Mạn Xuân - Mộc Thất Thu
Mộc Thất Thu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3: Chương 3
“Con cầm cuốn sổ này, đến tìm Phùng Đại Quân ở thôn Tùy.”
Ta biết họ thường đánh hoa sắt vào buổi tối.
Bà còn lục từ đáy hòm ra một quyển sổ tay của lão gia tử.
Lão thái thái nghe ta nói đến á khẩu, chỉ đáp lại một cách lúng túng:
“Nữ nhân thì sao chứ? Vì sao ai ai cũng có thành kiến với nữ nhân? Trong mắt thế nhân, nữ nhân chỉ nên tề gia dạy con, hoặc là sống trong những lạc thú phong hoa tuyết nguyệt, chẳng lẽ nữ nhân phải làm gì hay không được làm gì đều phải nghe theo chỉ điểm của người đời? Chẳng lẽ những việc nam nhân làm, nữ nhân không thể làm sao? Lão thái thái hãy để con thử, nếu con thành công thì sao?”
Nghe vậy, lòng ta dấy lên một cơn tức giận: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không biết thứ này có bán được mấy đồng không, nếu không được, chúng ta bán cả căn nhà này đi, đổi lấy một căn nhà nhỏ, đủ chỗ cho năm người chúng ta ở là được.”
Trong đó là những kinh nghiệm ông viết ra khi đánh hoa sắt.
Mắt ta sáng rỡ, trong vòng mười dặm quanh đây, thợ đánh hoa sắt chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Khi ta đến gần, ông nói:
4
Nhi tử của ông, Phùng Tiểu Thiết, là người đồng trang lứa với phu quân ta, hiện đang học đánh hoa sắt từ cha mình.
Thậm chí, căn nhà này cũng là do quan phủ thưởng cho lão gia tử sau khi xem kỹ nghệ đánh hoa sắt của ông.
Lão thái thái thấy ta ngày đêm suy nghĩ, như thể bị ma ám, bèn đưa ta một địa chỉ.
“Con nhất định làm được!”
Ta thở dài một tiếng, không biết lão thái thái đã đứng sau lưng ta từ khi nào, cũng theo đó thở dài một tiếng.
“Đây là đồ tổ tiên nhà họ Thẩm dùng để kiếm sống.”
“Con? Con làm sao học được cái này?”
Ta nhìn bà, hỏi:
“Bay càng cao, càng thẳng, hoa sắt bung ra càng đều, càng ít nguy hiểm đến người xem.”
Ta kinh ngạc:
Bà cau mày:
Lão thái thái tự nói với mình:
“Khi đánh nước, cảm nhận dòng nước rơi lên người. Khi nước đánh thành màn sương mỏng, mới có thể chuyển sang đánh hoa sắt thật.”
Nhưng đến đời phu quân của ta thì đã thất truyền.
“…”
“Nữ tử mảnh mai như cô nương, ngay cả gậy đánh hoa sắt còn cầm không nổi, mau mau về nhà chăm sóc mẹ chồng đi!”
Hóa ra, Thẩm lão gia tử từng là một thợ đánh hoa sắt.
Bà há hốc miệng, ngơ ngác một hồi lâu.
Lò bễ, lò rèn, sắt thỏi, dùi đánh lửa, kẹp sắt, cùng nhiều thứ khác mà ta không gọi được tên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ông không chịu dạy ta, nhưng lại phải dạy cho nhi tử mình, Phùng Tiểu Thiết.
“Lão thái thái, kỹ nghệ này con có thể học được không?”
Chương 3: Chương 3
Ông đuổi ta đi, ta lại mặt dày đáp:
Ta ngước mắt nhìn Phùng Tiểu Thiết, làn da còn mịn màng hơn cả ta.
Huống hồ, đã đến đây rồi, làm sao ta cam lòng bỏ cuộc.
Ngày nào cũng như vậy, kéo dài hơn một tháng.
Nếu ta học được, vừa có thể truyền lại nghề tổ tiên, vừa có thể nuôi sống cả gia đình, quả là một việc đại phúc.
“Con bé này, gan dạ hơn cả công công của con! Giống y như ta!”
Việc này rất mệt và đơn điệu, ta không nhớ mình đã làm bao nhiêu lần.
“Ta thích tính cách này! Từ ngày mai, chúng ta bắt đầu luyện từ đánh cát đánh nước, nếu được thì tiếp tục, không thì thôi!”
“Hay là bán thứ này đi?”
Khi ta mang theo sổ tay của lão gia tử đến, Phùng Đại Quân còn kể ta nghe chuyện ngày xưa ông cùng lão gia tử làm nghề.
“Đánh hoa sắt không phải chỉ cần dùng sức. Tay trái cầm gậy trên, tay phải cầm gậy dưới, đập chính xác vào rãnh đựng sắt nóng trên gậy trên.”
Ta cầm lấy, đọc đi đọc lại mấy lần, nhưng vẫn không nắm được mấu chốt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mắt ta sáng rỡ:
Ban đầu là đánh cát, hơn một tháng sau mới chuyển sang đánh nước.
“Ta chỉ đi ngang qua, con đường này đâu phải của nhà ông.”
Ta không hiểu nhìn bà:
Ta lắc đầu:
Đồ vật loảng xoảng rơi xuống chân ta.
Bà nghe ta nói thì nghẹn lại, cuối cùng cũng không phản đối nữa.
“Chưa từng nói như vậy, chỉ là từ xưa đến nay, chưa từng có nữ nhân nào đánh hoa sắt.”
“Không phải… không phải là không cho con thử, chỉ là khi đánh hoa sắt, lửa b.ắ.n tứ tung, con là nữ nhân, nếu mặt bị thương, hoặc trên người để lại sẹo, về sau biết làm sao đây…”
Phùng Đại Quân là thợ đánh hoa sắt, từng cùng công công của ta làm nghề này.
“Không học được? Chẳng lẽ lão gia tử từng nói kỹ nghệ này chỉ truyền nam không truyền nữ?”
Ban ngày ta làm việc kiếm tiền lo gia đình, tối đến lại đi bộ năm dặm đến thôn Tùy.
“Đây là…”
Nhưng vừa nghe ta nói muốn học đánh hoa sắt, ông lập tức sa sầm mặt mày, bảo ta đang làm trò nhảm nhí:
Ông dạy con, ta đứng bên cạnh nhìn.
“Dùng lực đủ mạnh, sắt nóng sẽ bay cao và thẳng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Để lại sẹo thì đã sao? Người quên rồi ư, con vốn đã hứa vì phu quân mà thủ tiết cả đời. Phu quân đã mất, con cần dung mạo đẹp để làm gì?”
Ngày xưa, mỗi dịp tế lễ, hội đèn mừng năm mới, thăng quan, cưới gả, đỗ đạt hay xây nhà, người ta đều mời lão gia tử biểu diễn kỹ nghệ.
Hôm đó, như thường lệ, ta đứng từ xa nhìn họ, Phùng Đại Quân đột nhiên vẫy tay gọi ta. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từ hôm ấy, ta bắt đầu học đánh hoa sắt với Phùng thúc.
Trong mười dặm quanh đây, người biết đánh hoa sắt chỉ còn lại nhà họ Phùng.
Tại sao hắn học được mà ta lại không?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.