Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Viên Nguyệt Dữu Tử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 278: Chương 278
Có điều kết quả cuối cùng là gì thì vẫn mong mọi người có sự chuẩn bị tâm lý. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mọi việc cứ như vậy mà quyết định xong.
Bên này, Lý bà tử không biết suy nghĩ của Thịnh Quân, vẻ mặt nghiêm túc nâng bức thư.
Những người hắn ta chào hỏi lúc gặp phải trên đường, ai cũng đều mặc quần áo mới tinh.
Đợi bọn họ phát triển huyện thành bên này rồi âm thầm ra tay, giải quyết triệt để mọi chuyện là ổn thỏa nhất…
Nếu như vị huyện lệnh kia thật sự muốn chỗ tốt, Vi gia cũng không thể từ chối được, dù sao người cả thôn đều phải sinh hoạt trong huyện.
Lý bà tử giơ tay gọi chim đưa thư, buộc phong thư còn nguyên của Vi gia lên người nó, để nó truyền tin cho nhóm người Tảo Nhi.
Nói đến đây, lúc trước khi các nàng ấy thảo luận ở trong thành cũng đã bàn qua chuyện này.
Việc tranh quyền, từ đầu đến cuối chiếm địa bàn không phải để thỏa mãn d.ục v.ọng cá nhân mà là muốn dân chúng trải qua cuộc sống tốt hơn, cùng nhau gây dựng một Đại Đồng thịnh cảnh.
Vi gia gửi thư đến nói bởi vì thương đội có thành tích tốt, tiếng tăm vang xa hơn, cũng lờ mờ tiếp cận được huyện lệnh.
Nhìn tình hình trước mắt, Vi gia vừa phất lên, khả năng có người muốn được chia lợi lộc…
Nếu như ngày sau các nàng ấy phát triển, sớm muộn gì cũng phải đối đầu với Phụng Vương.
Nghĩ đến sau khi kiếm được tiền, cuộc sống của người dân thôn Nguyên Bảo cũng có sự cải thiện rõ rệt.
Ôi, chỉ mong vị huyện lệnh này là người tốt, ít gây phiền phức cho mọi người.
Chắc chắn bà ấy không thể thay mặt cho toàn bộ người trong thôn.
“Nếu trong lòng ông ta có dân chúng thì người này thích hợp để chúng ta giao thiệp. Lúc đó chúng ta ở lại đến cuối bữa tiệc, đưa biện pháp tăng gia sản xuất kia cho ông ta. Cũng có thể hợp tác về mảng dầu Nguyên Bảo và dầu đậu nành, mở rộng quy mô, cũng có thể thuyết phục ông ta dùng lợi nhuận đó để cải thiện đời sống của nhân dân…”
Chỉ có Thiết Trụ vừa bàn bạc xong chuyện hợp tác với những phú hộ trong huyện, bây giờ chuyện làm ăn buôn bán đồ ăn vặt cũng đã đi vào quỹ đạo. Hai ngày gần đây hắn ta có hơi nhàn rỗi nên lần này liền để hắn ta làm đại diện đến Vi gia thảo luận.
Vừa nghỉ chân một chút, hắn ta liền bị mấy người đưa đến cửa khác của thôn Nguyên Bảo, một mình vào thôn.
Nhìn về xa hơn, dân chúng khắp thiên hạ đều sẽ trở thành người mình.
Ông ấy có chút tò mò không biết huyện lệnh có ý gì, không biết đối phương nhìn thấy lợi ích của thương đội nên cũng muốn được chia một chén canh.
Hừng đông hôm sau, Thiết Trụ vác bao hành lý đơn giản trở về cùng đội ngũ vận chuyển của Lý Nhị Sơn.
Nhìn vào khuôn mặt từng người, mặt ai cũng căng hồng, vui mừng, khoé mắt còn đọng lại ý cười.
Ông ấy dừng một chút rồi nói: “Thiết Trụ, chúng ta ở đây cũng không phải người ngoài, ta cũng không muốn hàn huyên gì. Cháu cứ nói thẳng đi, mấy người Tảo Nhi bên kia nghĩ gì?”
“Gần đây gặp phải chút chuyện phiền phức, lại sắp ăn Tết, trong thôn khá bận nên lần này chỉ có ta đến đây thôi.”
Hai cách này, dù là cách nào cũng đều có thể giúp đỡ dân chúng Phụng Thành.
Chuyện bây giờ mà họ làm đều là góp một viên gạch vì tâm nguyện của Phương Tiên Nhi.
“Chúng ta đang làm chuyện tốt đẹp nhất, vì thế đừng lấy cái kém của người khác để tôn lên cái tốt của chúng ta. Cũng đừng thờ ơ lạnh nhạt với những dân chúng chịu đói khổ, sau đó mới có thể đứng ra làm người cứu thế.”
Vừa hay Thiết Trụ cũng có quen biết với người Vi gia.
Lúc này mấy người Lưu Nhị Sơn đã mang theo vật tư rời đi, hôm nay sẽ không đến nữa.
Bước chân nhẹ nhàng, một đường đi thẳng đến cửa nhà Vi Thập Bát, Thiết Trụ nhận ra rằng nơi này lại ít sự thay đổi nhất.
Nếu như muốn chia lợi ra ngoài thì cũng có những cách chia khác nhau, bọn họ không thể cho không như vậy, dù thế nào cũng phải lấy đủ chỗ tốt.
Hay là đơn thuần coi trọng bọn họ, muốn có cơ hội nói chuyện để xây dựng quan hệ.
Vi Thập Bát nghe vậy kinh hãi nói: “Trực tiếp đưa cho ông ta? Vì sao ông ta không quan tâm cuộc sống người dân mà có thể trực tiếp lấy chỗ tốt?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tuy nhiên, từ thông tin của ta, ông ta cũng không phải loại người hoang d·â·m hủ bại... Ta chỉ sợ rằng ông ta che giấu sâu, không để lộ bất cứ sơ hở nào. Nhưng đề phòng là không bao giờ thừa, chúng ta vẫn phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng.”
“Vi a gia, Vi thúc, Bình An! Dạo này mọi người có khoẻ không?”
Nói chung, đợt tham gia tiệc mừng thọ lần này có liên quan đến hai phía. Vi Thập Bát không thể tự ý quyết định, bèn gửi tin dò hỏi ý kiến các nàng ấy.
Gần đây, Vi Thập Bát nhận được thiệp mời đến dự lễ mừng thọ của huyện lệnh, năm ngày sau liền đi dự tiệc.
Vi Thập Bát suy tư nói: “Không quá rõ.”
Chuyện họ đang làm không phải giúp đỡ Phụng Vương.
Đây không phải là giúp đối phương đặt nền móng thuận tiện củng cố sự thống trị của Phụng Vương sao?
Vi Thập Bát nói rất tỉ mỉ, tiếp theo chỉ chờ xem phía Tảo Nhi nghĩ như thế nào.
Chương 278: Chương 278
Thiết Trụ gật đầu, nói: “Bọn ta cũng nghĩ như vậy. Thực ra, dù thúc hiểu ông ta đến đâu thì cũng không thể dễ dàng tin bất cứ chuyện gì từ miệng người khác, tất cả những gì tận mắt thấy mới coi là thật.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu là vế sau, Vi Thập Bát dự định đưa nhóm người Tảo Nhi đi cùng để hai bên quen mặt nhau.
“Vị huyện lệnh này họ Đại, dáng vẻ đứng đắn, bình thường cũng không xuất hiện nhiều lắm. Ta tình cờ gặp được hai lần, chỉ cảm thấy ông ta gầy đến bất thường. Đi đường luôn kèm theo tiếng ho như có bệnh gì. Lời nói khó nghe, không giống người có mệnh trường thọ.”
Tảo Nhi nói: “Hơn thế nữa, chúng ta nên tự tin mới đúng. Nhất định phải tin rằng dù dân chúng bên ngoài sống tốt như thế nào, đi đến chỗ của chúng ta nhất định sẽ càng tốt hơn.”
Giọng nói của mỗi người đều mạnh mẽ tràn đầy sức sống.
Thiết Trụ nhanh chóng chào hỏi bọn họ, giọng nói hành động cũng rất tự nhiên. Tuy rằng một thời gian rồi không gặp mặt nhưng hắn ta cũng không có cảm giác xa lạ.
Đầu tiên là phòng ốc trong thôn được tu sửa tập thể, càng gọn gàng, đẹp và bền hơn.
Đương nhiên nếu phía Tảo Nhi không muốn dính líu đến những việc này thì ông ấy sẽ tự quyết định.
“Nghĩ đến khi chúng ta đi dự tiệc, nếu vị huyện lệnh họ Đại này muốn chỗ tốt thì cũng phải chờ sau khi kết thúc tiệc mừng thọ mới có thể tìm chúng ta nói chuyện.”
“Thiết Trụ, lần này chỉ ngươi đến thôi sao? Tảo Nhi tỷ và Đại Ngưu bọn họ không đến sao?” Vi Bình An bắt chuyện với hắn ta xong, tò mò nhìn sau lưng hắn ta.
Rất nhiều biện pháp đều là do Tảo Nhi đề xuất.
Mặc kệ như nào thì họ cũng phải có sự chuẩn bị, còn một vấn đề nữa chính là chọn quà mừng thọ.
Thấy được cuộc sống của họ trôi qua tốt đẹp, trong lòng Thiết Trụ cũng rất vui vẻ.
Nếu như là kẻ tiểu nhân, giao thiệp lâu dài cùng đối phương cũng quá nguy hiểm.
Cẩn thận suy nghĩ chút cũng đúng, trước đó sân trước Vi gia mới xây không lâu, không có gì cần sửa lại cũng đúng.
Nhóm Tảo Nhi cũng có thể khuyên bảo người trong thôn dời đến đây nhưng điều này cũng không phù hợp, mọi người đều đang sinh hoạt trong huyện, biết điều mới là đạo lý.
Tảo Nhi lại nói, dù là dân chúng ở tòa thành nào, sớm muộn cũng sẽ nhận được sự che chở của Phương Tiên Nhi.
Vẫn là lấy đồ vật chặn đứt miệng đối phương trong một lần, che mắt đối phương.
Có điều, theo tác phong cai quản đất của Phụng Vương, nếu như bọn họ giao đồ ra, cũng không phải chỉ có huyện lệnh được lợi, đoán chừng ông ta cũng không giữ riêng mình mà sẽ làm ra việc gì đó.
Nói là kế sách thì cũng không chính xác, đây giống như sự hỗ trợ của đồng minh hơn.
Nghe thấy giọng nói của Thiết Trụ, Vi Thập Bát và Vi Lão Căn nhanh chóng ra tiếp đón, Vi Bình An cũng theo phía sau.
Cây Nguyên Bảo ở xung quanh thị trấn không thiếu, ép dầu cũng là việc cần nhiều nhân lực. Dân chúng trong huyện, thậm chí là dân chúng Phụng Thành đều có thể làm việc này tăng nguồn thu nhập.
Thiết Trụ mở miệng: “Vi thúc, trước tiên ta hỏi thúc một câu, đối với huyện lệnh này, thúc hiểu rõ mấy phần?”
Thiết Trụ ngượng ngùng nói: “Tuy nhiên mọi người cứ yên tâm, bọn họ đều đã đọc thư của Vi thúc rồi, cũng đã thảo luận qua, ta đã nhớ kĩ rồi, lát nữa sẽ nhắc lại không sót một chữ!”
Nếu là vế trước thì Vi Thập Bát không chắc chắn, muốn sớm cùng nhóm người Tảo Nhi bàn bạc đối sách cho việc này.
Vi Thập Bát tò mò hỏi: “Cháu nói thực hiện từ việc dâng lễ vật, cụ thể là cách gì?”
Chạng vạng, thư hồi âm đến.
Lâu rồi không đi đến bên này, Thiết Trụ nhanh chóng phát hiện trong thôn đã thay đổi rất nhiều.
Lúc đó có người không rõ hỏi, nàng ấy nói, Phụng Thành bên này là địa bàn của Phụng Vương.
Số tiền kiếm được khi vào thành, bọn họ chưa từng dùng cho mình.
Vi Thập Bát gật đầu hiểu: “Không sao, gần đây mọi người đều rất bận, mọi người trong thôn ta cũng vô cùng bận rộn, hơn nữa thời tiết ngày càng lạnh hơn. Nếu không phải đột nhiên xảy ra chuyện này, ta cũng không phiền mọi người phải đến đây.”
Thịnh Quân nghe xong, thầm nghĩ may mà họ đến huyện thành mở rộng địa bàn, không đặt trứng gà cùng một rổ, vì vậy cũng có nhiều lối thoát và nguồn kinh doanh hơn.
Lần này ba đời tổ tông nhà họ đến rất đầy đủ.
“Nếu trong mắt ông ta chỉ thấy lợi ích thì chúng ta trực tiếp đưa sản nghiệp làm dầu cho ông ta.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có điều Tảo Nhi và những người khác đều không đi được, không thể đến đúng hẹn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vì thế chúng ta có thể nhân lúc tặng quà mừng thọ mà thử xem vị huyện lệnh này có nhân phẩm như nào. Tuỳ theo biểu hiện của ông ta mà tìm cách ứng phó sau.”
Chỉ có thể nói ở triều đại này, nếu không có quyền lực trong tay thì sẽ quá nhiều sự nguy hiểm to lớn đang rình rập trong đời sống thường ngày.
Thiết Trụ cười nói: “Bước đầu tiên của chúng ta là lấy một bức tượng gỗ ra. Hàm ý trong đó khá phức tạp, vừa có ý là cuộc sống nhân dân khó khăn, đồng thời cũng có cách hiểu khác là trên trời rơi xuống một miếng bánh, xem xem ông ta hiểu theo nghĩa nào là có thể hiểu được chín phần mười suy nghĩ của ông ta.”
Trong thư nói bọn họ đã nhận được tin tức, đang thương lượng đối sách ở trong huyện.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.