Ma Việt
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 94: Kịch chiến
Khi kiếm khí chỉ còn cách hai người Bạch Thông vài tấc, một bức tưởng nước liền xuất hiện chắn phía trước kiếm khí.
Trần An liền nhân cơ hội, kéo dài khoảng cách chạy ngược vào trong.
Một người áo đen khác liền bay đến đứng bên cạnh Bạch Thông.
Vì thế, cục diện hiện tại chính là Trần An bị hai người kia đánh đến không sức hoàn trả.
Bạch Thông liền hưng phấn cười nói: “Các vị, ba kẻ này vô cùng khả nghi. Bọn chúng dám g·iết quản sự ở bến sông của Bạch gia.”
Cương khí bùng nổ, hắn chém ra một đao chí dương chí cương ngăn chặn Phi Vân kiếm khí. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mạc Phong từ dưới nước một kiếm chém chiếc thuyền gỗ làm hai. Ba người trên thuyền Bạch Thông liền lập tức nhảy ra khỏi thuyền.
Chốc lát, khắp người Trần An đã luy luy v·ết t·hương. Mồ hôi chảy qua con ngươi ở mắt khiến hắn đau nhức muốn nhắm mắt lại.
Chương 94: Kịch chiến
Mạc Phong đứng trên đỉnh ngọn cây nhìn ra phía xa bằng Tử Cực Thần Nhãn. Hắn đã tu luyện qua nhãn khiếu viên mãn, bằng công pháp của Mạc gia mà đạt đến tử cực có thể nhìn xa tới trăm dặm.
Mạc Phong ở dưới nước thấy cảnh tượng này liền tức giận chửi thề. Mẹ kiếp, biết đám người Bạch gia này không biết chèo thuyền, hắn sớm đã cứ như vậy chèo thuyền về Cổ Dung.
Trần An nếu là một đánh một với Tam Thanh kiếm pháp hắn đương nhiên có thể chậm rãi phá kiếm thế của người này.
Trần An và Mạc Phong cùng điên cuồng vận chuyển chân khí trợ giúp A Hổ.
Hai người này, một người dùng thương khí thế bàng bạc. Một người dùng gậy lúc nhu lúc cương. Khiến A Hổ không có cơ hội để phản công. Chỉ đành phát huy toàn bộ Bất Động Minh Vương quyền triền đấu đi lên.
Mạc Phong hét lớn: “Tam Tài trận.”
Nhưng hiện tại, một người dùng đao theo lối âm tà, kết hợp với một người phụ nữ gương mặt lạnh lùng dùng song chủy thủ luôn luôn đeo bám.
Xuyên Vân kiếm dưới sự gia trì chân khí của Mạc Phong mà hóa thành một đạo kiếm khí.
Nước liền lập tức chảy vào thân thuyền, mắt thấy chẳng mấy chốc sẽ chìm nghỉm.
Ba người An, Phong, Hổ hai tay liền đồng loạt kết ấn. Dưới chân bọn họ liền lần lượt là ba vòng tròn Thiên, Địa, Nhân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bọn họ dự định chính là đục thủng thuyền của đám người Bạch Thông. Để chắc chắn bọn họ không thể đuổi kịp Linh Chi.
Bạch Thông ngồi trên thuyền nhỏ nhìn đăm đăm về phía trước. Phía sau, ba người của Bạch gia đang không ngừng chèo thuyền không ngừng nghỉ.
Một người trong đám thủ hạ liền cắn răng nói: “Nhị thiếu gia, có thể nghỉ một chút không? Chúng ta tay cũng sắp gãy luôn rồi.”
Nhưng hắn không nhận ra, chính đám thủ hạ của mình đang chèo thuyền một cách vô tội vạ. Không theo một quy luật, quy củ nào. Dẫn đến sức lực mất thì nhanh, mà tốc độ thì lại chậm.
Tốc độ của nó nhanh đến nỗi khiến Bạch Thông còn không kịp phản ứng.
Đúng lúc này, một tiếng động lớn từ dưới nước truyền đến.
“Ta thừa nhận, hai người chúng ta bất kỳ ai cũng không phải địch thủ của ngươi.”
Vì Mạc Phong phân tâm giúp đỡ Trần An, hắn cũng bị hai trưởng lão kia đánh trúng một chưởng lui vào giữa.
Sư Vương hống, vạn thú phục!
Hơn nữa, một vấn đề thứ hai đó là A Hổ và Trần An sợ rằng không trụ được.
Chín người phía Bạch gia liền đồng loạt lao lên.
Ngón tay khẽ động, Phi Vân kiếm khí liền trực tiếp xé gió lao tới trước mặt Bạch Thông.
Hắn tính tình trầm ổn, nhưng những lúc cần đưa ra lựa chọn quyết định. Chính mình lại không biết làm sao.
Chính mình lúc này còn đang thắc mắc sao người Bạch gia lại đến lâu như vậy. Thì ba con thuyền từ phía xa đang tức tốc đuổi đến lọt vào tầm mắt của hắn.
Mạc Phong nhảy xuống cây nói: “Bọn chúng tới.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tới khi chỉ còn cách mặt của người áo đen một phân liền chậm rãi tán đi.
Mạc Phong ra hiệu Trần An và A Hổ làm như kế hoạch.
Hiện giờ s·ú·n·g đã lên nòng, cung đã lên dây, muốn rút lại cũng không được.
“Chỉ có một kế sách thoát thân, chúng ta gặp lại tại Cổ Dung thành.”
Trần An và A Hổ gật đầu.
A Hổ cũng không khác biệt lắm. Bị ba người kia đánh ngược trở lại.
Thì đúng lúc này, một cảm giác dựng tóc gáy liền khiến hắn không kịp phản ứng. Người kia đao đã ra khỏi võ, hắn muốn đầu của Trần An.
Hãn Hải Hộ Tâm công, một chiêu phòng thủ trong Hãn Hải Tâm pháp hắn cũng không nghĩ tới mà sử dụng.
Ước lượng thuyền của Bạch Thông cũng sắp tới. Ba người bọn họ liền lặn xuống sông, trên tay mỗi người cầm theo một cây thương.
Mạc Phong cau mày nhìn hai người trước mặt. Hai người này đều là thất phẩm Tiên Thiên cảnh.
Bạch Thông lúc này trên thuyền đang xoắn xuýt không biết nên tiếp tục hay thu tay lại.
Đơn giản vì thất khiếu của bọn họ nhạy bén hơn Trần An rất nhiều. Hắn căn bản không thể đả thương bất kỳ ai.
Mạc Phong lúc này liền truyền âm nói cho Trần An và A Hổ.
Chẳng nhẽ, liền cứ như vậy mà thất bại?
Hai người này ra hiệu Bạch Thông lui lại nói: “Ngươi là ai? Kiếm đạo của ngươi rất cao thâm, tuyệt không phải phàm phu tục tử.”
Hư ảnh Hoàng Kim Sư Vương liền sáng chói hiện lên ở bìa rừng.
Nhân cơ hội, ba người An, Phong, Hổ liền chia làm ba hướng chạy vào trong rừng sâu.
Bên ngoài, tên võ giả Linh Khiếu cảnh kia cứ không ngừng nhân cơ hội đánh lén hắn. Khiến A Hổ tức giận tới hỏa khí xung thiên, mặt mũi đỏ bừng.
Lúc này, cả ba người bọn họ đều bị ép lại vào một góc. Vây quanh là chín người, bao gồm cả Bạch Thông liền có hai thất phẩm, hai bát phẩm, bốn cửu phẩm.
Đúng lúc này, một bóng đen liền đứng chắn trước mặt Bạch Thông.
Dù sao bọn họ trước nay chỉ toàn là luyện võ. Luôn cho rằng công việc chèo thuyền chỉ là của đám làm thuê. Chính mình không cần động tay động chân.
Ở bên kia, Sư Vương Hống lúc này liền vang vọng khắp sông chấn nh·iếp hai võ giả bát phẩm đối diện. Người Bạch gia Linh Khiếu cảnh liền được gắt gao bảo vệ ở giữa.
Hắn không ngờ đến, đám người Bạch gia mở sản nghiệp ở bến sông mà lại không biết chèo thuyền.
Để đến hiện tại, cơ tay cũng đã mỏi rã rời mà vẫn không thấy mục tiêu đâu.
A Hổ liền khinh thường: “Bạch gia đánh giá cao chúng ta thật đấy.”
Đúng lúc này, một đạo kiếm khí của Mạc PHong liền phá phong mà đến trực tiếp đánh vỡ đao của người kia.
Đối công trực diện với hắn là một kiếm tu. Người này mặc dù kiếm đạo không sâu, nhưng hắn căn cơ lại tương đối vững chắc. Có lẽ là xuất thân dã lộ, cho nên mới nghiền ngạo kiếm pháp cấp thấp nhiều như vậy.
Sư Vương Hống qua đi, hai người Bát phẩm Quy Nguyên cảnh liền tổ chức một đợt phản công.
“Hôm nay, nợ máu phải trả bằng máu.”
Đối diện với ba Linh Khiếu cảnh, Trần An liền không có sức đánh trả.
Do khoảng cách quá gần, hắn cũng không kịp chuẩn bị một chiêu thứ hai để cản lại kiếm khí.
“Nhất định sẽ gặp lại.”
Nhưng khi vừa đối đầu với Phi Vân kiếm khí, đao cương liền trực tiếp vỡ vụn.
Nhưng dù sao cũng nhanh hơn tốc độ thả trôi thuyền trên sông hiện tại của Linh Chi.
Thức thứ nhất của Xuyên Vân kiếm pháp, Phi Vân.
Bạch Thông cau mày, hắn biết đám thủ hạ của mình không phải ăn hại. Mà quả thật, sức lực bọn họ đã đến giới hạn.
Bạch Phi mới chỉ là lục phẩm. Vậy dùng chân cũng có thể đoán ra người này ít nhất phải là trưởng lão hoặc cung phụng của Bạch gia mới được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn lúc này đang cau mày suy nghĩ. Chính mình chỉ đi chậm sau đám người kia chỉ một khoảng thời gian ngắn. Tại sao đến giờ còn chưa thấy bóng dáng bọn họ đâu chứ?
Một chiêu Hoàng Kim Sư Vương hống của A Hổ dưới sự hỗ trợ của Tam Tài trận liền khiến đám người Bạch gia chốc lát mắt mũi quay cuồng, đinh tai nhức óc.
A Hổ liền há to miệng lấy hơi, rồi hống lên một tiếng chói tai khắp trời đất.
Người dùng đao thì luôn trực sẵn tạo áp lực. Chỉ cần một sơ hở, người này sẽ lập tức sẽ cho hắn một đao bêu đầu, lấy thủ cấp của hắn đi lĩnh thưởng.
Khi thì xuất hiện sau lưng, khi thì mạn sườn, khi thì trực diện. Khiến Trần An không có đủ thời gian mà triền đấu với người kiếm tu.
Cuối cùng, Phi Vân kiếm khí của Mạc Phong đâm tới bức tường nước liền xuyên vào trong. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhiều khi, áp lực tâm lý đến từ một kẻ như vậy còn khiến người ta phải dè chừng nhiều hơn. Đao chưa ra khỏi vỏ, mới là đao sắc.
Bọn chúng với tốc độ chèo thuyền rùa bò này. Muốn đuổi kịp ba người Mạc Phong, ước chừng phải ngày này tám trăm năm sau cũng không tới.
Mạc Phong tự tin chính mình có thể chém g·iết bất kỳ ai trong bọn họ. Nhưng nếu hai người này liên thủ, vậy thì quả thật khó nói.
Trần An lúc này đang đánh với ba tên Linh Khiếu cảnh. Hắn lúc này chỉ đang bị động phòng thủ. Thế cục cũng là khẩn trương nhất.
Ba người Trần An lúc này đang nấp trong một bụi cây ở bìa rừng bên cạnh sông Lục Liễu.
Bắt giặc phải bắt vua, Mạc Phong liền lập tức cuốn lấy Bạch Thông.
“Nhưng chúng ta liên thủ lại thì chưa chắc. Nếu ngươi nói ra thân phận, ta có thể để các ngươi rời đi.”
Thậm chí hắn còn không để cho đám thủ hạ được nghỉ ngơi, mà chèo thuyền liên tục.
Vì thế thể lực của Trần An cũng rất nhanh bị bòn rút. Tinh thần thì căng thẳng cực độ khiến hắn không một chớp mắt được nghỉ ngơi.
Nhưng chính hắn cũng không có cách nào phá được thế cục này. Cứ như vậy, bọn họ liền giằng co không phân thắng bại.
Một mũi thương liền xuyên thẳng từ dưới lên mặt nước sượt qua mặt của Bạch Thông khiến hắn hai mắt mở to hoảng sợ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.