Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Ma Việt

Unknown

Chương 41: Đã công bằng lắm rồi!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 41: Đã công bằng lắm rồi!


Tam Thử lúc này đang thoắt ẩn thoắt hiện xung quanh. Thân pháp của hắn vô cùng mau lẹ văng vẳng nói: “Kiếm pháp của người rất cao siêu. Nhưng hiện tại, ngươi đã trúng độc của ta, còn có thể chịu được bao lâu? Ngươi chính là quá tự cao tự đại. Đã vậy hôm nay c·h·ế·t ở đây đi.”

Trần An bất giác một cỗ lòng trắc ẩn từ sâu thẳm trong tâm can liền trỗi dậy. Hắn đột nhiên muốn tha c·h·ế·t cho Tam Thử. Dù sao Tam Thử cũng đang bị thương nặng, hắn cũng không còn lực phản kháng, tha cho hắn cũng không sao.

Trần An chống Trầm Mộc kiếm xuống sàn, trầm giọng nói: “Nhưng ta dám tới.”

Trần An chớp mắt quay người lại, một kiếm chém văng đoản đao bay ngược ra xa. Còn Tam Thử, cơ hội cuối cùng dành cho hắn cũng đã biến mất. Trần An cũng không chút lưu tình, xoay ngược kiếm nhảy lên không trung đâm xuống một kiếm xuyên qua giữa ngực Tam Thử.

Trần An hỏi: “Quách Thuần ở đâu?”

Trần An ánh mắt không chút cảm tình, chầm chậm tiến về đẩy ra cửa lớn.

Trần An chậm rãi bước về phía Tam Thử. Máu từ động mạch phổi trái không ngừng tuôn ra xối xả khiến hắn trở nên càng lúc càng vô lực. Hắn hoảng sợ cố gắng nói: “Xin tha mạng, xin tha mạng.”

Vết thương ở ngực trái khiến Tam Thử càng khó tập trung để suy nghĩ.

Trần An tiến tới rút ra Trầm Mộc kiếm nói: “Không cần.”

Vuốt trảo lại được hắn ném về phía Trần An. Nhưng lúc này, Trần An nghiên người tránh đi. Hắn thả Trầm Mộc xuống nắm chặt dây xích kéo Tam Thử bay ngược lên không trung.

Cùng lúc này, Tam Thử từ phía trên bay xuống ném về phía Trần An một đám thuốc độc. Độc này khiến hắn chao đảo, choáng váng, chóng mặt. Tinh thần không được tỉnh táo. Nhưng cũng may, Trầm Mộc kiếm có thể giúp hắn tỉnh táo một phần. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tam Thử hoảng hốt nói: “Ta…ta… ta có rất nhiều châu báu.”

Bên trong chỉ có một người cùng với hơn hai chục người khác ngồi ở giữa phòng. Xung quanh là đầy ắp các rương lớn, bên trong châu báu lấp lánh.

Tam Thử lập tức nói: “Địa lao ... địa lao phía dưới căn nhà này.”

Chỉ qua vài chiêu Tam Thử đã bị Trần An áp chế gắt gao. Mỗi một kiếm của Trần An đều khiến hắn nhận rất nhiều áp lực. Trần An lực đạo mạnh, độ tinh chuẩn đã đạt đến mức vạn kiếm như một, tốc độ lại càng không phải bàn cãi với sự hỗ trợ của Ảnh Bộ.

Trầm Mộc kiếm tinh chuẩn đâm xuyên qua ngực trái. Lực đạo mạnh đến nỗi kéo Tam Thử đi một đoạn xa trên không trung rồi đóng đinh hắn lên cửa lớn. Hắn dùng sức giãy dụa, chân cách mặt đất tới mấy tấc. Hắn cố gắng kéo Trầm Mộc ra, nhưng đó là điều không thể.

Lẽ ra nếu tay trái không bị phế. Hiệu quả đã sớm khác, Tam Thử chắc chắn sẽ bị Trần An kéo bay ngược về chỗ hắn. Không còn cách nào khác, Trần An đã phải kéo bằng tay phải trong một khoảng thời gian ngắn. Cho nên lực đạo của nó còn chưa đủ.

Bốn người đầu tiên đồng loạt xuất kiếm về phía hắn. Trần An cầm ngược kiếm lại để gia tăng lực chắn chặn lại lực của bốn người. Chân khí tụ lại tại bắp tay, hắn dồn lực hất văng bốn người kia ra. Chốc lát Ảnh Bộ được thôi động, chỉ một đường kiếm tinh chuẩn hắn đã chém đứt yết hầu, lấy đi sinh cơ của bọn họ.

Trần An từ từ bước vào trong. Tam Thử hóa ra cũng chỉ làm một lão già gầy yếu, bị chột một bên mắt. Bên trên còn có một vết sẹo lớn dọc từ trán cho tới chóp mũi.

Một tiếng động nhỏ vang lên, từ trong bóng tối một chiếc móng vuốt đang lao về phía Trần An. Hắn quay người trực tiếp chém văng nó bay ngược trở lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng Tam Thử không biết rằng, Thanh Minh tâm pháp đã sớm khiến hắn hóa giải độc này, cũng khiến tinh thần tỉnh táo. Chỉ là hắn vẫn cần thời gian đề Thanh Minh chân khí luân chuyển khắp cơ thể một lượt mà thôi.

Tam Thử nhếch miệng cười thành tiếng: “Có chính xác hay không còn phải nhìn bản lĩnh.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trần An tiến tới nhìn Tam Thử nói: “Ngươi có thể c·h·ế·t được rồi.”

Xương ngực vỡ vụn trước sức mạnh của Trầm Mộc, đóng đinh Tam Thử lên sàn nhà.

Trần An nói: “Đã công bằng lắm rồi.”

Tam Thử không còn cách nào khác đành triệt thoái phía sau. Hắn không hiểu tại sao độc tính trên người Trần An còn chưa phát tác. Hắn liền muốn thử thêm một lần nữa.

Tam Thử cau mày nói: “Ngươi hình như chưa ra giá.”

Đối diện Đoản đao của Tam Thử, Trần An trực tiếp lấy công đối công. Hắn dùng trường kiếm, kẻ địch dùng đoản đao lợi thế vốn thuộc về chính mình. Đao pháp của Tam Thử vốn cũng chẳng đi đâu về đâu. Còn không muốn nói rằng về phương diện đao pháp Quách Thuần sớm bỏ xa hắn tám vạn dặm.

Tam Thử khinh thường: “Khẩu vị không nhỏ. Cái giá này ngươi trả quá rẻ.”

Trần An nhẹ cười nói: “Mới đầu ta trả giá đã rất là cân bằng rồi. Nhưng hiện tại, mạng của ngươi đã không còn đủ giá trị nữa rồi.”

Tam Thử phun ra ngụm mặt lên mặt Trần An. Gương mặt của hắn tràn đầy sự sợ hãi và giãy dụa. Nhưng lúc này cho dù hắn đạt tới Thông Thiên cảnh cũng đã không thể chống lại bóng tối vĩnh hằng của cái c·h·ế·t.

Dứt lời tất cả hơn hai mươi người trong phòng liền lao về phía Trần An. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trần An mặc dù chưa đạt tới Thối Thể cảnh, nhưng sức lực của hắn cùng giai đã được xếp là vượt trội.

Nói rồi Trần An quay người đi tới phía sau căn nhà tìm đường tới địa lao.

Tam Thử liền gắng gượng la lên: “Trần bang chủ, công tử, công tử. Ngài tha cho ta, ta nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài. Chẳng phải Huyết Đao bang đang trong quá trình phục hồi sao? Ta đi theo ngài gia nhập Huyết Đao bang.”

Cùng lúc đó, có một kẻ khác lao đến chém về phía Trần An. Hắn nhẹ cúi người tránh đi rồi một kiếm đâm vào bụng kẻ địch. Một người lại bổ một kiếm về phía hắn. Trần An chặn lại rồi thẳng một cước đạp gãy chân người đối diện.

Tam Thử giọng nói the thé: “Ngươi lẽ ra không nên tới đây. Ngô Thiết bộ đầu của Thương Giang thành không dám tới. Lôi Báo bang cũng không dám tới.”

Cùng lúc đó, từ phía sau người này có một thanh kiếm đang lao tới mi tâm của Trần An. Hắn trực tiếp nghiên đầu tránh đi đạp một cước vào bụng người này. Một cước này cũng khiến kẻ địch bị đẩy ra xa. Trần An không bỏ qua cơ hội, trực tiếp đuổi tới nhảy lên quay ngược kiếm đâm thẳng xuống ngực của tên kia. Đương nhiên, kẻ đó không thể sống sót.

Tam Thử vừa được thả ra, ánh mắt liền lóe lên vẻ độc ác, từ phía sau lấy ra một thanh đoản đao chỉ ngắn có một tấc. Toàn lực thi triển thân pháp chém về phía cổ Trần An. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 41: Đã công bằng lắm rồi!

Chỉ trong một chốc lát, xung quanh Trần An đã nằm la liệt xác c·h·ế·t. Nhưng Tam Thử cũng đã không thấy bóng dáng. Trần An bước tới giữa căn phòng chờ đợi kẻ địch xuất hiện. Kinh nghiệm chiến đấu của hắn sớm đã vượt qua rất nhiều võ giả cùng giai. Đơn giản đó là do sinh tử chiến mà ra.

Trần An thở dài, hắn vốn đã không tin tưởng vào lòng người. Nhưng hắn vẫn muốn thử lại một chút trên người tam thử. Cuối cùng, vẫn chỉ có bản thân đáng để tin tưởng.

Trần An thản nhiên nói: “Thả người cùng rút đi bến sông. Mạng của ngươi có thể để lại.”

Trần An khinh thường: “Hiện tại, chẳng phải nó đều là của ta hay sao?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 41: Đã công bằng lắm rồi!