Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 20: Chương 20

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 20: Chương 20


Lúc này mọi người đều rất vui vẻ vì có thể được ăn bánh ngọt.

Các nhà đều còn chưa ngủ, đang nằm nói chuyện trời đất. Bởi vì gần đây cơm nước tạm được, mọi người cũng không cần tiết kiệm khí lực nói chuyện, buổi tối thường xuyên nói chuyện phiếm, mặc sức tưởng tượng một chút chuyện sau này, càng nói càng hăng hái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dọn dẹp sơ qua một chút, đun một bình canh nấm, mọi người ngồi quanh sơn động một vòng, hưng phấn chờ đợi, bữa sáng hôm nay chính là canh nấm và bánh ngọt.

Lại mở một túi khác ra, tương tự chia ra mấy miếng nhỏ, sau đó liền chia cho người lớn trẻ nhỏ trong động mỗi người một miếng nhỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ở đầu kia, Tảo Nhi đã ôm một đống đồ vật về tới sơn động, lập tức bị bọn nhỏ vây lại.

Mọi người tỉnh lại từ sớm, ngay cả những đứa trẻ bình thường thích ngủ nhất cũng tỉnh dậy rất sớm.

Nếu cha nương nhìn thấy, ở dưới đất cũng có thể an tâm nhắm mắt rồi.

Sáng sớm hôm sau.

Chương 20: Chương 20

Tảo Nhi còn nhớ rõ, tâm nguyện lớn nhất trước khi cha nương c·h·ế·t, chính là hai nàng có thể sống sót. Vốn là các nàng thiếu chút nữa đã chịu không nổi, nhờ có Phương Tiên Nhi săn sóc, cuộc sống mới chậm rãi tốt lên, bây giờ còn được ăn điểm tâm tinh xảo như vậy.

Nhìn thấy bọn nhỏ đưa đồ tới, Hà Hoa kinh ngạc nói:"Phương Tiên Nhi lại có đồ ăn mới?”

Thứ này ở trong miệng tan ra rất chậm, ngược lại rất háo nước, trong mùi lúa mạch nồng đậm còn kèm theo một loại mùi thơm mới mẻ, hương vị thật sự là vô cùng ngon.

Buổi tối ăn nhiều một chút, tránh cho nửa đêm đói đến không ngủ được, ảnh hưởng đến chuyện ngày hôm sau ra ngoài.

Bọn nhỏ dường như rất thích chia đồ, rất nhanh đã chia bánh quy thành ba phần, mỗi cái hang chia ba túi, trong một túi nhỏ có bốn cái, mỗi nhà lại chia một cái, một cái cuối cùng để lại cho Tảo Nhi.

Lương khô ở bên trong hệ thống được đựng bằng hộp sắt màu xanh, mỗi túi nhỏ đều được đóng gói hai lớp kín kẽ, lớp trong là màng nhựa, lớp ngoài là niêm phong màng nhôm, hạn sử dụng cực kỳ dài đến ba bốn năm.

Nhưng chắc cũng có thể để mấy tháng chứ nhỉ? Thịnh Quân không chắc chắn.

Đưa lương khô xong, đêm nay cũng không cần làm công việc, mọi người chính thức tiến vào thời gian nghỉ ngơi.

Cũng may các cổ nhân khẳng định sẽ coi nó như cơm ăn, sẽ không để quá lâu.

Trong lòng bọn nhỏ ngược lại cảm thấy có đồ ăn mới rất dễ hiểu, bởi vì các nàng cũng dâng cúng măng đất mới mà, Phương Tiên Nhi chu đáo như vậy, tặng lại chút đồ mới cũng rất bình thường mà phải không?

"Đưa bánh ngọt đi đi!"

Những thứ này đều là lấy măng đất và tiền đổi lấy, măng đất xem như là đồ ăn chung, số lượng điểm tâm lại tương đối nhiều, vừa vặn phân chia ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mắt thấy canh đã nấu xong, dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, Tảo Nhi mở túi giấy ra, chia bốn miếng bánh ngọt bên trong thành tám miếng nhỏ hình vuông.

Nói như vậy, hạn sử dụng chắc chắn sẽ không còn lâu như vậy.

Nước canh trộn với loại bánh ngọt này cùng nhau vào bụng, không hiểu sao lại có loại cảm giác thỏa mãn.

Bánh ngọt này một người là một miếng, nhiều lắm là có thể nếm được mùi vị, ăn no là tuyệt đối không thể nào, giống như ăn bánh mì mà Phương Tiên Nhi đưa cho vậy, nhất định phải ăn chung với những món khác mới có thể no bụng được sáu phần.

Trong đầu suy nghĩ ngàn vạn, Tảo Nhi mang theo tâm sự lần cuối cùng cảm ơn Phương Tiên Nhi, liền ôm hộp gỗ trở về sơn động.

Thịnh Quân lắc đầu, cảm thấy tạm thời không cần quan tâm, liền xem phim tài liệu tiếp.

Trải qua mùa đông chính là ăn no mặc ấm, không có gì khác.

Tảo Nhi cúi đầu ngửi ngửi, cảm giác thơm ngào ngạt, hẳn là bánh ngọt không sai.

Củi thì có thể trữ nhiều hơn, chỉ tiếc mùa hiện tại không tìm được dương liễu, nếu không còn có thể nhét thêm vào quần áo cùng chăn đệm.

"Đúng vậy, may mà có Phương Tiên Nhi." Tảo Nhi cũng cảm khái một câu: "Ăn cơm tạm thời không cần lo lắng, chỉ mong năm nay vào đông đừng quá lạnh, chúng ta đốt củi lên núp trong động, quần áo chăn mền có thể chống được đông lạnh, mùa đông này có thể hoàn toàn vượt qua."

Mấy túi lương khô rất nhanh đã được đưa đến hai cái hang khác.

"Tảo Nhi tỷ, trong hộp này là cái gì vậy?"

Thịnh Quân đưa mắt nhìn bóng lưng của Tảo Nhi, cảm thấy có chút cô đơn, nhưng nàng cũng không tìm tòi nghiên cứu, chỉ nhớ lại cách đóng gói lương khô vừa nhìn thấy.

Hiện tại các nàng một ngày hai bữa cơm.

Bây giờ cái ăn không còn khó khăn như vậy nữa, nhưng mà giữ ấm thì trong lòng vẫn không chắc.

Cảm giác xốp xốp, chắc hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng.

Bánh ngọt này có hơi cứng, Tảo Nhi gặm một miếng nhỏ, cũng không khó cắn.

Thứ này nếu làm từ lúa mạch, chắc hẳn là lương khô nhỉ?

Lúc Tảo Nhi chia ra còn thở dài trong lòng, chiếu theo điều kiện hiện tại của các nàng, mỗi ngày có thể đúng giờ ăn cơm đã coi như không tệ rồi.

"Đã muộn rồi, chúng ta vừa mới ăn cơm xong, vẫn nên giữ lại để sáng mai nếm thử." Nàng ấy nói: "Các ngươi giúp ta chia một phần, đưa qua cho Hà Hoa thẩm và các lão nhân."

"Là chút bánh ngọt." Tảo Nhi xốc nắp hộp lên, lấy ra một cái bọc giấy cho mọi người xem.

Trước kia ngày lễ ngày tết, nếu trong nhà tích cóp được tiền, ngoại trừ ăn thịt, còn có thể mua thêm hai miếng bánh ngọt, cả nhà chia nhau ăn.

"Đúng vậy, Tảo Nhi tỷ lấy măng đất đưa cho Phương Tiên Nhi mới đổi được!" Thúy Thúy nói.

Nhưng vừa rồi Thịnh Quân phát hiện, hộp sắt kia đóng gói đến trong tay Tảo Nhi lại thay đổi, thành hộp gỗ và bọc giấy.

Trên nắp hộp gỗ có một cái khóa, nhưng không có móc khóa, Tảo Nhi mở nắp hộp ra xem, bên trong có rất nhiều bọc giấy nhỏ.

Tảo Nhi nghĩ, lại uống một ngụm canh nấm.

Về phần rau quả khô, Tảo Nhi định giữ lại, coi như đồ tích trữ của nhà mình.

Thừa dịp trời sáng, còn có thể thấy rõ, nàng ấy lấy một cái bọc giấy mở ra, phát hiện bên trong có bốn khối nhỏ vuông vức, có chút giống bánh ngọt.

"Cuộc sống của chúng ta càng ngày càng tốt, cứ theo đà này, dựa vào sự cứu tế của Phương Tiên Nhi, mỗi ngày có thể tiết kiệm chút lương thực, đến mùa đông cũng không cần lo chuyện ăn uống nữa." Nương Đại Ngưu cười tủm tỉm nói.

Buổi sáng hơi đơn giản một chút ăn cho qua bữa, nửa đường chỉ cần uống thêm hai ngụm nước thần mà Phương Tiên Nhi cho, trên đường ăn chút gì đó, là có thể sống qua ban ngày.

Bọn nhỏ đều cười hì hì ăn, cảm thấy bữa cơm này giống như là đang ăn vặt, vô cùng đỡ thèm.

Nghĩ đến việc tỉnh dậy là có thể nếm được đồ ăn mới, tất cả mọi người đều ôm mong đợi vào ngày mai, đi vào giấc mộng đẹp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chỉ là về sau, cuộc sống trong thôn không dễ chịu, các nàng có lẽ đã lâu không ăn bánh ngọt, về sau nữa, cha nương liền qua đời.

Chóp mũi nàng ấy bỗng nhiên chua xót, sờ lên khóa bình an bằng gỗ đeo trên cổ, chợt nhớ tới cha nương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Oa, lại có một túi rau quả khô!"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 20: Chương 20