Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Ma Y Độc Phi

Phong Ảnh Mê Mộng

Chương 126: Thành vương

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 126: Thành vương


Gió nhẹ nhàng thổi qua, rất nhanh, ở góc khuất vang lên mấy tiếng bịch bịch, hiển nhiên là bọn họ đã bị hôn mê, quả nhiên, Lam Cảnh Diệp sẽ không sơ ý như vậy, Lam Cảnh Diệp không tính ra đã đành nhưng không ngờ người âm trầm, đầy dã tâm như Dương Dịch Triết cũng không nghĩ tới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Edit: susublue (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mấy người bọn họ lại lặng lẽ đi ra ngoài, lần này bọn họ đều không cải trang, ở một nơi kín đáo khác, Duẫn Tuyết Nghiên bị Duẫn Minh Hi ôm, hưng phấn trợn tròn mắt.

Lam Hạo Thần lạnh lùng cười, xem ra hắn vui mừng quá sớm rồi, bản thân sẽ làm cho hắn rơi từ trên mây xuống đất, cho hắn nếm thử mùi vị sống không bằng c·h·ế·t.

Chương 126: Thành vương

Mọi người thương lượng xong, Lam Hạo Thần lại dặn dò thủ hạ đi chuẩn bị, kế tiếp sẽ có một trận đại chiến, hi vọng binh mã của Thu Hằng Duệ có thể đến nhanh một chút.

Không ngờ Duẫn Ức Liễu biết võ công, còn không hề thấp nữa, Bạch Vũ Mộng nhẹ nhàng thở ra, mẫu thân có năng lực tự bảo vệ mình vậy thì nàng không cần lo lắng quá.

Đám người Lam Hạo Thần vận khinh công bay từ trên trời xuống, nhìn thấy Lam Ngạo Thiên và Hạ Thi Lan không sao thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, diễn(dannlle3

"Ha ha, các vị thật có nhã hứng, sao lại nhiều người như vậy, có phải chúng ta đã bỏ lỡ mất cái gì rồi không?" Một giọng cười vang vọng từ phía chân trời vào trong, Lam Cảnh Diệp ngạc nhiên, giọng nói vẫn luôn quanh quẩn trong giấc mơ của hắn trong thanh âm rốt cục cũng đã đến đây.

Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần liếc nhau, lấy một gốc cây nhỏ từ trong tay áo ra, đốt cháy rồi đưa cho mỗi người ở phía sau một viên thuốc giải độc.

Lam Ngạo Thiên hừ một tiếng, không mở miệng nữa, nhi tử như vậy, không cần cũng được, đến lúc đó, cho dù hắn có c·h·ế·t thì cũng không liên quan đến mình.

Tuy rằng không có bọn họ giúp đỡ thì vẫn có thể hóa hiểm thành lành, nhưng hắn không thể lấy tính mạng của Phụ Hoàng Mẫu Hậu ra để đặt cược, nếu có thể an toàn thì sẽ tốt hơn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Từ cửa nhỏ đi vào chính là lãnh cung, Bạch Vũ Mộng kinh ngạc nhìn Lam Hạo Thần, thấy hắn cười gật đầu với mình mới cúi đầu, tiếp tục dò đường đi về phía trước.

"Ngươi nằm mơ, ngươi cho là với đầu óc như người mà có được tư cách ngồi lên ngôi vị hoàng đế sao, sợ là có bị người ta bán mất nước thì ngươi vẫn vui vẻ kiếm tiền cho bọn hắn." Lam Ngạo Thiên uy nghiêm, không hề có chút sợ hãi.

Mấy người linh hoạt đi đến trước Ngự Thư phòng, ở đó đầy người đứng vây quanh, Đại thần, Ngự Lâm quân và quân đội của Lam Cảnh Diệp giằng co, không dám lơi lỏng một chút nào.

Lam Hạo Thần ngăn cản mọi người đi vào, lẽ ra với người có lòng nghi ngờ như Lam Cảnh Diệp thì không nên có sơ hở như vậy, nếu như vậy thì đây chính là cạm bẫy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hoàng cung đã bị bao vây không kẽ hở, người ở bên trong không ra ngoài được, dien*dannlle3[quysdo0n người bên ngoài cũng không vào trong được, ngay cả một con ruồi cũng không bay vào được, có thể thấy được Lam Cảnh Diệp phòng bị rất chặt chẽ.

Tới khi không nhìn thấy bóng lưng của bọn họ nữa, Lam Hạo Thần dẫn mọi người tới một góc kín trong Hoàng cung, trong lúc vô tình hắn đã phát hiện ra chỗ này, bỏ hoang rất lâu rồi, nơi này quả nhiên không có tội vệ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Sao? Hoàng thượng Lam Tường đang nói ta sao, ta thật sự cảm thấy vinh hạnh." Dương Dịch Triết vân vê ống tay áo không nhiễm một hạt bụi, không chút để ý mở miệng.

Lam Cảnh Diệp cười lớn càn rỡ, vươn kiếm chỉ về phía Lam Ngạo Thiên: "Ha ha ha, ngươi cũng có ngày hôm nay, ngươi xem con trai yêu quý nhất của ngươi bây giờ đang ở đâu, chỉ sợ vẫn còn đang hưởng thụ đi, ai da, ta thấy ngươi thật đáng thương, thấy ngươi đáng thương như vậy, nếu ngươi truyền ngôi vị hoàng đế cho ta, ta sẽ tha cho ngươi, cho ngươi yên tâm an dưỡng tuổi già, thế nào?"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 126: Thành vương