Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Đông Cầu Vương
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 173
Đổ một chén thuốc, sau đó liền bưng tới phòng bên kia.
Vu Tố Huệ không tin, thời buổi này nhà ai có thể có một hai trăm đồng đã là người giàu có, làm gì có nhà nào có ngàn đồng tiền trong nhà?
Cô ta nhân lúc mẹ đang suy nghĩ gì đó mà lén trở về phòng……
“…… A, được!” Thật sự mẹ Dung không muốn đi ra ngoài, nhưng con gái đã nói…… Vậy chắc chắn bà ấy không thể ở lại làm phiền.
Hai năm trước, căn nhà này chỉ có hai ba trăm, bây giờ phải 1.200…… Con nhỏ khốn nạn đó đúng là có lòng dạ đen tối.
Bà cụ c.h.ế.t tiệt này nhìn thì giống như thiên vị nhà của họ, nhưng cô ta cảm thấy sâu trong đáy lòng bà già c.h.ế.t tiệt này vẫn hướng về cả nhà bác cả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mẹ, con nói thật, căn nhà này sắp lên giá, mẹ không tin, sang năm chắc hẳn con khốn Dung Yên đó sẽ không bán, đến lúc đó, cô ta trở về thành phố, lại mang cả nhà chồng ở dưới quê lên, vậy không phải sẽ cần có nhà để ở sao?”
Chương 173
Vẻ mặt Vu Tố Huệ thay đổi, rõ ràng bà ta đã nghe lọt tai những câu cuối.
Tần Dư nhanh chóng gật đầu, “Đúng vậy.”
Còn một điểm nữa, dù sao bọn họ cũng ở trong căn nhà đó nhiều năm như vậy, hàng xóm cũng thân quen với họ, tuy là lý lẽ thuộc về gia đình cô, nhưng nếu thật sự đuổi những người đó ra ngoài, không chừng hàng xóm sẽ nói gì đó.
Nhưng ngàn vạn đừng chữa cho ba con tắt thở luôn đấy.
Bà ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Khó trách con nhỏ đó muốn giành căn nhà, hóa ra là định lấy căn nhà này về cho cả gia đình chồng nhà quê đó ở sao? Làm sao trên đời này lại có thứ người hèn hạ ăn cây táo rào cây sung không biết xấu hổ vậy chứ? Sao nó không c.h.ế.t ở dưới quê luôn đi?”
Dung Mạn Mạn:……
Từ vẻ mặt của mẹ là Dung Mạn Mạn đã biết mẹ đã bị thuyết phục.
Bình thường con người luôn có xu hướng đồng cảm với kẻ yếu.
Căn nhà đó bị cả nhà họ ở nhiều năm như vậy, hơn nữa bà Dung sống rất thọ…… Chắc hẳn sẽ còn sống thêm nhiều năm nữa.
Cho dù là chữa tới mức tắt thở luôn thì trước khi tắt thở cũng phải để cho bà ấy vào nhìn lần cuối mới được.
Cả nhà Dung Văn Trạch muốn mua thì sẽ bán với giá đó, không muốn mua, vậy đến lúc đó cô cũng sẽ có cách đối phó với bọn họ.
“Mẹ, bây giờ nói những lời này cũng vô dụng, chúng ta hãy tìm cách để lấy căn nhà này, không thể để âm mưu của cô ta thực hiện được. Nếu không, cả nhà chúng ta sẽ phải sống trong căn nhà cũ sắp sập ở bên kia đó.”
Vu Tố Huệ cũng có suy nghĩ này…… Quay lại nhà cũ? Sao được chứ, con trai đi làm cũng không tiện.
Vì thế bà ấy và Tần Dư cùng nhau đi ra ngoài.
Còn Tần Dư thì nhanh chóng chạy theo phía sau.
Cô ta không muốn quay lại đó.
“Vậy để thím làm cho” Đương nhiên mẹ Dung phải tự mình làm, dù sao hiện giờ bà ấy đang lo lắng về chuyện này.
Ngoài ra, ba cô là người xuất ngũ, có một số việc…… Cô vẫn phải kiêng dè cho ông ấy.
“Chị dâu, em bưng vào cho chị.” Tần Dư nói xong đã nhanh chóng chạy ra ngoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ừm, chút nữa chị bưng đi.”
Dung Yên không biết hiện giờ bọn họ muốn mua căn nhà đó, thật ra là cô cố tình ra giá.
“Mẹ, đặt ở chỗ này đi! Chút nữa, con không gọi mọi người vào thì mọi người đừng vào, bây giờ hai người đều ra ngoài đi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Điều quan trọng nhất trước mắt vẫn là chữa trị cho ba cô, khiến cơ thể ông ấy nhanh chóng khỏe lại.
Kêu bà ta lấy ra một số tiền lớn như vậy, vậy chẳng khác nào xẻo thịt bà ta.
“Chuyện này để mẹ suy nghĩ lại……”
***
Mẹ Dung bước vào phòng lại hỏi: “Yên à! Thuốc đến rồi này, bây giờ có đút luôn không?”
Lúc đóng cửa, lại nhịn không được nói một câu, “Yên à! Mẹ ở ngay bên ngoài, con có chuyện gì thì cứ kêu một tiếng.”
Quan trọng nhất là nhà cũ ở vùng ngoại ô, cũng không khác gì ở quê cả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chị dâu, thuốc đã đun xong.” Tần Dư chạy vào.
Dung Mạn Mạn sáp đến gần hơn, nhỏ giọng nói, “Mẹ, nếu không lấy tiền từ chỗ của bà nội thì sau này cũng chưa biết được bà ấy sẽ cho ai đâu?”
“Tiền, trông thì có vẻ như là rất nhiều, nhưng gom góp lại, tốt xấu gì nhà này cũng là nhà của chúng ta, với lại, con nghe nói sau này hình thức tốt thì căn nhà này sẽ càng ngày càng có giá, không chừng sang năm giá sẽ tăng.”
Mẹ Dung vốn đang ở trong bếp, nhìn thấy cậu ấy bước vào, vội vàng hỏi: “Tiểu Dư, chị dâu con nói như thế nào? Có phải bưng vào không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cùng lắm thì, đợi khi bà Dung qua đời sẽ bán lại.
“Mẹ, đây là việc công an đã quyết định rồi, còn có thể làm gì bây giờ? Mẹ đuổi bà nội đi, ngày mai con khốn Dung Yên đó có thể đến lấy nhà ngay lập tức, đến lúc đó, cô ta kêu công an tới thì chúng ta không đi cũng phải đi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.