Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Ma Việt

Unknown

Chương 88: Trần Linh Chi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 88: Trần Linh Chi


Lúc này, đám người xung quanh bàn tán không ngớt khiến Bạch Phi không khỏi cau mày.

Nhưng hắn dù sao cũng là một con cáo già.

Hắn cúi đầu, khóe miệng nhếch lên che dấu một nụ cười không ai có thể nhìn thấy.

Ngẩng đầu lên, gương mặt của Bạch Phi đã trở nên sầu thảm.

Hắn nhẹ nhàng thở dài nói: “Phải a, nàng đúng là một người con dâu tốt.”

“Bạch gia ta cũng không chê nàng là phận góa phụ mà thu nhận.”

“Con trai ta là một kẻ tệ bạc, là một người chồng không tốt. Phúc phận mới lấy được một người vợ tốt như vậy.”

“Nhưng trời luôn phụ lòng người. Vài tháng trước, một đêm trời gió trở lạnh.”

“Linh nhi bị cảm mà không ai biết.”

“Sáng hôm sau, Bạch Quảng hắn phát hiện ra, t·hi t·hể của nàng đã lạnh ngắt, cứng đờ.”

“Vì quá đau buồn mà trên dưới Bạch gia quyết định tạm thời chưa tổ chức t·ang l·ễ cho nàng.”

Nghe lời này, Mạc Phong trong lòng khẽ cười thầm. Quả nhiên là một lão cáo già. Không sao, việc hôm nay chỉ cần có thể đưa Linh Chi quay về là đủ.

Chuyện này, chỉ đơn giản là thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Hắn cũng đã đạt được mục đích của mình.

Đám người xung quanh nghe đến đây cũng liền thở dài.

Có kẻ liền nói: “Bạch gia chủ, không sao. Chúng ta biết ông là người quang minh chính đại.”

“Trương Ngọc Linh nàng thân là góa phụ, còn có một người con. Có thể gả được vào Bạch gia đã là phúc phần của nàng.”

“Nàng không may bị cảm lạnh mà c·hết. Cũng là ông trời trêu đùa số phận của nàng.”

“Bạch tiền bối không cần đau buồn.”

Nhưng Bạch Phi vẫn một vẻ chính là đau thấu tim gan, bỏ ngoài tai lời an ủi của mọi người.

Mạc Phong liền cười nói: “Thì ra là vậy. Bạch gia chủ, Lưu mỗ ta hôm nay quả thật đã trách lầm ngươi.”

“Nếu vậy, không phải Ngọc Linh nàng có một người con gái tên Linh Chi sao?”

“Nàng hiện tại ở lại Bạch gia quả thật cũng có chút ngại ngùng.”

“Hôm nay, ta dẫn trưởng tử nhà họ Trần đến đón nàng trở về.”

“Bạch gia chủ, vẫn mong để cho hai huynh muội mồ côi bọn họ được đoàn tụ.”

Bạch Phi cau mày, người này sao đột nhiên lại trở nên dễ dàng như vậy chứ? Vừa rồi còn là một dáng vẻ hưng binh vấn tội. Hiện tại, liền trở nên biết điều như vậy rồi.

Cũng không sao, nếu vậy thì giao con bé đó ra cũng được.

Bạch Phi liền gật đầu nói: “Quả thật là như vậy. Nàng ở Bạch gia được trên dưới đối xử rất tốt.”

“Nhưng ta biết, từ sau khi mẫu thân mất nàng vẫn luôn trông ngóng trở về Trần gia.”

“Cho dù hôm nay lệnh lang không tìm đến, ta sớm muộn cũng nhất định cho người tìm hắn. Để hai huynh đệ bọn họ sớm đoàn tụ.”

Mạc Phong liền một dáng vẻ chắp tay nói: “Đa tạ Bạch gia chủ. Nếu vậy, chúng ta cũng nên sớm tác thành cho hai huynh muội bọn họ.”

Bạch Phi gật đầu nói: “Là phải. Vậy mời mọi người vào trong trước tiên uống trà.”

“Ta cho người mở tiệc rượu, làm ấm người.”

Mạc Phong liền lễ độ từ chối nói: “Bạch gia chủ, vẫn là thôi đi. Lưu mỗ còn có việc gấp. Hôm khác, ta sẽ đích thân tới vấn an.”

Bạch Phi liền khoát khoát tay nói vài câu đưa qua đưa lại. Rồi hô lớn với đám người phía sau nói: “Người đâu, nói với Bạch Ngưng tiểu thư, mau đưa Trần lệnh ái tới.”

Lúc này, trong sân nhỏ ở Phía Đông Bạch phủ, một bé gái mới chỉ ước chừng năm đến sáu tuổi.

Tóc dài đen mượt gội từ quả bồ kết với hương thơm từ hoa bưởi được tết rồi búi lên gọn gàng phía sau.

Gương mặt, hơi gầy nhưng trắng trẻo vô cùng xinh xắn.

Đôi môi nhỏ nhắn hơi cong xuống. Đôi mắt đen to tròn, long lanh như nước hồ mùa thu.

Mặc dù dễ thương là vậy, nhưng gương mặt dường như lúc nào cũng mang một nỗi buồn u uất. Khiến người ta không khỏi đau lòng.

Lúc này, nàng đang ngồi trên ghế ngắm nhìn hoa đào nở với tuyết rơi phủ trắng. Nhưng nàng giống như không chút để ý.

Nàng chính là tiểu muội cùng cha khác mẹ của Trần An, Trần Linh Chi.

Một bàn tay trắng trẻo thon gầy từ phía sau đặt lên vai của nàng cùng với một giọng nói nhẹ nhàng: “Sao thế? Lại nhớ tới tẩu tẩu à?”

Linh Chi gật đầu không nói. Dường như nàng luôn là như vậy, rất ít cười nói.

Người phía sau nàng chính là con gái thứ tư của Bạch gia, Bạch Ngưng.

Nàng là một cô gái dịu dàng, xinh đẹp. Lúc nào cũng giữ phong thái lễ độ phải phép của con nhà thế gia.

Nàng mặc dù không phải lúc nào cũng chăm sóc kỹ lưỡng cho gương mặt. Nhưng nước da của nàng láng mịn trắng trẻo khiến người ta ghen tị.

Mặc dù là tiểu thư Bạch gia, nhưng nàng trên người cũng không đeo quá nhiều trang sức. Chỉ có một chiếc trâm cài tóc làm từ hương mộc vô cùng đơn giản.

Trên người cũng chỉ là một bộ áo viên lĩnh lụa tốt, bên ngoài là một chiếc áo choàng giao lĩnh thông thường.

Bạch Ngưng lúc này liền thở dài an ủi: “Không sao, tẩu tẩu chỉ đi ra ngoài một thời gian. Rồi sẽ trở lại mà.”

Thực ra, nàng sớm biết việc Trương Ngọc Linh bị Bạch Quảng đ·ánh đ·ập ở thời gian gần đây. Cũng biết việc, nàng bị tam ca của hắn trong một lần say rượu mà đ·ánh c·hết.

Nhưng nàng không nỡ nói với Linh Chi. Một đứa trẻ năm tuổi, mất cả phụ thân lẫn mẫu thân, quả thật là ảnh hưởng đến tâm thần nàng không nhỏ.

Bạch Ngưng chợt nhớ ra, Linh Chi từng kể cho nàng có một người anh trai.

Nàng liền hỏi: “Linh Chi, có phải cháu từng có một ca ca không?”

Linh Chi nghe thấy thế cũng chỉ hơi ngạc nhiên rồi gật đầu.

Bạch Ngưng liền hỏi tiếp: “Vậy hắn hiện tại đi đâu rồi?”

Linh Chi liền trả lời: “Cháu cũng không biết. Chỉ nhớ năm cháu hai tuổi, ca ca rời nhà nói là đến võ viện. Kể từ đó, ba năm nay cháu chưa từng gặp huynh ấy.”

Bạch Ngưng nhoẻn miệng cười an ủi: “Đừng lo, biết đâu hôm nay hắn lại đến tìm cháu chơi thì sao?”

Đúng lúc này, phía bên ngoài một gia nô chạy tới nói nhỏ với Bạch Ngưng.

Nàng liền ồ lên một tiếng ngạc nhiên. Sau đó liền tiến tới chỗ Linh Chi nói: “Cháu xem, hiện tại ca ca cháu đã đến đón cháu đi tìm mẹ rồi này.”

Linh Chi liền quay lại nhìn Bạch Ngưng tưởng rằng chính mình nghe nhầm mà chớp mắt liên tục.

Bạch Ngưng liền bật cười như mang theo gió xuân trong mùa tuyết rơi đưa tay ra nói: “Đi thôi.”

Linh Chi liền hồi hộp lên, nắm lấy tay của Bạch Ngưng mà đi theo nàng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 88: Trần Linh Chi