Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Ma Việt

Unknown

Chương 97: Tên của ta không phải là Ngọc Huyền

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 97: Tên của ta không phải là Ngọc Huyền


Nhưng kết quả là hắn không nhận được câu trả lời của nàng. Sau đó, nàng liền bôi Kim Sang dược và băng bó cho hắn.

Trần An liền nói tiếp: “Ta có một tiểu muội. Nên ta muốn ngay lập tức quay về Cổ Dung thành.”

“Trong mộ cô không g·iết ta. Ta cũng không thừa nước đục thả câu.”

“Kể từ khi ngươi giúp ta đặt đầu lâu vào trong quan tài, trận pháp Trấn Hồn của Tích Định đã sớm được phá giải.”

Trần An ậm ờ hỏi: “Vậy cô tên gì? Cô có từng gặp ta trong rừng cách đây hai tháng không? ”

Cho người khác mượn nguyên thần chính là đem sinh mệnh ký thác vào một ý niệm của kẻ đó.

“Ta là người luyện ra Quỷ Hỏa, ta biết khi nó đồng hợp với chân khí trong người ngươi sức tàn phá lớn đến mức nào.”

Trần An liền trong đầu tự hỏi: “Ông là ai?”

Chương 97: Tên của ta không phải là Ngọc Huyền

Trần An cau mày, mặc dù là Phục Ma Hắc Đế hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng hỏi lại: “Tiền bối, mục đích cuối cùng của ông là gì?”

“Linh hồn của ta hiện tại rất yếu, quỷ hỏa còn một bước nữa mới có thể hoàn toàn theo ý ngươi sử dụng.”

Nói rồi, nàng liền ôm Linh Chi vào lòng, chân khí khẽ động cả hai người liền biến mất khỏi con thuyền. Chớp mặt đã xuất hiện ở cách đó vài dặm, rồi dần dần biến mất khỏi khu rừng.

Trần An cũng không tiếp tục truy hỏi. Dù sao việc đó hắn cũng không quá để ý cho lắm. Hiện tại hắn là người Đại Việt, tốt nhất vẫn không nên dính líu quá nhiều đến người U Hồn giáo.

Ngọc Huyền liền nhìn Trần An như một tên ngốc nói: “Có ai đi làm chuyện mờ ám còn dùng tên thật không?”

Việc này nghe qua thì tưởng chính mình gặp phúc, thực tế bên trong chính là tiềm ẩn một mối nguy hiểm.

Trần An cau mày. Chính hắn còn không biết người này đã đầu nhập vào trong nguyên thần của mình lúc nào.

Nàng đặt chân lên thuyền, Linh Chi nhìn gương mặt của nàng không chớp mắt. Linh Chi cũng không hiểu vì sao chính mình lại bị sắc đẹp của nàng quyến rũ đến không thể rời mắt.

“Quỷ Hỏa nhận ngươi làm chủ, ta tự nhiên cũng nhập vào trong nguyên thần của ngươi.”

Trần An chậm rãi mở mắt nhìn thẳng lên bầu trời âm u se lạnh ngày đông. Tay phải khẽ cử động, cảm giác ngứa ngáy ở vùng bụng vẫn chưa chấm dứt thì một giọng nói nữ nhân có chút quen quen vang lên: “Ngươi tỉnh rồi?”

Thực ra là do người này tu luyện một loại mị thuật, Linh Chi tâm chí vô cùng yếu nên nàng mặc dù là con gái nhưng cũng mê mẩn đến không thể rời mắt.

Người kia liền trả lời: “Trả ngươi một ân tình. Ngươi giúp ta có thể vào luân hồi, ta nhập vào nguyên thần giúp ngươi khống chế Quỷ Hỏa.”

Ngọc Huyền gật đầu nói: “Nghe nói qua.”

Nhưng Trần An mới đi được vài bước, vết rách ở bụng lại tiếp tục chảy máu. Tấm vải băng bó sớm đã ướt sẫm máu. Hắn liền thở hì hộc mà ngã lăn ra đất.

Gương mặt nàng vô cùng lạnh lùng giống Ngọc Huyền như đúc. Nhưng khác biệt duy nhất, chính là lạnh lùng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trần An liền lại ngạc nhiên nói: “Không phải lần trước Lâm Đình Quyết gọi cô là Ngọc Huyền sao?”

Người này, vậy mà lại là Ngọc Huyền. Điều này làm hắn có chút không chấp nhận được.

Người giống hệt Ngọc Huyền liền tiến tới, móng tay sắc nhọn từ từ nâng cằm Linh Chi lên nhìn giống như thưởng thức, khẽ cười nói: “Thật là một đứa bé dễ thương.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nàng ta chần chừ một lúc mới nói: “Ta đi theo ngươi.”

Sau đó nàng nói: “Vậy thì trở về đi. Cẩn thận đám người Bạch gia vẫn còn truy lùng phía trên.”

Trần An không để ý nói: “Ngươi đi theo ta, vậy biết chuyện ở Thủy Giang thành chứ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trần An từ trong cơn mê màng cảm thấy một cảm giác ngứa ngáy tại v·ết t·hương ở bụng. Xương vai trái đã vỡ vụn thành nhiều mảnh. Muốn hồi phục, chắc chắn phải có mười ngày nửa tháng mới được.

“Đến khi ngươi hoàn toàn khống chế được nó, ta cũng sẽ rời đi để thiên lôi phạt kiếp nhập vào luân hồi.”

Ngọc Huyền liền nói: “Tên của ta không phải là Ngọc Huyền.”

“Lẽ ra người khác rơi xuống đây sớm đã hồn phi phách tán. Nếu không có ta giúp ngươi trong cơn mê vận Quỷ Hỏa bảo hộ cho ngươi một mạng. Lúc này ngươi đã sớm được nhìn mặt Diêm Vương.”

Cùng lúc đó, ở một nơi trên sông Lục Liễu, trận pháp trên thuyền của Linh Chi sớm đã bị một nữ nhân phá giải. Thậm chí thời gian còn chưa đến một nén nhang.

Ngọc Huyền lúc này muốn nói gì đó nhưng sau đó lại nuốt ngược trở về.

Trần An thở dài, xem ra v·ết t·hương này không có mười ngày nửa tháng muốn hồi phục là không thể.

Nhưng lần này Trần An đã không nhận được câu trả lời. Giọng nói kia đã hoàn toàn im bặt biến mất tăm hơi trong thần trí của hắn.

Ngọc Huyền thấy hắn gắng gượng như vậy liền nói: “Ngươi v·ết t·hương ở bụng còn chưa lành hẳn. Hiện giờ sợ một con heo rừng cũng đủ húc ngươi c·hết. Muốn đi đâu?”

Trần An sau khi v·ết t·hương ở bụng đã được Ngọc Huyền băng bó kỹ lưỡng liền chống tay phải dậy ngồi tựa vào gốc cây từ từ đứng dậy đi xung quanh tìm đường ra.

Trần An cố gắng cử động nhưng một giọng nói trung niên trầm khàn từ trong đầu hắn vang lên: “Đừng cử động.”

Trần An nhếch miệng cười khổ: “Ngọc Huyền, ta và cô không thù không oán.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

--------------------------------------------

Trần An vô cùng ngạc nhiên, hắn không ngờ vẫn còn một người nữa ở đây. Hắn mặc kệ xương vai trái đã b·ị t·hương cố ngóc dậy nhìn.

Dường như suy nghĩ của Trần An bị người kia hoàn toàn nhìn thấu. Giọng nói của trung niên nhân kia liền lại vang lên: “Không cần lo lắng. Ta chính là Phục Ma.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Một phần nguyên thần của ta vốn dĩ được ký thác bên trong Quỷ Hỏa.”

Toàn thân nàng là một Hán phục màu đen, gương mặt vô cùng xinh đẹp tới khuynh quốc khuynh thành. Bên cạnh nàng còn có hai hắc y nhân mặt quỷ đi theo bên cạnh.

Kết quả làm hắn phải giật mình. Trong người hắn một cỗ dược lực của Hoàn Cốt đan, ở bụng ngứa ngáy do chân khí đang không ngừng giúp hắn lành v·ết t·hương.

“Chúng ta coi như cũng không còn gì để nói. Cần gì phải đi theo ta chứ?”

Cố gắng chấp nhận sự thật, thậm chí chính mình cũng nhìn đi nhìn lại vài lần xem có nhầm không. Ngọc Huyền thấy thế liền hừ một tiếng nói: “Làm sao? Ngươi còn chê xương vai của ngươi vỡ chưa đủ thảm?”

“Với cơ thể cửu phẩm cua ngươi sợ rằng sớm bị nó t·hiêu r·ụi. Là ta giúp ngươi hàng phục nó.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 97: Tên của ta không phải là Ngọc Huyền