Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 643
Trên đường đi, bọn họ không phải không gặp nguy hiểm, những tiểu đảo kia không có bao nhiêu nông dân, nhưng có hải tặc, may mắn thuyền của bọn họ và thuyền của tiền triều không giống nhau, bọn họ có thể nã pháo.
Đợi sau khi sứ thần rời đi, triều đình vốn nghiêm túc lập tức thay đổi.
Vĩnh Minh Đế giơ tay: "Đứng lên."
Đây chính là lần đầu tiên lão làm Hộ bộ thượng thư tới nay, tiền nhiều đến mức chủ động hỏi người khác có muốn hay không.
Xem ra bây giờ ra khơi vẫn là chuyện cực kỳ nguy hiểm.
"Tuyên sứ thần yết kiến!"
Lúc này, bá quan khen ngợi...
Chẳng qua, trong lòng cô khẽ thở dài.
Trương thừa tướng lập tức quét mắt nhìn bọn họ, khuôn mặt thập phần nghiêm túc, vẻ mặt đều viết: Nghiêm túc một chút, đừng làm mất mặt Đại Nhạn!
Bùi Quan Sơn rất nhanh kể xong chặng đường đã trải qua, hắn để lại mấy người ở Viêm Quốc, để cho bọn họ học tập ngôn ngữ địa phương, hiểu rõ tình huống Viêm Quốc, chuyến thuyền tiếp theo đi tới có thể thuận tiện hơn một chút.
Cũng may, sau này sẽ không còn nữa.
Bùi Quan Sơn giơ tay hành lễ, cười nói: "Hoàng thượng, phong thái thần triều khiến Viêm Quốc kính ngưỡng, phái sứ thần đến yết kiến, trên đường thần đã sai người dạy bọn họ quy củ."
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-643.html
Mà quan viên hai bên đều nghiêm mặt như cũ, cực kỳ nghiêm túc.
Sứ thần không ít, nhưng tiến cung gặp Hoàng đế chỉ có tám người, tất cả đều là nam tử, có hai người còn quấn khăn trùm đầu, đều rất khác với người triều Đại Nhạn, ăn mặc và dung mạo chênh lệch rất lớn.
Xong đời, lại sắp hết tiền!...
Chương 643
Vĩnh Minh Đế sai người đưa sứ thần xuống nghỉ ngơi.
Từ thượng thư lúc này trong lòng lộp bộp.
Chuyện ra biển này, e rằng trước mắt chỉ có Dung Chiêu là có thể xoay chuyển.
Dung Chiêu thầm nghĩ, nếu bọn họ còn tiếp tục nghiêm túc, mấy sứ thần này sẽ bị dọa khóc.
Lần sau gặp mặt, phỏng chừng phải đợi đến khi bọn họ học được gặp.
Dung Chiêu liếc mắt liền hiểu được đám người này đang khẩn trương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vĩnh Minh Đế cùng bá quan đều nhìn Dung Chiêu, trong lòng cảm xúc phức tạp.
"Cung chúc Ngô Hoàng vạn tuế!"
"Không biết quốc gia bọn họ lớn bao nhiêu, có bao nhiêu người?"...
Dung Chiêu vừa nhìn liền hiểu ra, đúng là người Đông Nam Á.
Tiền quốc khố cơ bản đều là cô làm ra, ngân hàng còn có hai mươi cổ phần của cô, dùng số tiền này như thế nào, đề nghị của cô rất quan trọng.
May mắn Dung Chiêu cho chế pháo, lại nuôi thủy quân, nếu không sợ là có ra biển cũng không về được.
Vẻ mặt hắn uy nghiêm.
Hắn là một vị Hoàng đế thanh danh tốt, giờ khắc này cũng biết việc này sẽ được ghi vào sử sách, gương mặt trở nên đặc biệt nghiêm túc trang trọng, đương nhiên, nội tâm nhảy nhót chỉ có chính hắn biết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
.]
Hắn lại nhìn về phía các triều thần khác, cười nói: "Hiện giờ quốc khố không thiếu tiền, các bộ nếu cần ngân sách có thể tới Hộ bộ lấy."
Bọn họ trầm mặt, ngay cả không khí dường như cũng trở nên căng thẳng.
Đang lúc Từ thượng thư đắc ý, Dung Chiêu cười bước ra khỏi hàng.
Nói xong những gì đã trải qua, tiến vào trọng điểm.
Vĩnh Minh Đế giơ tay lên, thanh âm mang theo ý cười: "Hải ngoại còn có đại lục khác, Đại Nhạn triều ta giàu có sung túc, sau này quốc gia đến yết kiến sẽ càng ngày càng nhiều."
Quan viên có người nhịn không được, cười ra tiếng.
Dung Chiêu mỉm cười: "Hoàng thượng, thần cho rằng ngân lượng lần này hải mậu mang về nên đầu tư cho xưởng đóng tàu Giao Châu, sản xuất thuyền tốt hơn, nuôi càng nhiều thủy sư."
Nhưng cho dù là thế, vẫn bởi vì một vài nguyên nhân mà ở trên biển mất đi một phần ba thành viên.
Từ thượng thư ra khỏi hàng, dệt hoa trên gấm vuốt m.ô.n.g ngựa cho Vĩnh Minh Đế,"Hoàng thượng, hiện giờ thực lực Đại Nhạn cường thịnh, Hộ bộ dưới sự dẫn dắt của Hoàng thượng, dưới sự vất vả của quan viên Hộ bộ, ngân lượng quốc khố đã đạt tới con số trước nay chưa từng có, quả thật là công lao muôn đời."
Về phần cụ thể là quốc gia nào, lịch sử đã không còn phù hợp với lịch e mà Dung Chiêu biết tr nhiên không cá cách nào vác đỉnh. Các triều thần đều đứng ở hai bên, lúc này vẻ mặt nghiêm túc, bao gồm cả Từ thượng thư bên cạnh Dung Chiêu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ cần cô ở đây, sẽ để cho Đại Nhạn nắm giữ quyền chủ động đi thăm dò thế giới.
Dung Chiêu lại biết, bọn họ lúc này đang cười trộm trong lòng.
Vĩnh Minh Đế trầm ngâm một lát, hỏi: "Nên tiếp tục đóng thuyền, nhưng hai vạn thủy sư còn chưa đủ?" Dung Chiêu lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Không đủ, còn lâu mới đủ, hải ngoại có quốc gia khác, chúng ta cần phải sớm đề phòng."
"Tham "gia" Ngô Hoàng, Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Tám người tiến vào, lập tức bị bầu không khí khẩn trương hù dọa, những lời đã chuẩn bị tốt đều trở nên lắp bắp, dập đầu rất vang.
Vĩnh Minh Đế ngồi thẳng người.
"Việc này tất phải ghi vào sử sách, là Ngô Hoàng anh minh."
Sứ thần nhìn về phía Bùi Quan Sơn, Bùi Quan Sơn giơ tay, ý bảo bọn họ đứng lên, tám người lúc này mới hoang mang bối rối đứng dậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từ thượng thư: "Viêm Quốc cẳn cỗi, một chiếc thuyền của chúng ta còn có thể dọa sợ bọn họ, cần gì đến..."
Vĩnh Minh Đế: "..."
Đã bao lâu rồi Hộ bộ không tự hào như thế này?
Nữ nhân này quả thật bất phàm.
Đây quả nhiên không phải là thế giới cô biết rõ, giữa các quốc gia và các đại lục lại chưa từng có trao đổi.
Bùi Quan Sơn: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Vĩnh Minh Đế: "Các vị sứ thần trên đường đi có quen không?"
"Triều Đại Nhạn ta bây giờ càng ngày càng cường thịnh, hải ngoại còn có quốc gia đến đây yết kiến, chỉ chờ đánh thắng Bắc Yến là sẽ thiên cổ công tích, Hoàng thượng anh minh!"...
Nhất thời, trên triều ca công tụng đức. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tin tức này thoáng hòa tan vui sướng.
Dung Chiêu ngắt lời lão: "Hải ngoại không chỉ có Viêm Quốc, tương lai hải thuyền của Đại Nhạn triều đi dọc theo biển lớn đến nhiều nơi hơn, sẽ cần nhiều thủy quân hộ tống, hơn nữa còn có thể phòng bị các quốc gia khác, điều này vô cùng cần thiết."
Sứ thần dập đầu: "Tạ Hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
"Không ngờ người nước ngoài lại như vậy, cũng không khác chúng ta là bao."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.