Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 70: Máu Đỏ.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 70: Máu Đỏ.


Tô Ngạn khẽ “ừ” một tiếng rồi dập máy.

Người nằm trên giường, Dịch Mông đang ngủ, một giấc ngủ sẽ không bao giờ tỉnh lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dịch Yên cũng không gọi bà.

Dịch Yên gọi một cuộc điện thoại, liên hệ với đồn cảnh sát. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chính vì cô quá hiểu con người Tô Ngạn, nên càng biết rõ câu hỏi đó kỳ lạ đến mức nào.

Cô đưa cốc nước lên môi, bỗng gọi một tiếng.

Nhưng Dịch Yên không để tâm. Cô vẫn ngẩng đầu, chẳng hề rơi một giọt nước mắt. Vốn dĩ cô không phải người dễ khóc, hoặc đúng hơn, về sau đã trở thành người không còn khóc nữa.

Dịch Yên nhìn vài giây, rồi quay người, đóng cửa lại.

Cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên, cô mới hoàn hồn. Người gọi là Tô Ngạn.

Xe tang lễ đến đưa thi thể Dịch Mông đi. Dịch Yên quay về nhà, vừa bước vào cửa, lần đầu tiên cô thấy căn nhà này trở nên xa lạ.

Trên tờ giấy trắng, có một nếp nhăn hình tròn, là nước mắt của Dịch Mông.

Tô Ngạn dường như hiểu được cô đang nghĩ gì, không đợi Dịch Yên hỏi, anh nói: “Bà ấy là mẹ em.”

Theo cô nhớ, Tô Ngạn và Dịch Mông chưa từng gặp mặt nhiều, thậm chí có lẽ còn chưa từng nói với nhau câu nào. Hơn nữa, tính cách Tô Ngạn vốn lạnh nhạt, từ trước đến giờ rất ít để tâm đ ến chuyện sống c·h·ế·t của người khác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Như bao lần trước, Dịch Yên ngoan ngoãn bước tới. Tô Ngạn không làm gì khác, chỉ đơn giản là cùng cô ngồi ở quầy bar, ăn một bữa cơm yên lặng.

“Nguyên nhân là gì?”

Tô Ngạn lạnh lùng phủ nhận: “Không có.”

Khoảnh khắc lời vừa dứt, bên kia điện thoại lập tức im bặt.

Chỉ cần cô nói một câu, Tô Ngạn liền nhận ra cô có điều bất thường.

Ánh trăng trên trời từ đầu bên này cửa kính lặng lẽ trôi qua đầu bên kia.

“Em đã liên hệ đồn cảnh sát xin giấy chứng tử chưa?” – Tô Ngạn hỏi.

Hai năm Dịch Mông ở trung tâm cai nghiện, Dịch Yên một mình sống trong căn nhà này. Khi ấy, cô chưa bao giờ thấy nơi này quá rộng, vì cô luôn biết rằng một ngày nào đó Dịch Mông sẽ trở về.

Dù viết vui vẻ đến đâu cũng không thể che giấu nỗi buồn.

Giọng cô như gom hết sức lực mới nói nổi, lại vừa yếu ớt, mong manh: “Mẹ em.”

Cô buông tay ra, kéo chăn lại, cẩn thận đắp kín cho Dịch Mông, làm xong tất cả mới rời khỏi phòng bà.

Anh hỏi: “Em đang ở đâu? Anh qua đó.”

Trước khi rời đi, Dịch Mông vẫn còn muốn để lại miếng Phật ngọc bình an này cho cô.

Khi nhìn thấy nét chữ của Dịch Mông, Dịch Yên có cảm giác như không thể thở nổi.

Trong bóng tối, Dịch Yên cứ thế một mình trò chuyện, như thể từ đầu đến cuối chưa từng nhận ra trong căn phòng này chỉ còn lại mỗi mình cô.

“Thật ra, về mặt tâm lý, bà ấy còn khoẻ mạnh hơn nhiều người, thậm chí còn khoẻ hơn em,” Dịch Yên khẽ cười, “Em nghĩ bà ấy chưa bao giờ thật sự có ý định tự sát.”

“Lúc mất… có đau đớn không?” Câu hỏi của Tô Ngạn khiến Dịch Yên sững người.

Cô như thể biết rằng Dịch Mông đã đi rồi, lại như thể không hề hay biết gì.

Lúc cô ra khỏi phòng, Tô Ngạn vẫn chưa đến. Trụ sở cảnh sát cách nhà cô không gần.

Mấy món ăn chỉ gắp vài đũa, cô đã ăn xong rất nhanh.

Tô Ngạn ừ một tiếng.

“Tự sát.” – Dịch Yên cười khổ, “Dạo gần đây bà ấy có rất nhiều biểu hiện bất thường… sao em lại không nhận ra chứ.”

Ăn cơm xong, cô cũng chẳng có việc gì để làm. Tô Ngạn vào phòng tắm tắm rửa, còn cô thì chẳng biết làm gì, liền bước vào phòng ngủ.

Dịch Yên cũng không rõ nữa, cô nhớ lúc mình bước vào thì trời hoàng hôn vẫn còn sáng.

“Anh định hỏi em đã xảy ra chuyện gì đúng không?” Dịch Yên cắt ngang lời anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nghiện m a túy là một thứ rất khó bỏ, tốt nhất là ngay từ đầu đừng đụng vào, nhưng mẹ đã dính vào rồi, còn khiến con tức giận, lén lút hút thuốc sau lưng con, chắc con rất thất vọng về mẹ đúng không?

Nhưng dù dễ thương thế nào thì giờ đây cũng chẳng còn nữa.

Dịch Yên khẽ bật cười: “Có phải biết cơm nguội sớm rồi nên dứt khoát không dậy nữa hả?”

Dịch Yên lập tức nhận ra anh đang nghĩ gì. Khi anh bước vào nhà, cô đi theo sau: “Em đâu có không ăn cơm.” Chỉ là hôm qua không có thời gian để ăn.

Dịch Yên đã bận rộn suốt hơn chục tiếng, đến nước còn quên uống. Cô bước tới quầy bar, rót một cốc nước: “Anh gọi à? Em không thấy.”

Nhưng ngay giây sau đó, tay cô dừng lại giữa không trung.

Dịch Yên thức trắng cả đêm, lại bận rộn hơn chục tiếng đồng hồ, cổ họng như bốc khói, nhưng lúc làm việc cô hoàn toàn không để tâm.

Cô rất rõ ràng, cái c·h·ế·t của Dịch Mông phần lớn là vì không muốn cô phải chịu sự kiểm soát của Ánh Sa.

Bình an ư? Cả đời bà ấy chưa từng có lấy một ngày bình an.

“Nghe thấy con nói gì không đấy?”

“Em bảo sao anh đến lâu vậy,” Dịch Yên nhìn hộp đồ ăn mang về trong tay anh, “Thì ra là đi mua đồ ăn à?”

Từ chiều hôm qua, Dịch Yên vẫn chưa trở lại căn phòng của mình. Cô nằm xuống giường, không đụng đến điện thoại.

Giọng cô khàn đặc vì thức suốt đêm.

Mẹ không muốn hút thuốc nữa, không đúng, từ trước đến giờ mẹ chẳng muốn hút, dù có c·h·ế·t cũng không muốn hút nữa. Cái thứ này là ma quỷ, Ánh Sa sẽ lợi dụng nó để kiểm soát mẹ, rồi bắt nạt con.

Mấy tiếng kể từ khi Dịch Mông ra đi, Dịch Yên như vừa trải qua một giấc mơ, mơ hồ mà lại tỉnh táo đến khó tin.

______

Bây giờ con đang làm gì? Mẹ chắc chắn đang nghĩ về con, liệu con có lại bảo mẹ thật lắm lời không? Mặc dù có lắm lời thì mẹ cũng phải nói thôi.

Tối qua, nhiều thứ đã được dọn đi: ga giường và chăn dính máu, giờ chỉ còn trơ trọi một chiếc nệm trống trơn.

Bức thư này chữ viết không quá đẹp, nhưng cũng khá dễ thương.

Ánh sáng quá chói khiến cô thấy khó chịu, Dịch Yên ngồi dậy định lấy một cái bịt mắt. Cô chống khuỷu tay nâng nửa người, tay vừa vươn ra định kéo ngăn tủ.

Tô Ngạn im lặng nghe cô nói.

Dịch Yên bắt máy, vừa đi vào trong nhà.

Mũi cô cay cay, nhưng khóe miệng lại cố gắng nhếch lên một nụ cười gượng: “Sao lại làm cái trò tầm thường này, còn viết thư.”

Không biết vì sao, cảm xúc vốn tê liệt của Dịch Yên bỗng xuất hiện một vết nứt. Cơn đau dâng lên chậm rãi, đến muộn nhưng rất rõ ràng.

Tô Ngạn dĩ nhiên biết điều đó, nên cũng không trách cô. Anh đặt đồ ăn lên quầy bar: “Lại đây.”

Dịch Yên nắm chặt tay bà trong tay mình: “Ngủ mà cũng không đắp chăn.”

Nhưng giờ thì người đó không thể trở lại được nữa.

“Tại sao bà ấy không chọn uống thuốc ngủ?” nụ cười nơi khóe môi Dịch Yên dần trở nên u ám, “Uống thuốc thì vẫn còn mấy tiếng có thể cứu được…”

“Rồi, xong hết cả rồi,” Dịch Yên đáp, “Ngày mai chôn cất.”

Trên mặt bàn là một tờ giấy trắng với hàng chữ đen, bên trên đè một miếng ngọc.

Chất lỏng lạnh toát, sền sệt, dính nhớp, nhuộm đầy tay Dịch Yên.

Còn nhớ hồi nhỏ, Dịch Mông thường hay nói với cô: “Ba con nói cái này sẽ phù hộ cho mẹ được bình an đấy.”

Tô Ngạn cũng không hỏi gì thêm, chỉ dặn: “Uống hết cốc nước đi.”

Chỉ còn lại tiếng thở của một người.

Dịch Yên nhìn anh ăn chậm rãi, không nói thêm gì nữa.

Phải rất lâu sau, Dịch Yên mới lên tiếng: “Không dậy là cơm nguội thật đấy.” Giọng nói bình thản, như thể chỉ đang trò chuyện bình thường.

Miếng ngọc này Dịch Yên không hề xa lạ, là miếng Phật ngọc mà người đàn ông kia từng tặng Dịch Mông. Ngọc phỉ thúy, màu sắc trong suốt, đồng đều, giá trị không nhỏ.

Con phải sống tốt, nhớ làm đám cưới, làm tốt công việc bắt m a túy, sớm loại bỏ những thứ gây hại đó đi.

Dịch Yên vốn đã rất mệt, không nghĩ thêm về chuyện đó nữa, chuyển sang trả lời câu hỏi ban đầu của Tô Ngạn: “Cách bà ấy tự rạch tay, chắc là học từ trên tivi.”

Chương 70: Máu Đỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dịch Yên không từ chối Tô Ngạn: “Ở nhà, em xin nghỉ rồi.”

Trong đầu Dịch Yên một sợi dây cuối cùng đã đứt, lúc này cô mới hoàn toàn nhận ra rằng Dịch Mông đã không còn nữa.

“Mẹ không muốn tỉnh lại nữa phải không?”

Sự thay đổi này đến quá đột ngột, Dịch Yên nhất thời không thể thích ứng.

Tô Ngạn gật đầu.

Ga giường loang lổ một mảng máu đỏ tươi.

Cô khoác một chiếc áo choàng tắm, rồi bước vào phòng ngủ của Dịch Mông.

Vừa kết nối, Tô Ngạn hỏi: “Sao tối qua không nghe máy?”

Tô Ngạn đến rất nhanh. Dịch Yên ra mở cửa, thấy anh tay xách theo đồ ăn.

“Không phải lỗi của em.” – Tô Ngạn nói.

Dịch Yên đi tắm.

Cứ như là một lần chiến tranh lạnh bình thường giữa hai mẹ con. Giá mà thật sự chỉ là chiến tranh lạnh thì tốt biết bao.

Ánh sáng trong phòng ngủ dường như u ám hơn mọi khi, mà cũng có thể chỉ là ảo giác.

Từ trước đến nay, mẹ luôn là gánh nặng của con, luôn gây phiền phức cho con, mỗi lần mẹ khiến con tức giận, con lại mắng mẹ. Nhưng mẹ thật sự không muốn rời xa con đâu, nhưng giờ mẹ cũng phải đi rồi.

“Không dậy thì tối nay khỏi ăn cơm luôn.”

Không còn chút nhiệt độ nào.

Bây giờ trời đã tối, cô chẳng còn nhìn thấy gì cả.

Về sau, căn nhà này sẽ chỉ có một mình cô sống. Cô cũng không cần chờ ai quay lại nữa.

Dịch Yên đã nhiều năm không thấy nó, cứ tưởng Dịch Mông làm mất rồi.

Cả cuộc gọi chỉ xoay quanh vài từ: qua đời, rạch cổ tay, xin giấy chứng tử.

Dịch Yên ngồi dậy, cầm miếng ngọc lên.

“Thôi không nói nữa.” Dịch Yên tiếp tục cầm cốc nước uống, “Em cúp máy đây, anh lái xe đi.”

Tĩnh lặng.

Nước mắt lập tức tuôn rơi không ngừng.

Trong bóng tối không một ai trả lời.

Tô Ngạn không đáp, chỉ nói: “Uống đi.”

Nhưng giờ mẹ phải đi tìm ông ta, dù ông ta là người xấu, con đừng mắng mẹ nhé, mẹ đi tìm ông ta nhưng sẽ không nói chuyện với ông ta, cũng sẽ không tốt với ông ta đâu.

“Em biết.” – Dịch Yên đáp, “Chuyện bà ấy làm sao lại đổ lỗi cho em được.”

Tô Ngạn liếc cô một cái.

Vì hoàn cảnh gia đình từ nhỏ, so với những người cùng tuổi, Dịch Yên độc lập hơn nhiều. Có chuyện gì cũng quen tự mình giải quyết. Tối qua lo liệu mọi thứ cũng là theo bản năng. Cô thậm chí chưa từng nghĩ đến việc nhờ Tô Ngạn giúp.

Lúc này Dịch Yên mới sực nhớ từ tối qua đến giờ cô chưa liên lạc với Tô Ngạn. Có lẽ anh cũng bận, giờ mới rảnh để gọi.

Giữa hai người, bỗng xuất hiện một luồng không khí lạnh lẽo, âm u, kỳ quái đến khó hiểu.

Dịch Mông không học hành nhiều, chữ viết có chút xiêu vẹo.

Dịch Yên nghe thấy bên kia có tiếng cửa xe đóng lại. Anh nói: “Chờ anh đến.”

Cô thở dài: “Chắc bà ấy cũng không muốn em trách bản thân.”

Cái người ngốc này, sao lại còn tin vào người đàn ông kia vậy.

Dịch Yên bất chợt ngửa đầu, cắn chặt răng, cố nén lại mà vẫn bật ra vài chữ: “Bà ấy đi rồi.”

Đây không phải là kiểu câu mà Tô Ngạn sẽ hỏi. Nếu đối tượng là cô thì còn có khả năng, nhưng đối tượng lại là Dịch Mông.

Dịch Yên đã rơi vào trạng thái tê liệt từ đêm qua. Không cảm nhận được cảm xúc, thậm chí ngay cả nước mắt cũng không có.

Chống cằm, cô nhìn Tô Ngạn: “Dạo này vẫn bận lắm à?”

Ánh trăng bò lên những tầng mây, trời mỗi lúc một khuya hơn.

Người nằm trên giường không có chút phản ứng nào. Dịch Yên đưa đầu ngón tay chạm vào mép giường, lần mò đến bàn tay của Dịch Mông.

Gác máy xong, Dịch Yên ngồi dựa vào ghế sofa trong phòng khách, đầu tựa vào lưng ghế, màn hình điện thoại bên cạnh hắt ra ánh sáng nhàn nhạt.

Chuyện của Dịch Mông vẫn chưa hoàn toàn giải quyết xong, Dịch Yên đã xin bệnh viện nghỉ ba ngày.

Ánh Sa và ba con, đều là những kẻ xấu, nhưng người mẹ yêu nhất chính là con.

Cô nhớ rõ ràng từng việc mình đã làm, nhưng lại có cảm giác như chưa làm gì cả. Cả quá trình lo liệu hậu sự cho Dịch Mông diễn ra như thể một cỗ máy vô cảm đang hoạt động.

Hình như chẳng còn gì để nói nữa, chắc là không thấy sai chính tả đâu, nếu không hiểu từ nào thì con tra trên điện thoại nhé.

Con người mà, một khi được ai đó thương thì sẽ trở nên yếu đuối.

Mẹ không phải là sợ nhất việc con mặc kệ mẹ sao?

Cho đến khoảnh khắc này, cô mới thật sự cảm nhận được Dịch Mông đã không còn nữa. Trái tim cô như bị ai đó siết chặt, đau đớn đến nghẹt thở.

Dịch Yên gọi thẳng tên bà:

Dù hôm qua chưa ăn gì, nhưng hôm nay Dịch Yên vẫn ăn không nhiều. Tuy vậy, cảm xúc của cô nhìn bề ngoài không có gì bất thường.

Dịch Yên mở mắt, nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc lâu. Phòng ngủ ánh sáng rất tốt, ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ sát đất chiếu thẳng vào.

Dịch Yên vẫn nắm tay Dịch Mông trong tay mình: “Không muốn tỉnh thì cứ ngủ đi, con sẽ không làm phiền mẹ nữa.”

Thế mà chỉ vì một câu nói của Tô Ngạn, mũi cô bỗng cay xè.

“Dịch Mông, nếu mẹ còn không dậy, sau này con sẽ mặc kệ mẹ luôn đấy.”

Là thư của Dịch Mông viết cho cô.

Yêu Nhi:

Bình thản đến mức chẳng giống như vừa mất đi một người thân.

Tô Ngạn vốn không thích vừa ăn vừa nói chuyện, nên Dịch Yên chỉ yên lặng ngồi đó ăn cùng anh. Cuối cùng vẫn là Tô Ngạn giải quyết hết phần ăn thừa.

Dưới đó là một tờ giấy, dòng chữ đầu tiên vẫn là tên bệnh viện của Dịch Yên, một cuốn sổ cô vô tình để lại ở nhà.

Cô quên cả việc uống cốc nước trong tay.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 70: Máu Đỏ.