Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Mãi Yêu Em Như Vậy

Mộng Tiểu Nhị

Chương 33

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 33


“Au, anh nhẹ tay chút!” Hạ Mộc cũng không dám độngđậy.

Kỷ Tiện Bắc khép tập folder lại đặt xuống bàn trà, xoay mặt nhìn cô.

“Hạ Mộc, hình như cô cũng có chút hiểu biết về thư pháp phải không?” Thẩm Lăng hỏi.

Thẩm Lăng nhận ra Hạ Mộc câu nệ: “Cô cứ xem như đây là văn phòng của tôi.”

Nhậm Ngạn Đông có văn kiện khẩn cấp cần hồi âm, cô vàThẩm Lăng nói chuyện câu được câu không, đều lànhững tin tức khá nổi bật của Tài chính – Kinh tế mấy ngày gần đây.

(*), “Cảm ơn Nhậm tổng.”

Hạ Mộchơi mỉm cười, Nhậm Ngạn Đông cũng hơi nghiêngđầu, tầm mắt hai người tách ra.

Kỷ Tiện Bắc do dự một lát, vẫn không xác định: “Cóảnh chụpHứa Mạn không?”

Cô suy nghĩ tìm từ: “Có loạicảm giácchỉ hận gặp nhau quá muộn?”

Hạ Mộc: “… Bởi vì sẽ chụp phải cách bài trí văn phòng, tôi sợ anhđể ý.”

“Bạn học đến thăm mua tặng em hoa.”

Hạ Mộc gật đầu: “Hiểu đôi chút.”

“Đấy.”

“Không tínhlàphỏng vấn, chỉ là một tin tức, tối đó em bị đau dạ dày nặng, Thẩm Lăngnhìn em đáng thươngquáliền đồng ý với em, coi như là em lừa được đi, không biết Nhậm Ngạn Đông cóthái độgì nữa.” Cônói: “Không quan tâm nhiều thứ như vậy, dù sao emchỉ cần bảo đảm cái tin tức kia của em xuất sắc là được.”

“Làm sao vậy?” Hạ Mộc đối mặt với anh.

Cô không dámxoay đầu, cũng không có sức mặc quần áo.

“Anh cảm thấy ngủ giường kia vẫn tốt hơn.”

Làm bộ thản nhiên hỏi: “Tên là gì thế?”

“Ừ.” Kỷ Tiện Bắc nhìncô, một lát sau trầm giọng nói: “Hứa Mạn là con gái riêng của chú hai anh.”

Hoàn hồn, anh ném điếu thuốc vào gạt tàn, dựa vào ghế sofa.

Thẩm Lăng cũng dừng tầm mắt trên mặt anh.

Hôm nay có cảm giác rối loạn.

Thẩm Lăng nhìnanh: “Truyền thông đưa tin kèm ảnh chụp cậu tham gia hoạt động,cậu để ý tới nỗitìm người xóa chúng, vậy mà hôm nay lại chủ động phối hợp chụp ảnh như vậy.”

“Hai em rất thân nhau?” Anhhỏi.

Thẩm Lăng thở dài: “Nhậm Ngạn Đông, cậuxongrồi.”

Vậy thìđúng rồi.

“Không được, đã hẹn với Thẩm Lăng rồi.”

Châm thuốc, Nhậm Ngạn Đông bỗng nhiên nhớ tới gì đó, dập điếu thuốc vào gạt tàn.

Anh cầm bản văn kiện đi tới, đưa cho Thẩm Lăng.

Hạ Mộc nói: “Không giống nhau, em là dân đi làm có thể xin nghỉ, còn anh phải xử lý rất nhiều công việc ở công ty.”

“Hả?” Hạ Mộc chậm rãi quay đầu lại.

Sắc mặt Nhậm Ngạn Đông lành lạnh, không nhìn ra vui buồn.

Kỷ Tiện Bắc: “Vậy em chịu đựng chút, khi nào về anh lại mát – xa cho em sau.”

Hạ Mộc nói: “Anh đừng làm việc trong phòng bệnh nữa, cũng không phải em không thể đi lại, anh bận việc của anh đi.”

Anh với lấy hộp thuốc lá đổ ra một điếu.

Thẩm Lăng nói: “Cậu biết tôi đang nói gì.”

Bằng khôngngười hút thuốcsẽ không vô cớ dập tắt điếu thuốc vừa mới châm.

“Cho cô ấymột ly nước ấm.” Nhậm Ngạn Đông cúp điện thoại, nói với thư ký.

Côcứng đầu, trước kia không dễ dàng thỏa hiệp với anh như vậy, hiện tại cô sảng khoái nhượng bộ anh, anh rất bất ngờ.

Thẩm Lăngvẫn đang tràn đầy hứng thú, trêu chọc chế nhạo Nhậm Ngạn Đông, nói Nhậm Ngạn Đông thay đổirồi.

thụ sủng nhược kinh

thụ sủng nhược kinh): đ

Kỷ Tiện Bắc hiểu ý cô: “Kết bạn là quyền tự do của em, anh không thích cô ấy không có nghĩa cô ấy không tốt.” Chỉ là anh không thể chấp nhận Hứa Mạn mà thôi.

Thư ký tiến vào hỏi họ muốn uống gì, Thẩm Lăng muốn táchcà phê, Hạ Mộc nói: “Giống Thẩm tổng.”

Nhậm Ngạn Đông lấy lại bình tĩnh, nhìn Hạ Mộc: “Gần đây đừng nên uống mấy loại đồ uống quá k*ch th*ch.”

(*)

Nhậm Ngạn Đông phản bác: “Cô ấy là khách của tôi, tôi lại biết dạ dày của cô ấy không khỏe, chỉ là sự quan tâm tối thiểu thôi, mấy người kích động cái gì?”

Kỷ Tiện Bắc chăm chú nhìn vào đôi mắt cô không chớp mắt, ánh mắt cô rất nghiêm túc, không nói giỡn.

Thẩm Lăng nghi hoặc hai giâymới nhận lấy: “Văn kiện gì đây?”

“Ngủ cùng nhau.”

Ánh mắt Thẩm Lăng ý bảo cổ cô, Hạ Mộc hiểu: “À, không có việc gì, bị sái cổ chút.”

Anhnói: “Vừa rồi gặp một cô gái ở trước cửa thang máy, chắc đó là bạn em.”

Nhậm Ngạn Đông đang muốn lấy bật lửa,động táctrên tay bỗng khựng lại.

“Ừm.”

Hạ Mộc có chút

“Bình thường, đại học năm bốn nói với nhau không quá hai câu.”

“Bạnhọc?”

Hạ Mộc ghé nửa người lên người anh, đầu gối lên ngực anh, anh sắp không thể thở nổi.

Trong lúc lơ đãngtầm mắtdừng lại trên cổ tay Nhậm Ngạn Đông, vết cào chưa đóng vảy, nhìn rấtkhó chịu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thẩm Lăng nhìn chữnói: “Sao tôi cảm thấy đây là hai người viết, cô xem xem có phải không? Bốn chữ đầu viết tốt hơn bốn chữ sau, tốt hơn cũng không chỉ là một chút.”

Không biết vì sao, nhắc đến c·h·ó, Nhậm Ngạn Đông bỗng dưngnghĩ đến ghi chú ‘Vượng Vượng’ trong điện thoại của Kỷ Tiện Bắc…

Kỷ Tiện Bắc hiểu cô, biết trong mắt trong lòng cô chỉ có tiền, không có tâm tư đặt lên người người khácnên không nói thêm gì nữa.

Nhậm Ngạn Đông khôngđáp lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Hồn đi đâu đấy?”

Thẩm Lăng đang v**t v* thuốc lá trong tay, nhưcó suy tư liếc nhìn Nhậm Ngạn Đôngmột cái.

Thẩm Lăng cười, cố ý nói cho Nhậm Ngạn Đông nghe, anh không muốnNhậm Ngạn Đông rơi vào mối quan hệ tam giác phức tạp.

“Kỷ Tiện Bắc!” Hạ Mộc không vuigọi anh.

Nhậm Ngạn Đông vàThẩm Lăng bắt đầu nói đến chuyện làm ăn, Hạ Mộc nghĩ mình ở lại lâu cũng không thích hợp liền kiếmcớ rời đi.

“Không cần khách sáo.”Nhậm Ngạn Đông nhàn nhạt nói.

Hạ Mộc cảm kích nói tiếngcảm ơn, lấy cameraratìm góc độ.

Thẩm Lăngcười hỏi Nhậm Ngạn Đông: “Không phải trước kia cậu nói treo mấy thứ linh tinh trong văn phòng rất tầm thường sao? Bảo giống người già cổ hủ. Sao lại vừa ghét bỏ vừa hưởng thụ vậy?”

Từ trang trí cho đến vật dụng trong căn phòng này.

Ở lớp, cô không quá hòa đồng, cả ngày bận rộn đi làm đi học, không có thời gian tiếp xúc nhiều với bạn bè, nhưng gia cảnh Hứa Mạngiàu có, vốn không phải lo lắng về tiền nong, tuy nhiên luôn lẻ loi một mình.

sao lại bi quan hơn cả tớ vậy.

Rất nhanh chụp xong, côxemlạiảnh chụp, hình ảnh Thẩm Lăng đang đọc văn kiện,cònNhậm Ngạn Đông thì dựa vàoghếsofa, lười biếng thoải mái.

“Chẳng phải đọc là biết ngay sao.” Nhậm Ngạn Đôngngồi xuống bên cạnh anh ấy, duỗi tay kéo gạt tàn thuốc đến trước mặt, đổ một điếu thuốc ra.

Tối hôm qua lúc anh ngủ có gối lên gối đầu, tỉnh lại phát hiện không thấy gối đầu đâu, anh còn bị dồn đến mép giường, sau một đêm cổ mỏi nhừ.

“Az, ngoài việc lừa dối bản thân cậu cũngkhông thể gạt được người khác, không tin cậu gọi thư ký của cậu vào đây, hỏi cô ấy xem có phảihôm nay cậu rất không bình thường không?”

Mấy người họ đều ngẩn ra, nhất là Thẩm Lăng.

Thẩm Lăng nhớ vợ mình từng nói, nhưng lâu rồi, anh không nhớ chính xác.

ược sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.

Ăn sáng xong, Hạ Mộc liền vội vàng rời đi.

Hạ Mộc dẫm chân anh một cái: “Chỉ hận gặp anh quá muộn.” Trả lại anh bông hoa đã tỉa xong: “Nhanh c*m v** bình hoađi.”

Hạ Mộc khiếp sợ trợn mắt há mồm.

“Không biết.”

Hai người vừa nói chuyện phiếm vừacắm hoa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lần đầu tiên Hạ Mộc tới, âm thầm đánh giá văn phòngcủa anh, không quá giống trong tưởng tượng của cô,cho rằng sẽ là phong cáchxa hoa nghiêm túc, không nghĩ tớilạilàphong cáchđơn giản.

Thư ký đã rõ, lui ra ngoài.

Lúc Kỷ Tiện Bắc tới phòng bệnh, Hạ Mộc đang cắm hoa vào lọ, thất thần.

Hạ Mộc nhìn về phíaanh ấy, cười cảm ơn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hạ Mộc đáp: “Chụp một bức ảnh chung giữa anh vàThẩm tổng là được, không có yêu cầucụ thể.”

Kỷ Tiện Bắc cầm cành hoa cọ cọ vào mặt cô, gằn từng chữ một: “Chỉ hận gặp nhau quá muộn?”

Hạ Mộc: “Không phải cógiường y tế sao?”

Hạ Mộc ngước mắt nhìnNhậm Ngạn Đông, Nhậm Ngạn Đông vừa lúc nhìn qua.

Vừa rồi ở phòng bệnh, Hứa Mạn bỗng dưng cảm khái một câu,

• 17/03/2019 •

Nhậm Ngạn Đông liếc Thẩm Lăng một cái: “Mới sáng sớm đã nói lời không may mắn?”

受宠若惊(

“……”

Hạ Mộc nghi hoặc đánh giá anh từ trên xuống dưới: “Chưa bao giờ thấy anh nhiều chuyện về cô gái khác trông như thế nào, tên là gì, hôm nay quá khác thường.”

Mỗi lần tiểu cẩu lương nhà cô bị cô vạch trầncòn mặt dày nói mình không hút.

“Ở đây luôn?” Hạ Mộc nghi hoặc, không thể tưởng tượngđược.

Kỷ Tiện Bắc khó hiểu nhìn cô.

Tự giác hơn tiểu cẩu lương nhà cô nhiều.

“Ừm, bạn Đại học.” Hạ Mộc nhìn anh: “Lúc anh tới cô ấy cũng vừa mới về đó, mặc đồ công sở, rất xinh đẹp,lúc anh lên đây có thấy không?”

Hỏianh: “Không ngại em với cô ấy gặp nhau chứ?” Tuy rằng về sau cơ hội hai người gặp mặtcũng không nhiều, thực ra lần nàyHứa Mạn tới thăm cô, cô cũng khá bất ngờ.

Kỷ Tiện Bắc liếc cô một cái, hỏicô: “Nếu anh nằm viện, buổi tối em sẽ ngủ ở đâu?”

“Hứa Mạn.”

Hẳn là vậy.

Chương 33

Hạ Mộc không hề nghĩ ngợi: “Đương nhiênlà ngủ cùng anh rồi.”

Hạ Mộc giải thích: “Chính là lần đi ăn liên hoan tốt nghiệp đó, có người nói em đượcbao nuôi, cô ấy thay em giải vây, sau lại ăn chung vài bữa cơm mới nói chuyện nhiều lên.”

Xong việc, Nhậm Ngạn Đông hỏi Hạ Mộc: “Em muốn chụp ảnh như thế nào?”

“Hmm?” Hạ Mộc ngủ mơ mơ màng màng, chính côcũng ngủ không thoải mái, cả người khó chịu.

Kỷ Tiện Bắc: “Đến khi cô ấy biết em là bạn gái anh sẽ tự động tránh em, đều là người trưởng thành, không cần phải nghe lời người khác.”

Nhậm Ngạn Đông cười: “Nếu không thì sao? Đến phòng studio chuyên nghiệp?”

Hạ Mộc không cho: “Cũng không phải em không thể cử động, không cần, y tá rất hay tới đây.Anh ngủ cũng không sâu giấc,tối anh về nhà ngủ đi.”

Thẩm Lăng gật đầu, lễ phép bảo cô gần đây chú ý đến sức khỏe.

Thẩm Lăng bất giác nhìnHạ Mộc, thấy côhaydùng tay che cổ hơi xoay đầu về phía Nhậm Ngạn Đông nói chuyện, “Hạ Mộc, cô bị sao thế?”

Hạ Mộc cởi giày phải,dẫm lên mu bàn chân của anh, Kỷ Tiện Bắc không còn cách nào khác, nhìn cô: “Lại làm sao vậy?”

“Anh giúp em mặc.” Kỷ Tiện Bắc lấy váy dài của cô, lại nhắc nhở cô: “Nhớ về sớm truyền nước biển.”

Hạ Mộc còn có thể nói gì? Đang ở địa bàn của người ta, lại còn cần người ta phối hợp chụp ảnh, côchỉ cười cườiđápcó lệ: “Tôikhông phải người trong nghề, không nhìn ra được.”

Thẩm Lăng nói: “Không biết bọn con gái các cônghĩ gì, cánh tay sao thoải mái bằng gối đầu được chứ, cô cũng học theo học tỷ à, cổ đau nhức màkhông chịu nhớ lâu.”

Hứa Mạn?

Nằm không thoải mái, Kỷ Tiện Bắc ngồi dậy, tìm huyệt vị trên cổ cô bắt đầu mát – xa, “Chắc một lát nữa không đỡ được đâu, hôm nay ở lại phòng nghỉ ngơi đi.”

Hạ Mộc: “……”

Hạ Mộc ôm cổ anh: “Tiểu cẩu lươngnhà emghen tịà?” Cônói: “Emchỉ thích ăn tiên bối.” Hôn khóe môi anh: “Những bức ảnh đó sau khi chuyển cho tổng biên tập em sẽ xóa hết.”

Nhậm Ngạn Đông yên lặng trong chốc lát, thu lại tâm tư, tiếp tục chuyên chúxử lý công việc trên tay.

“Không có gì, đang nghĩ đến công việc.”

Nghĩ đến Hứa Mạn đối xử với mọi người không nóng cũng không lạnh, thờ ơ với mọi thứ xung quanh hơn cả cô.

Hạ Mộc không dám lắc đầu, hơi ấn tay vào cổ, Thẩm Lăng ngồi bên trái cô nên không thấy động tác của cô, cô cười cười:“Khá hơn rồi, có thể là do tối hôm qua ngủ muộn.”

Lúc hai người đến tập đoàn Viễn Đông mới 9 giờsáng.

“… Nói có lý chút được không?”

Hạ Mộc dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Kỷ Tiện Bắc.

Kỷ Tiện Bắc không chút để ý hỏi: “Nhậm Ngạn Đông nhận phỏng vấn của em?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“……”

Nhậm Ngạn Đông cũng nhìn về phía cô.

Người yêu thích thư phápkhông thấy nét chữ của mình được thưởng thức có ngụ ý sâu xa gì, HạMộc cảm thấynó rấtbình thường, vậy nên Nhậm Ngạn Đông treo bức tranh chữ này lên cô cũng không để trong lòng.

“Thấy cô ấy xinh đẹp hơn em phải không?”

Thẩm Lăng đọc lên dòng chữ, “Không quên sơ tâm?” Anh trêuNhậm Ngạn Đông: “Cậu có tâm à? Có mà sớm bị c·h·ó gặm mất rồi ấy.”

“Dậy nào, eo của anh không chịu được nữa rồi.” Nằm thẳng một đêm lại bị cô đè nặng như vậy.

Anh ôm cô thật chặt,dùng đầu lưỡi tách mở đôi môi cô.

Lần trước trong điện thoại chú hai anh nói Mạn Mạn thế này Mạn Mạn thế kia.

“Muốn chụp ảnhthìchụp đi.”Anh đột nhiên lêntiếng.

Hạ Mộc không hiểu ra sao, người này là nhớđến lời dặn dò củabạn gái nêntự giác dập tàn thuốc?

Văn phòng chỉ còn lại hai người họ,nói chuyện cũng tiện hơn nhiều.

“Có, làm gì?”

Anh nghe thấy tiếng động, ngước mắt: “Chụp xong rồi?”

Hạ Mộc ra khỏi tập đoànViễn Đông liền trở về bệnh viện, Kỷ Tiện Bắc đang xem văn kiện.

Hôm sau.

Hạ Mộc nhớ tới tủ quần áo trong phòng bệnh có quần áo, hỏi anh: “Sao anh mang cả quần áo của anh tới đây thế?”

Sau đó… Cô còn nhìn thấy bức tranh chữ cô viết.

Hạ Mộc tỉa cành hoa,cắt xong đưa hoa choKỷ Tiện Bắc, Kỷ Tiện Bắccẩn thận cắm hoa vào bình.

Cảm giác không phù hợp với tính cách của anh.

“Hửm?”

“Ừm.” Hạ Mộc để túi xách trên ghế sofa, ngồi xuống dựa vào người anh, “Không phải nói anh nên đi công ty làm việc sao?”

Trên đời này không có nhiều trùng hợp đến vậy.

Hạ Mộc gật đầu: “Ừ, látnữaem sẽ chuyển hết hình ảnh sang máy tính.”

Edit: Mina

Bốn mắt chạm nhau.

Hai người bọn họ trò chuyệnHạ Mộc không chen lời vào, đâykhông phảilà văn phòng của Kỷ Tiện Bắc, cô không thể hành động tùy tiện, câu nệ lại nhàm chán.

Kỷ Tiện Bắc chỉ mỏicổ, xoa xoa cổ, anh rút một cái gối, “Aibảo em không nằm ngoanchứ.” Bắt đầu xoa bóp cổcho cô.

“Ở đâu mà chẳng giống nhau.”

Chưa tới 8 giờ rưỡi Hạ Mộc đãđến dưới lầu tập đoàn Thẩm thị chờ Thẩm Lăng, ngồi trên xe, Thẩm Lăng thấy sắc mặt cô không tốt lắm: “Vẫn chưa khỏe hả?”

Qua bốn năm giây, Hạ Mộc bật cười ha hả.

Kỷ Tiện Bắc nhéo hông cô, “Cười cái gì!”

Có lẽ là bởi vì có liên quan đến Nhậm Sơ đi.

Cô thực sựkhông nghĩ tới Nhậm Ngạn Đông sẽ nể tìnhđồng ýcho phép côchụp ảnh đính vào bài báo.

Kỷ Tiện Bắc tỉnh ngủ vì mệt mỏi.

Hạ Mộc vàThẩm Lăng đi thẳng lên văn phòng của Nhậm Ngạn Đông, Nhậm Ngạn Đông đang gọi điện thoại, ý mờibọn họ ngồi xuống.

Bầu không khí lâm vào xấu hổ quỷ dị.

Hạ Mộc mở album lớp,tìm được bức ảnh có mặt Hứa Mạn, phóng to:“Có phải là người ban nãy anh nhìn thấy không?”

Vài giây sau Kỷ Tiện Bắc mới nói: “Hình như trong máy chụp ảnh của em không có nhiều ảnh lắm.”

Anh ấy cho rằng anh sẽ đểHạ Mộcđến phòng họpchụp hai tấm ảnh,ai ngờ chụp ngay tại văn phòng của anh.

Kỷ Tiện Bắc: “… Chuyển rất phiền phức,đến lúc đó xóa mấy tấm không cần thiết đi.”

“Không sao.”

“Mua hoaà?”

Trong lòng Hạ Mộccũng không có nhiều gợn sóng, ngày đó lúc cô viết chữ, Nhậm Ngạn Đông cũng không hề giấu giếm, nói thưởng thức chữ viết của cô, cô viết tốt hơn anh, anh còncó ý định treo lên tường.

“Muốn xác nhận một chuyện.”

Vài giâytrôi qua, Nhậm Ngạn Đông vẫn đang dùng sức dập thuốc, tro thuốc lá rơi đầy trong gạt tàn.

Hạ Mộc lơ đãng ngước mắt, lại nhìnthấy bức tranh chữ kia.

Nhậm Ngạn Đông liếc cô một cái.

“Hạ Mộc.” Kỷ Tiện Bắc vỗ nhẹ cô vài cái.

Hạ Mộc vẫncònngái ngủ, vài giây sau mới trườn xuống người anh, “Hình như em bị sái cổ.” Cô dùng sức ấn gáy, đau nhói ‘a’ một tiếng.

Kỷ Tiện Bắc: “Trung Thần không có anh vẫn hoạt động bình thường, có đôi khi bản thân là quan trọng nhất.” Anh nói: “Buổi tối anh sẽ nói với y tá để các cô ấy không cần qua đây, anh với em cùng chen chúc trên một chiếc giường.”

Thẩm Lăng thấy côthất thần, cũng nhìn theo tầm mắt cô, anh ngẩn ra, hôm qua tới mà không phát hiện ra nó.

Thẩm Lăng nói: “Nhậm Ngạn Đông, hai chúng ta quen biết nhau bao nhiêu năm rồi?Từ hồi biết đi chăng, từ khi nào cậu bắt đầu cẩn thận với cô gái đối diện mình như vậy? Cô ấy ở đây cậu liền vội vã dập tắt điếu thuốc.”

Hạ Mộc gật đầu.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 33