Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Viên Nguyệt Dữu Tử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 347: Chương 347
Lần đầu tiên thực hiện cứu trợ nhanh chóng thất bại, Tây Nương được cứu lên khỏi nước.
Bà ấy thực sự không biết bơi, nên đã giãy giụa trong nước, cứ nổi lên rồi lại chìm khiến cho người ta lo lắng.
Trước khi vào Cửu Đấu, Tảo Nhi lấy ra một bản đồ, khoanh tròn một vùng và lên kế hoạch công việc.
Gần đây vì lũ lụt mà khiến lòng người hoang mang, các huyện thành xung quanh đều bắt đầu thiết lập lệnh giới nghiêm.
Với tốc độ này, họ hẳn có thể gặp lại đoàn xe ngựa vận chuyển hàng hóa ở phía sau.
Họ cần thêm nhiều nhân lực.
“Một nhóm sẽ trực tiếp đến vùng bị lũ lụt để cứu người, nhóm còn lại sẽ đến đây dựng lều trước.”
Trong tình huống này, chẳng ai rảnh rỗi mà chạy đi hỏi Phụng Vương để xác nhận.
Đồng thời, bè cứu sinh cũng được thả xuống nước, và ngay sau đó mọi người sẽ phải chèo bè để cứu Tây Nương khỏi bị đuối nước.
Nàng cảm thấy rằng, với lớp vỏ mạnh mẽ và khả năng chống nước của robot quét rác, còn có thể sử dụng chức năng quét tìm người gặp nạn, nên lần này chắc chắn nàng có thể phát huy tác dụng rất lớn.
Tảo Nhi nói: “Vì vậy, lần này chúng ta sẽ lấy danh nghĩa Phụng Vương mà hành động, đồng thời mang theo vũ khí, vừa đ.ấ.m vừa xoa. Sau khi lũ lụt được giải quyết, chúng ta sẽ từ từ xử lý những vấn đề ở các nơi này.”
Trong triều đại này, dù cho không có công trình chất lượng kém, đa phần các con đê đều có khả năng chống lũ yếu do vật liệu và kỹ thuật không đảm bảo.
Lòng tốt ấy còn lan tỏa và tạo nên vòng tuần hoàn tốt đẹp cùng thắp sáng thêm nhiều vùng địa phương hơn.
Ở những nơi xảy ra thiên tai nghiêm trọng, số người sống sót không biết bơi có thể ít, nhưng có thể một số người may lúc đầu may mắn thoát trốn được đến nơi cao, cho đến khi mực nước dâng cao mới gặp nạn.
“Giờ chúng ta không có danh nghĩa gì, cầu viện trực tiếp chắc chắn không ai để ý đến, mà nếu ép buộc thì lại có vẻ quá vô lý. Nếu nói chúng ta là người của Hoàng thượng, chắc chắn chẳng ai tin Hoàng thượng lại rảnh rỗi phái người tới cứu nạn.”
Việc cứu giúp nạn dân không chỉ là nhiệm vụ chính của họ lần này, mà còn có thể cung cấp nhiều thông tin hữu ích trong thời điểm này để có thể giúp đỡ phía trên không ít.
Bọn họ cứ việc khăng khăng mình là người của Phụng Vương, nếu đối phương không tin, thì thuộc hạ trung thành vì dân của Phụng Vương, trong cơn cấp bách, quan tâm đến dân chúng và hành động mạnh mẽ cũng là điều hợp lý.
Chung Tứ đã từng ở Thành An giả làm huyện lệnh, cũng từng tiếp xúc với Phụng Vương, nên việc làm giả thư từ của Phụng Vương để lừa người không quen thuộc không phải là việc khó.
Trong lúc chờ đợi, Tảo Nhi và nhóm của nàng ấy không ngừng việc cứu người.
Nàng ấy không còn cần phải ở lại thành suốt ngày để ứng cứu như lúc mới bắt đầu.
Những người trên bè cảm thấy rất tự trách.
Trong tuyển tập câu chuyện xưa của Phương Quân thì đây được gọi là “tiên lễ hậu binh”.
Những người trên bè thấy vậy thì vô cùng sốt ruột, hành động cũng trở nên lúng túng.
Trong những năm rèn luyện vừa qua, nhóm người đầu tiên của thôn Phương Gia đều đã trưởng thành, bây giờ ai cũng có thể tự xoay sở và đảm đương công việc.
Bọn họ nhanh chóng tiến vào Cửu Đấu.
Sau nhiều lần luyện tập, mọi người cuối cùng có thể thực hiện công việc cứu trợ một cách thành thạo hơn và đã có sự chuẩn bị cho các tình huống có thể xảy ra.
Trước khi khởi hành, mọi người đã được huấn luyện về phương pháp cuộn rơm rạ, cách này rất dễ thực hiện và hiệu quả thực không tồi.
Đoàn đi trước mang theo vật dụng tiếp tế, dự định cứu một nhóm người trước rồi đợi đoàn xe ngựa ở phía sau tới.
“Hơn nữa, mọi người cũng không thể ngoan ngoãn ở trên bờ mặc áo cứu sinh. Chúng ta cần phải diễn tập để cứu những người dân đang vật lộn ở trong nước.”
Kế hoạch đã được chuẩn bị chu đáo, bây giờ chỉ cần thực hiện từng bước thôi.
Nhưng họ có Phương Tiên Nhi, nắm giữ kỹ thuật xi măng và bê tông, cùng kỹ thuật xây đê tiên tiến, nên các đê họ xây dựng chắc chắn sẽ vững hơn.
Khi đi ngang qua mấy thành gần huyện bị lũ lụt, Tảo Nhi phân chia một số nhóm nhỏ đi đến những nơi đó cầu viện.
Tuy nhiên, xây dựng đê phải mất thời gian, trong tình thế khẩn cấp này, việc vá đê ở các chỗ bị vỡ là ưu tiên, chắc chắn không đợi được tới khi bê tông được đưa vào sử dụng.
Tuy nhiên, cũng không thể đến cầu viện một cách tùy tiện.
Thịnh Quân tự nhiên cũng đi cùng Tảo Nhi.
Dân chúng của Hưng Hòa và Miên Sùng đã quá quen thuộc với công tác cứu trợ, nên khi có lời kêu gọi tuyển tình nguyện viên, họ hưởng ứng rất nhiệt tình.
Lại có không ít người chịu ảnh hưởng từ các chương trình giáo d·ụ·c trong thành và phong cách làm việc của Tảo Nhi và những người phụ trách khác, trong lòng của họ tràn đầy tinh thần trách nhiệm.
Đoàn người vì mang theo hàng hóa, di chuyển với tốc độ có nhanh có chậm nên dần kéo dãn khoảng cách.
“Khi vào Cửu Đấu, thấy những bó rơm hoặc đất đá có thể sử dụng được thì thu gom lại, làm thành bó cỏ đắp đê, sửa chữa chỗ đê bị vỡ!”
Nói xong, Tảo Nhi lấy ra bức thư giả đã chuẩn bị sẵn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đội trưởng tạm thời của đoàn cầu viện đưa thư của Phụng Vương cho lính gác cổng, yêu cầu truyền đạt lại bức thư này.
Những người bơi lội đã ngâm mình ở dưới nước nhưng chưa lên bờ, tạm thời vẫn ở dưới nước, sẵn sàng làm người cứu hộ.
Mỗi người còn mang theo một chiếc ba lô lớn chứa nhiều vật dụng cần thiết.
Dù rằng, ba vùng này trước đây gặp những cảnh ngộ khác nhau, nhưng đều đã từ trong khó khăn mà tìm lại được sự sống.
Trong những tình huống này, vẫn có cơ hội để cứu họ, không thể từ bỏ những người này.
Có người từng được cứu giúp, nên bây giờ họ cũng muốn đưa tay cứu giúp người khác để lan tỏa sự ấm áp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đồng thời, nàng ấy cũng chuẩn bị sẵn sàng cho việc đối phương sẽ giả câm giả điếc mà không mở cửa thành, và cũng đã âm thầm cho người khiêng một khẩu đại pháo nhỏ gọn đặt ở phía sau, phòng khi bất trắc.
Lần này, Thịnh Quân cũng chuyển đổi sang hình dạng robot quét dọn và cùng nhau xuất phát.
Bên đường còn thấy không ít dân chạy nạn nên nhóm các nàng liền chỉ đường và bảo họ tìm đến nhóm binh sĩ của các nàng mà nương nhờ.
Sau khi sắp xếp xong công việc bảo vệ trong thành, Tảo Nhi quyết định lần này tự mình dẫn đoàn cứu trợ.
Lúc này, Tây Nương một người không biết bơi, bỗng chủ động yêu cầu được thử nghiệm các thiết bị cứu sinh.
Đội cứu trợ chia thành nhiều nhóm, các nhóm nhỏ hơn đi đến những thành phố chưa bị lũ lụt để hỗ trợ việc chỉ huy và củng cố các biện pháp phòng chống lũ.
Nhưng thí nghiệm thì thí nghiệm, vấn đề an toàn của Tây Nương cũng cần phải được xem xét.
Vì vậy, Thịnh Quân đã chỉ dẫn cho mọi người một phương pháp làm bó rơm rạ đắp đê.
Mọi người gật đầu hiểu ý.
Để tiết kiệm không gian, và có nhiều chỗ hơn để chứa thực phẩm và thuốc men, các vật dụng như phao cứu sinh, áo phao đều được phát cho mọi người để họ có thể mang theo hoặc mặc lên người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phương pháp này có thể tận dụng nguyên liệu tại chỗ, nhanh chóng tạo thành, rất phù hợp để vá đê tạm thời.
Đoàn đi được một lúc lâu.
Dù sao Phụng Vương cũng có dã tâm, làm việc này để lấy lòng dân cũng không có gì lạ, ít nhất đáng tin hơn so với Hoàng đế.
Tạm biệt nạn dân, đoàn đội tiếp tục tiến bước.
Khi mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, Tây Nương mặc quần áo không thấm nước, hít một hơi sâu và nhảy xuống nước.
Nói chung, sự giáo d·ụ·c và cuộc sống an nhàn đã nảy nở lòng thiện lương giữa người với người ở nhiều nơi.
“Có vẻ như khi kết thúc lần cứu trợ này, chúng ta cần tổ chức các lớp dạy bơi trong huyện, không để bỏ sót bất kỳ ai không biết bơi!”
Nhóm đông nhất thì được Tảo Nhi dẫn tới Cửu Đấu để cứu trợ.
Trong bầu không khí ấy, đội tình nguyện nhanh chóng tập hợp, các vật tư cứu trợ cũng đã được kiểm kê đầy đủ.
“Không có thời gian để buồn bã, chúng ta hãy nhanh chóng tập luyện thêm vài lần!”
Kết thúc buổi tập, không còn vấn đề gì khác xảy ra, mọi người nhanh chóng xuất phát.
Những người khác thấy vậy liền lên tiếng:
Ngay cả dân chúng ở Bình Trạch cũng có ý nguyện tham dự cao ngoài dự đoán. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cũng có người vì nay đã có cuộc sống no đủ hạnh phúc, khi bản thân họ không còn phải bộn bề lo toan cuộc sống, họ dư sức để giúp đỡ người khác.
Đưa thư trước rồi b.ắ.n pháo sau.
Có thư trong tay, sau khi hoàn tất việc huấn luyện thì đội cầu viện nhanh chóng mang theo người và vũ khí tiến về các huyện thành.
Những người khác đều thấy có lý. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đúng vậy, chúng ta làm lại một lần nữa! Tây Nương hãy nghỉ ngơi trước, lần này đến lượt ta sẽ xuống nước.”
“Dân chúng không phải ai cũng biết bơi, chúng ta làm thí nghiệm cũng phải xem xét tình huống cứu trợ thực tế.”
“Chỗ này cao và bằng phẳng, cách xa vùng lũ lụt một khoảng cách nhất định. Khi vớt được người về, chúng ta sẽ tạm thời bố trí chỗ này làm nơi cứu trợ.”
Chương 347: Chương 347
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.