở hiện đại cũng chưa từng dùng qua, dáng vẻ rất công nghệ cao.
Chỉ thấy nó nhanh chóng xoay mấy vòng, rốt cuộc tốc độ bắt đầu chậm lại, cuối cùng dần dần ngừng lại.
Đang lúc kinh ngạc, chợt nghe Thịnh Quân mở miệng:
Rất nhanh, các nàng liền kinh ngạc phát hiện, loại pháp quang này và loại ánh sáng lúc trước chọn thức ăn hoàn toàn khác biệt, sau khi đụng vào hoàn toàn không cảm giác được thực chất.
Trước mắt cầm hòm gỗ một lần, có thể rõ ràng phát giác được, trong hòm chúc phúc của Phương Tiên Nhi đoán chừng còn mang theo pháp thuật nào đó mà các nàng không nhìn thấy.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào bàn xoay kia.
Xem ra phần thưởng đến rất nhanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Nhưng mỗi túi chỉ có thể dùng một lần."
Trông thấy bên trong vậy mà chất đầy túi vải nhỏ lớn chừng bàn tay, khoảng chừng trên trăm cái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng nó lại có phản ứng.
Nàng ấy lại dùng tay bóp một cái, phát hiện bên trong bọc một khối cứng mong mỏng.
Mấy người Tảo Nhi đợi thêm một lúc mới chần chờ đi đến trước mặt Thịnh Quân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn lại tỉ lệ trúng thưởng của thứ này cực thấp, chỉ chiếm một góc nhỏ, đoán chừng rất khó rút được.
Tất cả mọi người đều bu lại, vây quanh rương gỗ thăm dò.
Há to miệng, thu tay lại.
Ừm, đại khái là đang vẽ bánh.
Nhưng mà, thần thông của Phương Tiên Nhi không chỉ có những thứ này, vốn là thứ các nàng không tưởng tượng được.
Không nghĩ nhiều nữa, Tảo Nhi lại sờ lên, phát hiện bên trong không còn rương nào nữa, lúc này mới đứng dậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cuối cùng vẫn quyết định để đám người Tảo Nhi, Lưu Nhị Sơn cùng đi chạm vào pháp thuật.
Nàng ấy thầm giật mình.
Kích thước lớn hơn một chút thì không nói, lớp nhựa được đóng kín cũng được đổi thành một tấm vải đặc chế, mật độ nhỏ hơn so với vải thường dùng, bột phấn thể rắn được nhét bên trong cũng nhiều hơn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.