Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Ma Việt

Unknown

Chương 85: Giang sơn xã tắc

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 85: Giang sơn xã tắc


Cứ như vậy, việc này để tới nửa tháng sau bệ hạ định đoạt.

Mạc Phong miệng cười chua chát: “Không có lúa gạo, thì nổi lửa trong bếp làm gì?”

Cửu Long cứ như vậy mà trực phá thiên khung.

Như Trần An và Mạc Phong từng nói một liên hợp kích cuối cùng của bọn họ cùng Ngọc Huyền thực ra chẳng có tác dụng gì.

Hắn đối diện với Hắc Xà to lớn không ngần ngại mà rút kiếm.

Bọn họ đã vài ngày không được ăn uống no say, nay khắp núi lại phủ là tuyết. Muốn trở về Vị Long thành cũng phải vài ngày, nay trời đã gần tối, đành phải ở lại trên núi.

Nếu một vị hoàng đế lên ngôi không phải một người biết cáng đáng triều chính, một vị quan không phải người biết lo cho dân.

Bọn họ cũng không có ý cản cô ta lại.

Y chính là đang đợi thành chủ Vị Long thành Triết Chung.

Bên cạnh Trần An lúc này là hai huynh đệ Lâm gia, thẫn thờ như người mất hồn.

Trước không nói có cản được hay không, vì Mạc Phong mặc dù có thực lực đánh áp cô ta một đầu.

Tế điện, hắc ngọc quan, lư đỉnh, bảo vật, huyết nê trì, huyết thần xà, cương thi, lệ quỷ tất cả đều lần lượt chìm xuống dòng nước đang chảy xiết không ngừng.

Đối với huyết quỷ cũng dũng khí đi đầu.

Nhưng chí ít việc này Đổng Trọng tạm thời có thể nhận thấy Triết Chung phản ứng còn tương đối nhanh nhẹn.

Hiển nhiên, sự việc lần này chắc chắn là do Triết Chung gánh tội.

Lời vừa dứt Đổng Trọng cũng lập tức biến mất.

Đúng lúc này, Triết Chung liền từ trên đỉnh núi nhảy xuống phía sau lưng Đổng Trọng, quỳ một chân xuống cúi đầu cung kính: “Đổng phó thống lĩnh, tiểu quan đến muộn!”

A Hổ liền mặt may nhăn nhó nói: “Sao có thể chứ? Triều đình không trợ cấp lương thực sao đại ca?”

Cơ quan Cửu Long cũng từ từ đổ vỡ. Cây huyết ngải sau khi bị một đao Tiềm Long xuất kích chặt đứt liền trở nên khô héo như một cành cây khô.

Trần An liền đứng sững người không tin vào tai của mình.

Đối với hắc cương cũng không sợ hãi mà tiên phong lao lên.

A Hổ đang uống canh thịt nghĩ đến cảnh đó mà liền ghê cổ không dám ăn tiếp.

Thấy Trần An tiến về phía Mạc Phong, A Hổ cũng liền đi theo.

A Hổ liền nói: “Tại sao Thành chủ không vận chuyển lương thực từ thành tới đây?”

A Hổ liền chầm chậm nói: “Chẳng lẽ, tất cả đều trơ mắt nhìn bọn họ c·hết đói sao?”

Ngay cả mảnh đất mà y đang đứng cũng đang không ngừng rung lên dữ dội, mặt đất nứt ra thành từng mảng.

Mạc Phong lòng đau như cắt nói: “Nam nhân, đau khổ nhất là nhìn mảnh Giang sơn Xã tắc của dân tộc rơi vào tay giặc mà chính mình lực bất tòng tâm.”

Y không nói bản tấu phải bao gồm những gì. Tức là việc này còn phải tùy thuộc vào bệ hạ giám định.

“Đường sông đều bị đóng băng, duy chỉ có bên trong lòng núi này không bị đóng băng. Nhưng giờ mộ đạo đã sụp, có lẽ đóng băng cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”

Người mà đã thực sự cứu tất cả ra khỏi mộ đạo. Chính là Lâm Chung.

A Hổ thì lập tức ngưng uống canh thịt.

Đổng Trọng cũng từ chối cho thái độ nói: “Nửa tháng, một bản tấu phải được dâng lên trước mặt bệ hạ.”

Mộ đạo lớn như này mà bao nhiêu năm Triết Chung làm thành chủ không hề phát hiện ra.

Lúc đó, cây huyết ngải sẽ thực hiện nghi thức để đưa chủ nhân của nó sống lại.

Trần An vỗ vai Mạc Phong từ phía sau nói: “Phong ca, quay lại ăn chút thịt cho ấm bụng.”

Lúc này, Đổng Trọng đứng thản nhiên nhìn mộ đạo xung lần lượt sụp đổ chìm xuống đáy sông.

Mạc Phong không trả lời câu hỏi của Trần An mà chỉ ra xa nói: “An, ngươi nhìn xem. Khắp Tây Bắc núi non hùng vĩ tuyết phủ trắng xóa này, chỉ duy nhất chỗ chúng ta và phía Vị Long thành có khói.”

Trần An thở dài vô cùng sầu não: “Đào lên ăn.”

“Mùa hạ còn có thể lên rừng vặt cây quả dại. Đại tuyết kéo đến, cây còn không mọc được. Lấy cái gì mà ăn?”

“Lục bộ thượng thư tham quan cắt xén quân lương đến châu phủ.”

Trần An từng tòng quân trong những năm đói kém. Lương thực không vận chuyển kịp, bụng đói đến mức đôi mắt mờ đi, chân tay run rẩy.

“Tri phủ đại nhân nói phía Tây Bắc đều là dị tộc, không phải người Việt chính thống nên không cấp lương thực.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chỉ có duy nhất Ngọc Huyền là lập tức rời đi. Trước khi đi, nàng ta nhìn Trần An thật sâu một hồi rồi cau mày rời đi.

“Hắn nhìn ngó cảnh giác xung quanh vì sợ rằng có người khác nhìn thấy t·hi t·hể của người nhà mình mà...”

Mạc Phong nhìn về phía Nam nơi Hoàng thành Thăng Long đế vương chi khí ngự trị mà than rằng: “Biết bao giờ, một vị hoàng đế cao cao tại thượng, vạn người kính ngưỡng mới cho người dân được một cuộc sống an cư lạc nghiệp đây?”

Lời A Hổ vừa ra, cả Trần An và Mạc Phong đều im lặng. Vì đó là sự thật.

Lúc này, ở chân núi, ba huynh đệ An Hổ Phong đang ngồi nấu một nồi canh thịt to. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Vì vậy người dân Vị Long thành rất giàu có.”

“Nhị hoàng tử lên ngôi năm nay là năm thứ tư. Tuổi còn quá trẻ nên không quản được việc triều chính.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu ngay cả động tĩnh lớn thế này y cũng không thể tới kịp. Vậy chức thành chủ còn giữ lại làm gì?

Dù sao, Ngọc Huyền trong suốt chuyến đi cũng chưa từng làm hại bọn họ. Quỷ Hỏa nàng ta cũng không có chiếm được.

Nhưng bọn họ cũng chưa từng ăn t·hi t·hể của người khác vì đói.

Nhưng muốn g·iết nàng ta lại là một câu chuyện khác. Bọn họ ai cũng có át chủ bài để bảo mệnh.

Khi đó, cửu long phá đất mà ra thông đạo mới xuất hiện.

Đúng lúc này, phía dưới sườn núi Trần An nhìn thấy có một người đang đào đào lấp lấp. Hắn liền chỉ về phía đó hỏi: “Phong ca, ngươi nhìn xem. Người kia đang làm gì vậy?”

Nhà cửa hoang tàn, khổ cực lầm than.

Mạc Phong chậm rãi nói: “Mảnh thiên địa này có tội tình gì mà phải chịu h·ình p·hạt của trời chứ. Đông thì đại tuyết, hạ thì đại hạn.”

Nếu không phải thâm thù đại hận thì cũng không cần phải ép người khác tới đường cùng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 85: Giang sơn xã tắc

Trần An liền nói: “Vị Long thành địa thế thông thương. Đường đất rộng lớn, buôn bán làm ăn được.”

A Hổ liền khó hiểu hỏi: “Vậy sao Vị Long thành lại khác chứ?”

Thực ra cũng không hẳn là cứu. Mà hắn chính là giọt ngưng huyết thứ một ngàn.

“Ngươi nói thử xem là vì cái gì?”

Mạc Phong nhắm chặt mắt đau lòng nói: “Hắn đang chôn xác n·gười c·hết đói.”

Nhưng dũng khí để nói ra lời này, hắn lại không có.

Một chuyến đi tưởng chừng như dễ dàng, kết quả toàn bộ cao tầng Lâm gia đều c·hết một cách thảm khốc.

A Hổ phía sau vừa húp canh thịt vừa nói: “Họ không nấu cơm tối sao?”

Trần An ngẫm nghĩ một hồi những vẫn lắc đầu không hiểu liền nói: “Ta thực không biết.”

Trần An lúc này sau khi nấu lại thịt khô mang đi từ hơn một tháng trước xong, liền múc cho hai huynh đệ Lâm gia ăn trước.

Hắn tiến tới chỗ Mạc Phong đang đứng trầm ngâm nhìn về Nam.

Cuối cùng, người chịu khổ vẫn là những kẻ thường dân hèn kém nơi t·hiên t·ai kia.

Nhưng y một chút cũng không có ý định rời đi giống như đang đợi thứ gì đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cho dù uy lực của nó thực sự rất lớn, khiến đám huyết quỷ hóa thành tro bụi. Nhưng cây huyết ngải vốn dĩ không một chút hao tổn. Chỉ cần một khắc thời gian sau, đám huyết quỷ kia sẽ lại lập tức phục hồi.

Con người phải túng quẫn đến mức nào mới như vậy chứ?

Trần An cúi xuống đất nhặt một ít tuyết, cảm giác buốt giá dần thấm vào trong xương tủy. Hắn nói: “Tuyết phủ kín, lấy gì để vận chuyển đây Hổ ca?”

“Thành chủ Vị Long thành từng đến xin lương của Tri phủ đại nhân.”

Hắn đang nhớ về Việt Nam, đất nước c·hiến t·ranh hoang tàn khói lửa. Đất nước của Hồ chủ tịch, của dân, do dân và vì dân. Hiện tại, nó đang ra sao?

“Nhưng vùng Tây Bắc này thì trồng được cái gì chứ?”

Mạc Phong gật đầu nói: “Đúng vậy, Vị Long nằm sát Lý quốc. Hầu hết hàng hóa từ Lý quốc đến Đại Việt đều đi qua Vị Long thành.”

“Quan hơn một cấp, đè đầu cưỡi cổ. Thành chủ có thể làm gì khác sao?”

Nói đến đây Mạc Phong không còn dũng khí để nói tiếp.

Thanh Long đao khí của Đổng Trọng hồi nãy toát ra đơn giản là xung thiên chói mắt.

Mạc Phong vẻ mặt thất vọng nói: “Sau khi Thái tổ quy tiên, triều đình lục đục. Thái tông ngồi lên long ỷ chưa được trăm năm thì băng hà đoản mệnh.”

“Chúng ta ở Cổ Dung thành làm ruộng bậc còn có thể trồng lúa.”

A Hổ vẫn chưa hiểu liền ngây ngô hỏi tiếp: “Mà làm sao?”

Còn người phải c·hết, dĩ nhiên là Lâm gia.

Trần An ngước mắt nhìn trời cao mà cảm thán: “Phải rồi, biết bao giờ đây?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 85: Giang sơn xã tắc