Mãi Ở Trong Lòng Anh
Thư Ngu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 111: PN(5) – Trở Về.
Trên người Dịch Yên vẫn còn dấu vết đêm qua.
Dịch Yên lập tức chui vào lòng anh, Tô Ngạn thuận tay ôm cô vào trong. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ba Tô thì từ trước đến nay chưa từng không hài lòng với Dịch Yên, cũng đã sớm thừa nhận Dịch Yên là con dâu, nên chuyện đó ông nói ra cũng rất tự nhiên.
Cô khép mắt.
Ba Tô gật đầu: “Cũng được, con theo ba lên trên, nói chuyện với mẹ con một lát, bà ấy chắc nhớ con rồi.”
Dịch Yên và Tô Ngạn lên lầu vào phòng khách mà dì Chu chuẩn bị sẵn.
Đây rõ ràng là những việc rất đơn giản, cô hoàn toàn có thể tự làm, nhưng Dịch Yên lại cố tình không tự làm.
Dịch Yên quay lại nhìn anh: “Anh nói xem, bao năm qua, dì ấy có còn không chấp nhận em nữa không?”
Con trai cả Tô Bạc c·h·ế·t trong vụ cháy, con trai út Tô Ngạn c·h·ế·t trong nhiệm vụ chống m a túy.
Giờ đây bà buông bỏ mong muốn con trai đi theo lộ trình bà đề ra, không còn đòi hỏi chuyện môn đăng hộ đối nữa, bà nhận ra cô gái như Dịch Yên cũng không tệ.
Cô nói: “Có phải anh thấy em mập lên không?”
Hai người thân mật trong tình yêu, Dịch Yên cũng rất quen thuộc với cơ thể anh.
Một lúc lâu sau, Tô Ngạn siết chặt eo Dịch Yên, kéo cô vào lòng.
Cô mềm mại ngã vào lòng anh.
Dịch Yên giả vờ giận dỗi nhìn anh từ phía sau, cô biết mà.
Bố Tô nói với Tô Ngạn: “Mẹ con thỉnh thoảng còn lấy ảnh con ra xem đấy.”
Không phải c·h·ế·t, thì cũng là thương tích, nếu không anh đã không bỏ bê không về tìm cô.
Người của anh, giọng nói của anh, những đường vân trên lòng bàn tay anh…
Cô biết chứ, làm sao mà không đau cho được.
Tô Ngạn gật đầu đồng ý.
Biệt thự nhà họ Tô gần núi, cách xa trung tâm thành phố, đường đi mất khá nhiều thời gian.
Ba Tô nói: “Hai năm… luôn chờ đợi Tô Ngạn.”
Dịch Yên gần đây không còn uống thuốc nữa, tâm trạng cũng tốt lên nhiều.
Dịch Yên hơi ngẩng đầu hôn lên tai anh.
Tô Ngạn lau tay, lấy một chiếc áo khoác gần đó quàng cho cô.
Chiếc nhẫn cưới cuối cùng cũng thành cặp.
“Con cảm ơn.”
Ngay lúc cô đứng trước cửa bếp, anh liếc mắt nhìn lại.
Cô đưa tay ôm lấy anh, đáp lại nụ hôn.
Dịch Yên không thèm nhìn TV, cúi đầu ngắm tay anh nắm tay mình.
______
Phòng tắm đầy hơi nước mờ ảo, không khí nóng bức.
Ba Tô xuống lầu, ngồi đối diện với Dịch Yên.
Tô Ngạn không thèm để ý, ngón tay vuốt v e nốt ruồi lệ dưới mắt phải cô.
Họ lái xe ra khỏi phố phường ồn ào, đến vùng ngoại ô rộng lớn thanh bình.
Nhưng cuối cùng vẫn không chống lại được sự chiếm đoạt của Tô Ngạn, một lúc sau cô đã mềm nhũn cả người.
Từ chiều sau khi tan làm đến giờ Dịch Yên chưa có tiếp xúc thân mật nào với Tô Ngạn.
Dừng một giây, cô hỏi tiếp: “Khi em tỉnh, anh có biến mất không?”
Mẹ Tô nằm trên giường nhưng không quay đầu lại: “Ông già rồi lú lẫn à, sao bây giờ đến cả ông cũng hồ đồ theo tôi luôn vậy.”
Nói xong, anh nhẹ nghiêng cằm về phía phòng ăn qua cửa kính: “Đi qua đó ngồi đi.”
Ba Tô thở dài: “Là Tô Ngạn về rồi.”
Dịch Yên thì luôn tin rằng cô gái ấy là người duy nhất có thể thuần phục Lục Nam Độ.
Khi mẹ Tô lên lầu, ba Tô nói với Tô Ngạn: “Tối nay là lần mẹ con nói nhiều nhất trong hai năm qua.”
Bất chợt, Dịch Yên cắn một cái thật mạnh vào vai Tô Ngạn, răng không kiềm chế, cắn sâu vào da thịt anh.
Áo dài quá hông, vạt áo phủ qua tận đùi.
Nói xong dẫn họ vào phòng khách.
Dịch Yên mỉm cười, chạm lên má anh: “Người của em thì đương nhiên phải đẹp rồi.”
Cùng một người đối tác tên Lục Nam Độ.
“Quên rồi,” Tô Ngạn đáp.
Tô Ngạn để cô cắn.
Tô Ngạn nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng.
“Vâng.”
Cô hỏi: “Nhẫn mua lúc nào vậy?”
Mưa to đổ xuống.
“Giờ muộn rồi, con lái xe về nhà gần như là nửa đêm, trời tối cũng không an toàn.”
Trong phòng chỉ còn cô một mình, Tô Ngạn đặt cô xuống rồi rời khỏi phòng.
Giọng cô rất nhỏ, nhỏ đến mức gần như không thể nghe rõ.
Cái giường trống suốt hai năm, cuối cùng không còn trống nữa.
Giữa bữa, mẹ Tô liên tục múc thức ăn cho Tô Ngạn: “Gầy rồi, ăn nhiều chút đi.”
H@m muốn loại này càng ngày càng khiến người ta thèm khát.
Dưới đèn có bóng người, là ba Tô đợi ở cửa.
“Ba không nói với mẹ con là con đã trở về,” ba Tô nói, “Mấy ngày nay cũng không nhắc, bà ấy không biết con còn sống, sợ nói ra bà ấy lại mất ngủ, sẽ cứ đợi con về. Nên thôi không nói, để bà ấy ngủ ngon hơn.”
Mưa to ngoài cửa sổ đã ngớt, gió cuốn mây tàn, giọt mưa trên kính cửa sổ chưa khô.
Mẹ Tô không chút hứng thú với câu hỏi.
Nằm lại trong chăn, Tô Ngạn định đứng dậy mang cốc nước đi, Dịch Yên nhanh tay giữ lấy tay anh: “Đi đâu?”
Ăn xong, cả hai ngồi trong phòng khách, hôm nay nghỉ, Dịch Yên không phải vội đi làm.
Đó là những viên thuốc cô uống khi đêm không ngủ được hoặc cảm xúc không ổn định.
Dịch Yên ngẩng mắt nhìn.
Dịch Yên hiểu ý anh, nhưng cô không động đậy, nằm trên gối nhìn anh.
______
Dịch Yên thật sự gầy đi, vốn là người khó tăng cân, lại hay mất cảm giác ngon miệng, đương nhiên sẽ gầy.
Tô Ngạn về sau không liên lạc với mẹ Tô, không phải vì có hận thù gì, chỉ là không rõ tình trạng sức khỏe bà hiện tại, sợ làm bà xúc động.
Môi chạm vào miệng cốc, ngoan ngoãn uống nước anh đưa.
Dịch Yên gật đầu: “Vâng ạ.”
Không nghe anh trả lời, Dịch Yên tiếp tục nói: “Có phải là sau khi đăng ký kết hôn không lâu anh mới đi mua không?”
Nợ nần thì ai cũng phải trả, Lục Nam Độ cuối cùng lại vướng vào cô gái kia rồi.
Tô Ngạn khởi động xe, lái đi về hướng xa nhà.
Nói xong cô tự thấy mình hơi vô lý.
______
Dịch Yên cảm thấy Tô Ngạn sau khi về ngày càng chịu đựng được cô nghịch ngợm…
Nhưng hôm nay cô lại cảm thấy lạ lùng, cô sẽ đi gặp ba mẹ của Tô Ngạn.
Và cô đang trong lòng anh.
Ba Tô thì múc thức ăn bỏ vào bát mẹ Tô: “Bà cũng đừng quên ăn, chẳng ai gầy bằng bà đâu.”
“Mẹ con đang ngủ trên lầu, chiều nay không khỏe.”
Bởi vì Tô Ngạn trở về, sắc mặt mẹ Tô tốt hơn nhiều, chỉ có duy nhất mắt là còn đỏ.
Mỗi điều đó khiến Dịch Yên run rẩy khắp người.
Mẹ Tô quay lưng: “Ừ.” Nhưng nói xong vẫn không nhúc nhích.
Ví dụ như cô, người sau nhiều năm gặp lại cũng không nhận ra anh là cậu bé câm.
Chưa nói hết câu, giọng cô bị Tô Ngạn làm nghẹn thành tiếng rên.
Không thì anh cũng không để nhẫn cưới trong túi áo khoác.
Tô Ngạn gật đầu: “Ừ.”
Làm xong việc đó, cô mới quay lại bếp.
Có thể vì lúc trở về hai người đã vất vả quá mức, Dịch Yên mệt mỏi toàn thân, đầu óc tỉnh táo cũng trở nên mơ màng khi nằm trong lòng Tô Ngạn.
“Hôm nay ở lại đây đi, mai về cũng không muộn, nhà còn nhiều phòng mà.”
Có vẻ như muốn bù đắp lại khoảng hai năm xa cách, anh vừa ngồi xuống, Dịch Yên liền dựa sát vào.
Dù biểu hiện cô bình tĩnh tự nhiên, lời nói lại vô thức thể hiện sự sợ hãi.
Dịch Yên biết anh đã giúp cô tắm rửa, sau đó ôm cô vào phòng ngủ nghỉ ngơi.
“Tô Ngạn xác định người của nó là con, từ trước đến giờ vẫn luôn là con.”
Bàn tay với những khớp xương rõ ràng của người đàn ông nhẹ nhàng cầm lấy chiếc ly thủy tinh, trong ly là nước lọc sạch sẽ trong suốt.
Với cô, Tô Ngạn không phải là người cô có thể chờ đợi, mà là người cô không thể buông bỏ.
Như mọi cuộc trò chuyện giữa người lớn tuổi và người trẻ, ba Tô thuận miệng hỏi mấy chuyện công việc: “Bây giờ làm ở phòng khám rồi à?”
Tô Ngạn đã quay người, tháo cúc áo tay, đi về phía phòng tắm: “Vào đi.”
Dịch Yên lại níu tay anh không cho đi: “Em giờ không muốn ăn, anh đừng đi được không?”
Cô cắn một miếng lên bắp tay Tô Ngạn: “Tô Ngạn, đồ khốn.” Giọng nói còn pha chút khóc.
Tô Ngạn cúi đầu, hôn nhẹ lên khóe mắt Dịch Yên.
Mẹ Tô nét mặt dần có thần sắc, bà cẩn thận nói: “Gọi mẹ một tiếng nữa được không?”
Nhưng cô vẫn không kiềm được mà trách móc.
“Không.”
Nhưng cô cũng phải thừa nhận, Tô Ngạn như vậy rất cuốn hút.
Không biết qua bao lâu, Dịch Yên nói: “Thật tốt quá.”
Ba Tô giới thiệu: “Đây là dì Chu.”
…
“Hai đứa kết hôn rồi mà vẫn chưa tổ chức hôn lễ, lần này về Tô Ngạn có nhắc với chúng ta, bảo sau này tham dự lễ cưới của hai đứa.”
Nhưng Dịch Yên cuối cùng cũng không cứng đầu nữa, sợ làm anh đau, từ từ buông lỏng lực, cuối cùng chỉ còn môi áp trên vai anh.
Chờ mẹ Tô lấy lại bình tĩnh, ba Tô đứng dậy, vỗ vai Tô Ngạn: “Nói chuyện xong con đưa mẹ xuống ăn nhé, ba xuống trước đây.”
Mẹ Tô cũng thừa nhận điều đó, bà nói với Dịch Yên rằng đến giờ phút này, bà không muốn ngăn cản nữa.
Có thể vì Tô Ngạn có thể trở về khiến mẹ anh cảm thấy mãn nguyện.
Người được Tô Ngạn coi là bạn rất hiếm, cô về sau cũng chưa từng thấy Tô Ngạn và Lục Nam Độ liên lạc, nghe vậy rất bất ngờ.
Biệt thự có sân nhỏ bên ngoài, ba mẹ Tô thích trồng hoa cỏ, trong sân có vài loại cây.
Tô Ngạn không giúp cô mặc đồ, cô nằm trong chăn mà không mặc gì.
Phòng khách, phòng ngủ khách, ban công đều không có ai.
Mẹ Tô: “Biết rồi biết rồi.”
Tô Ngạn mở miệng: “Mẹ.”
Lục Nam Độ là người ngạo nghễ, khí chất rất hoang dại, khó ai đụng đến được.
Ánh mắt Dịch Yên dừng lại trên cửa kính, vài giây sau cô chớp mắt.
Cửa vừa đóng, cô đưa tay ra: “Ôm.”
“Vâng.”
Dịch Yên thấy khóe mắt Tô Ngạn hơi ửng đỏ, lúc anh ân ái thường vậy.
Cô cho phép Tô Ngạn bước vào.
Dịch Yên siết chặt tay anh: “Ừ.”
“Anh biết không có bao rồi đúng không?”
Thực ra dù anh không nói, hai người cũng đều ngầm hiểu.
Lần này giọng nói không chỉ sợ hãi mà còn pha chút nhõng nhẽo.
Bên cạnh, ba Tô đột nhiên nghẹn ngào, không nói được lời nào.
Ba Tô liếc lên tầng trên, rồi thu ánh mắt lại, bình thản nhìn Dịch Yên: “Chờ lát nữa bác gái con xuống, nếu thái độ không tốt, bác ở đây xin lỗi trước với con.”
Hỏi Tô Ngạn mới biết Lục Nam Độ bây giờ vẫn đang theo đuổi cô gái đó.
Nhưng không phải lúc nào cũng khó nói chuyện, đôi khi anh ta cợt nhả, nhiều cô gái bị anh ta trêu vài câu là đỏ mặt.
Cô như bỗng nhớ ra điều gì, lập tức ngồi bật dậy trên giường, nhìn quanh căn phòng, không thấy ai.
Tô Ngạn tất nhiên cũng biết cô đang nghĩ gì, không hỏi thêm.
Tô Ngạn trả lời cô một câu: “Có lợi ích nên mới quen.”
Dịch Yên thì không thấy gì đặc biệt.
Hành động không mấy đứng đắn, nhưng biểu cảm lại cực kỳ nghiêm túc.
Chắc lúc Tô Ngạn mua nhẫn là khi cô đang giận dỗi anh, dù anh có rủ cũng chưa chắc cô đi.
Vùng làng quê không náo nhiệt như thành phố, nhiều đoạn đường còn không có đèn đường.
Ba Tô ít khi gặp Dịch Yên, nghe vậy cười đáp: “Chào con, vào nhà đi.”
Hai ba con bên giường đều không nói gì.
Trong nhà dọn dẹp gọn gàng, có cô giúp việc đang chuẩn bị bữa tối.
Hơi thở nóng hổi phả vào tai cô, làm sống lưng Dịch Yên tê rần.
May mắn được trời ban phước lành.
Hai người im lặng một lúc.
Ánh đèn thành phố lên, giờ cao điểm tan tầm, đèn đỏ đèn xanh liên tục chuyển đổi, cả thành phố bận rộn ồn ào.
Tô Ngạn rời phòng ngủ, Dịch Yên mở tủ quần áo lấy đại một chiếc áo sơ mi của Tô Ngạn.
Bởi vì anh tự tin, mọi thứ đều nằm trong tính toán của anh.
Gần như vừa dứt lời, giọng Tô Ngạn vang lên bên trên đầu cô: “Không.”
Có lẽ thấy mình nói ít quá, anh lại nói thêm: “Là con đây.”
Dưới tầng có một thực tập sinh gửi email cho cô, Dịch Yên đang ngồi ở phòng khách xem tài liệu.
Đáng tiếc tường gạch trơn láng, không bám được gì, chỉ để lại những vết nước nhỏ.
Biệt thự nhà họ Tô có cầu thang gỗ, phòng mẹ Tô ở tầng hai.
Thức dậy đã là mười giờ sáng.
Da thịt hai người tiếp xúc, thân nhiệt Tô Ngạn cao hơn cô chút, Dịch Yên tựa đầu vào bắp tay anh.
Chuyện đúng sai khó mà phân biệt.
______
Điều khiến Dịch Yên ngạc nhiên là sau đó cô hỏi Tô Ngạn, anh và Lục Nam Độ có phải là bạn bè không, quan hệ tốt không.
Dịch Yên nói: “Như thế này rất tốt.”
Dịch Yên: “…”
Dịch Yên khá tự nhiên đáp lại, nhanh chóng hôn lại.
Nước mắt mẹ Tô tuôn rơi, khuôn mặt đầy nếp nhăn, bà đưa tay chạm vào mặt Tô Ngạn: “Con ơi, con về rồi.”
Vì đẹp quá, anh cố gắng giảm bớt sự nổi bật của mình.
Làn da trắng như sữa hòa cùng mái tóc đen rũ xuống, Dịch Yên đứng trên nền gạch men, các ngón chân co rút lại.
Cô lảm nhảm: “Sao không rủ em đi cùng? Dù sao em cũng khá thích kiểu này mà.”
Bà gật đầu chào Dịch Yên, Dịch Yên gọi bà một tiếng “Bác gái,” ngoài ra không nói gì thêm.
Ba Tô tính cách hiền hòa, hỏi: “Công việc bận không?”
Tô Ngạn nhìn về phía trước: “Không đâu.”
Cả hai đều đeo nhẫn cưới ở ngón áp út, cùng kiểu dáng.
Đôi môi anh trượt từ khóe mắt đến gần môi cô, cướp lấy nụ hôn.
Dịch Yên nói: “Anh đi tắm trước đi, em đi xử lý email.” Nói xong cô ngẩng đầu lên, hôn nhẹ lên môi anh.
Dịch Yên ghét đến cắn chặt răng.
Tô Ngạn gật đầu: “Xong rồi đây.”
Dịch Yên không ngần ngại, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
Cô căm ghét anh.
Nhưng sự thật không phải vậy, nếu quan hệ không tốt, ai lại đồng ý để đối tác rút khỏi công ty tận hai năm, anh ta còn giúp anh điều hành.
Rồi giới thiệu cho dì Chu: “Đây là con trai và con dâu tôi.”
Dù Dịch Yên nói rất nhỏ ở bên tai anh, nhưng Tô Ngạn vẫn nghe được.
Tô Ngạn đương nhiên không từ chối, ngang người bế cô trở lại phòng ngủ.
Trong phòng khách, ba Tô nói chuyện với Tô Ngạn và Dịch Yên một lúc.
Sau khi Tô Ngạn mất, mẹ Tô ngày càng ít nói, thường ngồi một chỗ cả ngày.
Nếu Dịch Yên đã đến đây, thì sẽ sẵn sàng để hòa thuận với mẹ Tô.
Giây sau bà đột nhiên quay lại nhìn Tô Ngạn, nét mặt từ ngạc nhiên rồi thành mơ hồ.
Ngày trước khi học cấp ba, Dịch Yên từng cười nhạo anh ta, không hiểu ai mới có thể thuần phục được anh ta.
Dịch Yên đặt lòng bàn tay lên mặt kính lạnh lẽo, chịu đựng sự chiếm đoạt từ người đàn ông phía sau.
Tô Ngạn đứng lên: “Con lên cùng luôn.”
Dịch Yên cất điện thoại, gật đầu chào: “Bác.”
Mẹ Tô lúc này mới vui vẻ.
Dịch Yên chìm sâu trong chăn mềm, mở mắt nhìn lên trần nhà, bất động.
Anh khiến từng tấc da thịt trên người cô kêu gào, cảm nhận rõ ràng sự thật anh đã trở về.
Dịch Yên trước khi vào phòng tắm không nghĩ đến, nhưng cô biết chắc Tô Ngạn đã nghĩ rồi.
“Dù bác không phải mẹ đẻ của nó, nhưng bác nuôi lớn nó, tính cách của nó bác hiểu rõ lắm. Cứng đầu, tính tình cũng không được tốt.”
Tô Ngạn không động đậy, để cô cắn.
Hai người bước xuống xe, Dịch Yên chào ba nuôi: “Con chào chú.”
Người vốn bình thường lạnh lùng, trầm ổn, giờ nói: “Anh… đã ngủ suốt.”
Tối không làm gì nhiều, sau khi tắm xong, Dịch Yên và Tô Ngạn ngồi dưới lầu trò chuyện cùng hai người già.
Tường nhà không có những thiết kế cầu kỳ, cả Tô Ngạn và cô đều thích đơn giản, tường luôn giữ màu trắng vôi.
Để không làm hai người già lo lắng, hôm nay Tô Ngạn không đeo máy trợ thính, vì vết thương ở bên tai phải nên Dịch Yên ngồi bên phải Tô Ngạn.
Đến cửa bếp, cô dừng lại.
Nhưng nghĩ đến việc bây giờ vẫn đang ở nhà ba mẹ Tô Ngạn, có người lớn ở ngoài, Dịch Yên cắn chặt răng, không dám phát ra tiếng nào nữa.
Cô còn nhớ hai năm trước, Tô Ngạn từng dí s·ú·n·g vào cô, đó là lúc anh tuyệt vọng đến cùng cực.
Không lâu sau, cô ngủ thiếp đi.
“Bà không phải lúc nào cũng cảm thấy con vẫn còn sống sao? Con nó thật sự còn sống.”
Chỉ riêng thế thôi cũng khiến cô gần như không thể chống cự.
Dường như mỗi khi gặp Tô Ngạn, cô lại trở thành người không chịu động tay vào việc gì.
Úp mặt vào tai anh, cô dụ dỗ anh.
Nhưng khiến Dịch Yên cảm thấy yên lòng, cô lại chui vào lòng anh, mũi chạm vào da anh, hơi thở nhẹ nhàng.
Tay áo sơ mi dài che kín mu bàn tay cô, cô khoác tay ôm eo anh, nhẹ lắc: “Anh nhìn này, em mặc áo anh rồi đấy.”
“Dịch Yên à, mẹ hỏi con, hai đứa đã chuẩn bị sinh con chưa?”
Mẹ Tô ngồi dậy trên giường, vươn tay chạm vào Tô Ngạn: “Tô Ngạn.”
Cô vội lật chăn, bước chân trần chạy ra ngoài.
Nói xong cô lại nhắc lại một lần nữa: “Cuộc sống như thế này rất tốt.”
Mẹ Tô vốn không phải người xấu, chỉ là bà quá lo lắng cho con trai, có chút kiểm soát quá mức.
Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn nhỏ ở tay giường, ánh sáng vàng ấm mờ nhạt.
Chiều hơn năm giờ, Dịch Yên tan làm, Tô Ngạn đã đợi cô ở bên ngoài bệnh viện.
Dịch Yên toàn thân lại tiến về phía trước, lao vào lòng anh, hai tay ôm chặt eo anh.
Bên trái Tô Ngạn là mẹ Tô, người luôn nói chuyện với anh.
Cô hỏi: “Sao anh lại xóa chấm đi?”
Tô Ngạn vẫn như trước, khi hôn không nhắm mắt.
Tô Ngạn ngăn cô: “Đừng quấy, đi tắm đi.”
Tô Ngạn nói rất nghiêm túc, nét mặt cũng bình thản, Dịch Yên nghe anh nói câu đó rồi bật cười: “Anh cũng biết anh đẹp trai à.”
Dịch Yên lập tức nhướn mày: “Được?”
Không lâu sau, Tô Ngạn dẫn mẹ Tô từ tầng trên xuống.
Ba Tô cười: “Bác cảm ơn con.”
Kể từ khi chuyển sang làm ở khoa khám bệnh, Dịch Yên mỗi sáng có thể ngủ nướng thêm chút, không phải dậy sớm như khi làm cấp cứu.
Căm ghét sự nhẫn tâm của anh.
Mắt Dịch Yên ứa lệ.
Người da trắng như vậy, vết thương càng rõ nét hơn.
Điều quan trọng nhất là Tô Ngạn thích cô gái này.
Bà không cho hai con trai làm lính cứu hỏa hay cảnh sát chống m a túy, nhưng cả hai đều c·h·ế·t vì sự nghiệp hi sinh.
Khi Tô Ngạn vuốt v e nốt ruồi ấy, Dịch Yên mới nhớ ra, nhìn sang mắt phải anh.
Cô áp mặt vào vai anh: “Em đói rồi.”
Dịch Yên ngẩng mắt nhìn bà.
Anh nhìn cô: “Để nhận diện thấp hơn.”
Ba Tô: “Được.”
Mấy ngày nay Tô Ngạn đều đưa cô đi làm.
Ông rót nước cho hai người: “Uống nước đi.”
Đã bao lâu rồi.
Anh có thêm những vết thương nào, cô biết rõ.
Hai người không nói thêm lời nào, cô ngoan ngoãn nằm trong lòng anh.
Ai ngờ vừa nói xong, cô đã bị Tô Ngạn ép vào cửa phía sau.
Tô Ngạn hạ mi, ánh mắt rơi trên người cô.
Mà cô cũng là điểm c·h·ế·t của Tô Ngạn.
Mẹ Tô lúc gặp Tô Ngạn chắc chắn tâm trạng không ổn định, Dịch Yên lên trên cũng không giúp gì được, lại còn dễ làm mẹ Tô tức giận.
Tô Ngạn nói là bạn.
Nhìn bộ mặt nghiêm túc của Tô Ngạn, Dịch Yên tặc lưỡi, giơ tay véo véo má anh: “Sao anh lại chẳng biết l*m t*nh làm tứ gì cả vậy chồng ơi, chẳng thay đổi tẹo nào, không cho em ăn thêm vài miếng đậu phụ à?”
Anh chỉ với tay kéo cô ra khỏi chăn: “Dậy uống nước đi.”
Cô biết rõ điều đó.
Dịch Yên sửng sốt, Tô Ngạn hoàn toàn không nói chuyện này với cô.
Lúc ấy có không ít cô gái thầm thương anh, nhưng Dịch Yên không phải một trong số đó, họ còn xem nhau là bạn thân.
“Anh trai.”
Gần như không thở nổi thì Tô Ngạn mới buông môi cô ra, nhưng cũng không buông cô, ôm cô vào lòng.
Nhưng các con bà lại chẳng ai nghe lời bà cả.
Chưa kịp nói gì, anh đã lên tiếng trước.
Chỉ sau một phút không tìm thấy ai, Dịch Yên bắt đầu lo lắng.
Chỉ cần anh đã trở về là đủ.
Xe của Tô Ngạn chạy gần, ba Tô nói: “Lái xe vào trong sân đi.”
Xuống nhà thì gặp đúng mẹ Tô đang ngồi ở phòng khách.
“Vậy em đi vào phòng bếp xem có gì giúp dì Chu được không, anh lên đi.”
Tô Ngạn không ngăn cô.
Tô Bạc và Tô Ngạn đều không thích chụp ảnh, lớn lên cũng không có nhiều ảnh gia đình để lại.
Mẹ Tô không phải người có lý tưởng hy sinh lớn lao, bà chỉ muốn gia đình vui vẻ, con cái sống hòa thuận, cưới được người xứng đôi vừa lứa.
Chưa kịp tỉnh táo lại, Tô Ngạn đã cúi người, bịt lấy môi cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô ngồi ở ghế phụ, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ trôi nhanh qua.
Đám cưới?
Nói xong quay sang nói với Tô Ngạn: “Mẹ con cũng nên tỉnh rồi, ba đi gọi bà ấy xuống.”
Mọi đường lui của anh, đều là dành cho cô.
Mẹ Tô không phủ nhận: “Dậy rồi à?”
Dịch Yên nhận lấy cốc trà ba Tô đưa, lắc đầu: “Cũng ổn ạ.”
Đối với Dịch Yên, Tô Ngạn như hơi thở, như nhịp tim, luôn bên cạnh cô suốt cuộc đời.
Lúc này dì Chu bước vào phòng khách: “Ông chủ, cơm tối đã chuẩn bị xong, có thể ăn rồi.”
“Ừ,” Dịch Yên dựa vào người anh, “Ngủ nhiều quá nên không ngủ được.”
Sự chiếm đoạt đầy ám ảnh và độc đoán của anh chưa từng thay đổi.
“Tốt đó,” ba Tô gật đầu, “Không bận như trước.”
Tô Ngạn mang nước đến bên giường, ngồi xuống.
Cô gần như không phát ra tiếng động nào, nhưng Tô Ngạn vốn rất nhạy cảm.
Ba Tô với tay nắm lấy bàn tay bà đặt trước ngực: “Xem ai về rồi đây.”
Sao anh không thể để ý đến em hơn một chút? Sao lúc đó có thể hoàn toàn không quan tâm đ ến em, thậm chí có thể liều mạng như thế?
Ai ngờ Lục Nam Độ lại theo đuổi thành công, còn coi người đó như báu vật, ai cũng không được động đến.
Vừa thả lỏng tâm trí ôm cô một lúc, Dịch Yên lại bắt đầu không yên lòng.
Cô không nghe lời: “Em muốn ở đây.”
Còn anh, là người nắm giữ sự khống chế.
Hai người này hoàn toàn trái ngược, một người học sinh giỏi, một người học sinh cá biệt, gần như không liên quan gì đến nhau.
Bỗng nhiên Tô Ngạn đưa tay, nắm lấy tay cô.
Dịch Yên lên xe.
Tô Ngạn cúi mắt nhìn: “Ừ.”
Anh ghi nhớ gương mặt cô, hàng mi run nhẹ, đôi môi quyến rũ.
Thế nhưng đúng lúc cô đang tức giận, cô nhìn thấy Tô Ngạn ngẩng đầu lên.
Hai con trai, một là lính cứu hỏa, một là cảnh sát chống m a túy.
Mẹ Tô vốn sức khỏe không tốt, tâm lý cũng nhiều năm bất ổn.
Tô Ngạn đang quay lưng lại nấu bữa trưa cho cô.
Cô chơi đùa với tay anh, nhẫn của đàn ông to hơn của cô một vòng nhỏ.
Khi Tô Ngạn nhìn xuống cô, nỗi sợ trong mắt cô không thể giấu khỏi anh.
Vì ở nhà có người lớn, cô vẫn giữ lễ phép, cài kín khuy áo trên cùng.
Mẹ Tô nói: “Dì Chu nấu ít cháo ở bếp, vẫn còn nóng.”
Ba Tô xuống lầu thì thấy Dịch Yên và dì Chu đã dọn xong mọi thứ.
Không có ai bên cạnh.
“Anh chính là cố ý.”
Một lúc sau, ba Tô bất chợt nói: “Hai năm qua vất vả cho con rồi.”
Cô mới biết từ hôm đó Tô Ngạn đã có công ty riêng.
Ngày hôm sau Dịch Yên dậy muộn, Tô Ngạn cũng không gọi cô.
Tô Ngạn về nhà thì không còn đeo máy trợ thính nữa, Dịch Yên hỏi: “Tai… có còn tốt lại được không?”
Dịch Yên: “…”
Trước biệt thự nhỏ nhà họ Tô có một đèn đường, màu ngà, kiểu dáng châu Âu.
Họ bị định mệnh trói chặt cả đời, từ nhỏ đến lớn.
Ba Tô đã nghỉ hưu, mẹ Tô thì ở nhà, ba nghỉ hưu xong hai ông bà mua một biệt thự nhỏ ở vùng yên tĩnh.
Tất cả như giấc mơ.
Dịch Yên thuận theo dựa vào người anh, Tô Ngạn mặc áo choàng tắm, cô thì không.
Tâm trạng không còn thay đổi thất thường như trước, chỉ khi nhớ đến hai con trai thì bà lén lau nước mắt, lật xem mấy bức ảnh hồi nhỏ của họ.
Cô chăm chú nhìn mấy lọ thuốc đó, không biết nghĩ gì.
“Không sao đâu ạ,” Dịch Yên đáp.
Nhìn thấy Dịch Yên, bà cũng không ngạc nhiên, có lẽ Tô Ngạn đã nói trước là đưa Dịch Yên đến.
Ba Tô biết Dịch Yên làm bác sĩ cấp cứu, có lẽ là mẹ Tô từng nói với ông.
…
Cô ngửa đầu nhẹ, lưng tựa vào tường gạch lạnh, móng tay cào mạnh lên mặt tường.
Tô Ngạn là người hiểu rõ ưu nhược điểm của mình: “Ừ.”
Tô Ngạn thích là được rồi.
Dịch Yên bĩu môi, bị Tô Ngạn nhấc ra khỏi lòng.
Tô Ngạn từ bên ngoài bước vào phòng.
Những cảm xúc luôn cố kìm nén, chỉ cần một vết nứt, sẽ lập tức vỡ òa như đê vỡ.
Dịch Yên hỏi Tô Ngạn: “Anh quen Lục Nam Độ thế nào?”
“Ừ.”
Dịch Yên quay đầu nhìn anh, ánh mắt Tô Ngạn dừng lại trên mặt cô.
Bố Tô nói trong tháng đầu tiên sau khi Tô Ngạn mất, bà giảm tới 20 cân.
Dịch Yên hơi dùng sức lưng, đứng thẳng người, theo đó nhón nhẹ chân, hai tay thả lỏng tựa lên ngực Tô Ngạn, dựa gần tai trái anh: “Cùng tắm đi.”
Dịch Yên tất nhiên hiểu anh còn có lý do khác, ví dụ không muốn những người từng gặp biết sơ hở của anh.
Cô ngồi xuống mép giường, Tô Ngạn lấy dép cho cô mang, quỳ xuống một chân, ngẩng đầu nhìn cô: “Ở đây nghỉ ngơi, cơm nấu xong rồi ra ăn.”
Từ khi cô và Tô Ngạn còn nhỏ, mẹ Tô luôn không hài lòng về họ.
Hơn sáu trăm đêm cô đơn, người mà cô thấp hèn mong cầu đến gần như không thể đã thật sự xuất hiện.
Nốt ruồi lệ khiến cô càng thêm duyên dáng.
Phòng khách yên tĩnh bỗng sinh động hơn, chương trình truyền hình được phát.
Tô Ngạn cũng không để ý cô nữa, để cô như một vật cản nhỏ bên cạnh gây rắc rối.
Anh thẳng thắn: “Không có.”
Đó là nốt ruồi lệ đối xứng với nốt ruồi dưới mắt trái của cậu bé câm.
Kể từ khi biết tin con trai út Tô Ngạn mất, sức khỏe mẹ Tô ngày càng sa sút.
Sinh mạng với anh như cát bụi dưới chân, hoàn toàn không quan trọng.
Vụ nổ hai năm trước gần như phá hủy tinh thần của Tô Ngạn, một giờ trước khi làm chuyện ấy, Dịch Yên cũng nhìn thấy vết sẹo trên người anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dịch Yên không mặc quần áo đã chạy ra ngoài, cũng không mang dép trong nhà.
Anh nghiêng đầu, hôn l3n đỉnh đầu cô. Anh mở miệng, giọng hơi khàn: “Xin lỗi.”
Mỗi năm chỉ có một bức ảnh gia đình chụp chung.
Trong phòng ngủ chính, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Bữa cơm nấu rất nhanh, hai người ngồi đối diện như trước.
Tô Ngạn nhìn thẳng vào mắt cô, im lặng vài giây rồi mở miệng: “Buổi trưa rồi, anh đi nấu cơm.”
Ba Tô tới cửa phòng, mở cửa bước vào.
Đường rộng, hai bên là ruộng lúa tối om không thấy tận cùng.
Trước đây ít nhất còn có chút cảm xúc, giờ thì không bộc lộ chút nào.
Là người dễ bị sẹo, vậy mà anh xóa chấm mà không để lại vết.
Mũi của Dịch Yên bỗng cay xè.
Anh cố tình như vậy.
Khi Tô Ngạn còn sống, bà ngày nào cũng nhắc đến con, không muốn con làm cảnh sát chống m a túy.
Ăn xong, mẹ Tô đề nghị Tô Ngạn ngủ lại nhà.
Dịch Yên nét mặt không mang nét cứng rắn mà hơi mềm mại, gương mặt kiểu người đẹp phương Đông dịu dàng.
Tối qua hai người đã bàn với nhau hôm nay sẽ đi gặp ba mẹ Tô Ngạn.
Họ đến đây mà không mang theo thứ đó.
“Ừ.”
Lần này Tô Ngạn không ngoảnh lại, Dịch Yên bước vào, vòng tay ôm lấy eo anh từ phía sau.
Dịch Yên biết những suy nghĩ của mình không thể giấu được Tô Ngạn, anh chắc chắn hiểu cô đang nghĩ gì.
…
Anh chẳng ngạc nhiên chút nào vì cô mặc áo anh, có vẻ như đã đoán trước.
Nhưng những điều ấy cô không nói ra, tất cả cảm xúc hòa vào tiếng trách móc yếu ớt ấy.
Sau khi cô lui ra, mới phát hiện biểu cảm Tô Ngạn rất bình thản.
Nhưng sau khi Tô Ngạn mất, bà lại chẳng nói gì, cũng không oán trách Tô Ngạn.
Có lẽ vì quá quen thuộc nhau, dù ánh mắt Tô Ngạn không có sóng gió, nhưng Dịch Yên vẫn đoán ngay được anh nghĩ gì.
Da quanh đó phẳng lì, không hề có dấu vết xóa chấm.
Dịch Yên: “Bác gái.”
“Thực ra bác gái con không ghét con, chỉ là bà ấy chưa nỡ xuống nước.”
Cả nhà ngồi quanh bàn ăn.
“Có đau không?” cô bất chợt hỏi.
Cô không thể sống thiếu anh.
Mẹ Tô nắm tay anh: “Có thật là con không?”
Tô Ngạn nhìn cô hồi lâu, hiếm khi chịu thỏa hiệp, đặt cốc nước xuống, cởi áo choàng tắm, rồi chui vào chăn.
Tô Ngạn không biết đang bận gì, ban ngày cũng ít khi ở nhà, có việc riêng.
Dịch Yên gật đầu: “Vâng ạ, không còn làm ở phòng cấp cứu nữa.”
Quả thực rất hiếm có.
Chương 111: PN(5) – Trở Về.
Xe chạy vào sân rồi dừng lại.
Dịch Yên không có thói quen ăn sáng, không biết mẹ Tô có nghĩ đến chuyện này: “Không muốn ăn cũng được, lát nữa còn ăn trưa.”
Mẹ Tô quay lưng nằm trên giường, nghe tiếng mở cửa cũng không động đậy.
Ảnh gia đình từ bốn người lúc đầu, sau thành ba người, cuối cùng chỉ còn hai ông bà già.
Cô chỉ biết ôm anh, không nói những nỗi sợ trong lòng, dù anh có thể hiểu.
Đủ rồi, một câu xin lỗi là đủ.
Người này thật xấu xa, rõ ràng là cố tình làm khó cô.
Hai người không mặn không nhạt hàn huyên vài câu.
Tô Ngạn ừ một tiếng.
Sau đó không biết vì lý do gì, hai người chia tay.
Cô tham lam, ích kỷ, điều đầu tiên nghĩ đến là muốn giữ lấy anh, cùng anh chìm đắm trong những phút giây ân ái.
Tô Ngạn không từ chối: “Mẹ.”
Tô Ngạn ngồi xuống bên giường, đưa tay ra.
Mưa rào xối qua khung cửa kính sát đất, để lại vệt nước ngoằn ngoèo như rắn bò.
Người ta dựa vào được yêu thương mà tùy ý làm điều mình thích, được cưng chiều mà kiêu ngạo.
“Tô Ngạn, hai năm qua, sao anh không thể về thăm em một lần?”
Nhưng Tô Ngạn vốn không mấy quan tâm chuyện này, biết cũng không nhiều.
H@m muốn trỗi dậy không thể dừng, Dịch Yên bị thiêu đốt không chỗ trốn.
Cô bật TV, cầm remote bấm đại một kênh.
Dịch Yên dạ một tiếng, đi đến sofa ngồi xuống: “Bác trai và Tô Ngạn đâu rồi ạ?”
Dù thể trạng mẹ Tô không tốt, nhưng khí chất bà ấy vẫn duy trì sự đoan trang, dịu dàng.
Người phía sau áp sát cô, hai cánh tay vòng qua, lòng bàn tay ôm lấy mu bàn tay cô, ngón áp út đeo nhẫn khăng khít đan vào nhau.
“Em không lên đâu,” Dịch Yên nói với Tô Ngạn, “Anh nói chuyện với dì đi.”
Vẫn như trước đây, giọng lạnh lùng.
Cô nhìn anh, thở dài: “Anh định nói em ít thịt lắm phải không?”
Khi tỉnh dậy đã là buổi chiều.
Tô Ngạn vẫn rất bình thản, cào nhẹ cằm cô.
Tô Ngạn đã đứng ngay bên giường.
Dịch Yên vừa trang điểm nhẹ ở công ty, trước đây mẹ Tô Ngạn ngăn cản họ, cô với bà cũng không ít lần đối đầu.
Chưa bắt đầu thật sự, Dịch Yên đã bị Tô Ngạn làm cho mềm nhũn cả người.
Mẹ Tô không biết là vui hay như thể cảm xúc cuối cùng cũng được giải tỏa, nước mắt tuôn rơi như mưa: “Về rồi là tốt, về rồi là tốt.”
Cũng ngay lúc đó Tô Ngạn buông cô ra, đi khỏi và vỗ một cái lên mông cô: “Đi tắm đi.”
Chẳng bao lâu, cô đã bị anh đ è xuống sofa.
Hai năm trước, sau khi Tô Ngạn biến mất, ba mẹ Tô đã chuyển khỏi chỗ ở cũ.
…
Mẹ Tô đột nhiên gọi cô một tiếng: “Dịch Yên.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vừa nói, ánh mắt Tô Ngạn liếc sang cô.
Lúc đó Tô Ngạn vừa đáng sợ vừa lạnh lùng.
Lặng lẽ một lúc, Dịch Yên bước lại, cầm mấy lọ thuốc rồi ra khỏi phòng.
Nói chuyện được với nhau, nếu gặp lúc bọn họ đánh nhau, Lục Nam Độ thậm chí còn sẽ giúp đỡ một tay.
“Tô Ngạn à.”
Cô quăng tất cả lọ thuốc vào thùng rác.
Ba Tô bước đến giường, ngồi xuống, gọi tên mẹ Tô.
Dịch Yên vòng tay ôm chặt eo anh, mũi áp vào vai anh.
Cô trong việc dụ dỗ Tô Ngạn không chút ngần ngại.
Nhưng đến phút cuối, khi biết không có bao, Dịch Yên như rơi vào địa ngục. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cho đến khi Lục Nam Độ bắt đầu mù quáng theo đuổi một người học trên anh ta hai năm, cô ấy học giỏi và xinh đẹp, nhiều người không quen biết cô ấy đều nói cô là nữ thần băng giá, có lẽ Lục Nam Độ không theo đuổi được.
Dịch Yên cảm giác mặn đắng lan lên mũi, cô ôm chặt Tô Ngạn, thì thầm trách móc bên tai anh.
“Ừ.” Tô Ngạn gật đầu, bóp nhẹ tay cô.
Dịch Yên hé môi, anh tấn công không ngừng.
“Cơm tối đã nấu xong, chúng ta nên xuống ăn rồi.”
Dịch Yên vẫn đang ngẩn ngơ, Tô Ngạn giơ tay nâng cằm cô lên, quay mặt cô về phía anh.
Một lúc sau Tô Ngạn cũng ngồi xuống bên cạnh.
Không mặc gì khác, cô khoác chiếc áo sơ mi nam rộng dài đó lên người.
Mẹ Tô đưa lưng về phía họ, có vẻ bị sốc quá lớn nên không phản ứng kịp.
Dịch Yên luôn nghĩ ngoài nhóm thanh niên bên đội chống m a túy trước đây, Tô Ngạn có lẽ không còn bạn bè nào khác.
Từ sau khi Tô Ngạn trở về, Dịch Yên không hỏi anh điều gì cả, dù là chuyện của hai năm trước, hay là những chuyện xảy ra trong suốt hai năm qua
Giọng nói trầm ấm, mang sức hút, không cho người ta từ chối, vừa lạnh lùng lại vừa bá đạo.
Dì Chu mỉm cười với họ, rõ ràng thường nghe mẹ Tô kể về Tô Ngạn, thấy cậu cũng không ngạc nhiên: “Ngoài đời đẹp hơn trong ảnh, cô gái cũng xinh.”
“Ừ?”
Hôm nay Dịch Yên ăn ngon miệng, ăn khá nhiều.
TV đang chiếu quảng cáo xen ngang chương trình.
Trên vai Tô Ngạn để lại một dấu răng không sâu không nông.
Dịch Yên lắc đầu.
Dịch Yên hoàn toàn không thể chống lại Tô Ngạn như thế.
Không phải người cản trở tình cảm của họ, mà là người mẹ đã nuôi dưỡng Tô Ngạn lớn lên.
“Không ngủ nữa sao?” Tô Ngạn hỏi, vẫn không quay mặt.
Bà lẩm bẩm: “Tô Ngạn…”
“Tô Ngạn,” Dịch Yên nhẹ giọng, như sợ làm vỡ giấc mơ, sợ chỉ là mơ, “Anh nói em có phải đang mơ không?”
Đó là kỹ năng cô giỏi nhất hồi cấp ba.
Cô mặc xong, định bước ra khỏi phòng thì mắt chợt dừng lại trên trước tủ đầu giường, nhìn thấy vài lọ thuốc.
…
Tô Ngạn tuy không phải con đẻ, nhưng mẹ Tô thương như con ruột.
Sau đó vừa xem vừa nói chuyện, mẹ Tô bắt đầu buồn ngủ. Bà có đồng hồ sinh học, không chịu được thức khuya.
Dịch Yên ngửa đầu nhẹ, gáy tựa vào cửa, cô nhìn Tô Ngạn, giọng điệu đầy khiêu khích: “Cùng tắm đi.”
Huống chi là trước mặt Tô Ngạn.
Lục Nam Độ, hồi đó là đứa con nhà giàu nổi loạn ở trường họ, nét mặt anh tuấn, tóc cắt kiểu cạo sát rất đẹp.
Như Dịch Yên nghĩ, mọi chuyện đều không thể dừng lại.
“Ừ.” Dịch Yên gật đầu, không níu kéo anh nữa.
Không biết là không nghe thấy hay không muốn quan tâm.
Ngược lại, anh vẫn giữ liên lạc với ba Tô, hẹn hôm nay đến nhà.
Tình yêu và d ục vọng khiến người ta không thể dứt ra, cũng làm người ta mềm yếu.
Lưng Dịch Yên va chạm vào cửa gỗ, không kịp phản ứng thì phát ra tiếng kêu ngột ngạt.
Mẹ Tô: “Ba con họ đi ra ngoài rồi, ba nó có chút đồ nghề cần mua, nên gọi nó đi cùng.”
Bàn tay trái chống lên cửa kính lớn, trên ngón áp út đeo chiếc nhẫn cưới trang nghiêm và thiêng liêng.
May hôm sau Dịch Yên không phải đi làm, cô cũng không phản đối, Tô Ngạn gật đầu.
Ánh mắt anh dừng lại trên cô, cau mày.
Có tin đồn Lục Nam Độ chỉ chơi cho vui, còn cô ấy lại nghiêm túc, việc hai người chia tay là điều tất yếu, chỉ là chơi chán mà thôi.
Gần năm sáu năm rồi, công ty đã được xây dựng từ trước khi cô trở về.
Tô Ngạn vòng tay qua eo cô, tay trái đan lấy tay cô.
Cảm xúc Dịch Yên ngay lập tức vỡ tan, như đứa trẻ bị trêu rồi không được cho kẹo.
…
Tô Ngạn rõ nhất điểm nhạy cảm của cô, môi anh khẽ chạm vào vành tai cô.
Đúng lúc xuân còn lạnh, gạch lát lạnh buốt nhưng cô như không cảm thấy.
Hai người nếu cùng tắm chắc chắn sẽ không yên ổn, chắc chắn sẽ làm gì đó, lúc Dịch Yên nghĩ Tô Ngạn sắp từ chối cô thì lại nghe anh đáp rất điềm tĩnh: “Được.”
Tô Ngạn lên lầu, Dịch Yên quay vào bếp giúp dì Chu dọn dẹp bát đũa.
Nhưng với cô thì khác, sinh mạng anh là tất cả đối với cô.
Tô Ngạn liếc cô một cái rồi ôm cô vào lòng.
Tính tình tốt, thông minh, hai người bù đắp cho nhau.
“Em không muốn đi, anh bế em về nhé.” Cô nói.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.