Ma Việt
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 29: Lấy một địch năm
Lê Xuân liền cười cười nói: “Đại ca, tha cho ta được không?”
Đứng trước sự đột kích của đám người này, rất khó để bảo toàn mạng sống ở đượt t·ấn c·ông thứ nhất. Trần An hắn xem như may mắn, hiểm lại hiểm thoát qua được. Hơn nữa Trần An hiện tại lại còn đang b·ị t·hương, cơ thể không ở trạng thái tốt nhất.
Lực phản chấn đẩy Trần An một khoảng cách xa. Hắn ngẩng đầu nhìn năm tên sát thủ.
Chân khí khẽ động, Trần An lập lại là người trước tiên tiến lên.
Phía trên là Trích Huyết tử đang chụp về đầu của hắn. Tên sát thủ dùng xích trảo bị Trần An lôi tới cũng đã lấy ra một thanh chủy thủ. Ép Trần An phải thả ra dây xích.
Phùng Hiển liền lập tức chấp hành. Chỉ một lúc sau, Lê Xuân bị Phùng Hiển lôi vào trong tửu quán. Trần An nhìn Lê Xuân liền hỏi: “Hôm qua ngươi không tới đưa tình báo.”
Lê Xuân liền vội vàng nói: “Hai năm trước, Đường chủ phân đường Huyết Y lâu dẫn theo hơn ba mươi người tới Phụng Thê trấn. Ta không biết thân phận thật của ông ta. Nhưng danh hiệu sát thủ của hắn là Thiết Thủ.”
Cho dù thoát được thế vây công của ba người này, cũng sẽ rơi vào thế bị động. Đúng khi đó, một người sẽ đột kích phía sau. Nếu né tránh được người này, cũng sẽ bị một tên sát thủ khác như ẩn tàng trong đám người, đột nhiên lao đến, một kiếm phong hầu.
Một tên sát thủ ném ra một chiếc xích trảo về Trần An. Hắn bình tĩnh vung kiếm lên chém bay xích trảo.
Trần An gật đầu. Hắn cũng không trách Phùng Hiển, chỉ là tiện mồm hỏi một chút. Dù sao Phùng Hiển cũng không phải là một tay tình báo.
Phùng Hiển hô lớn: “Cẩn thận phía sau.”
Nhưng Trần An không buông tha hắn lập tức liền đuổi tới mặc kệ ba người phía sau. Sự bất ngờ này khiến tên Trích Huyết tử sớm đã chụp trượt.
Cùng lúc đó, có một chiếc thứ như giống như chiếc mũ, bên trong còn là lưỡi dao đang xoay muốn chụp tới đầu hắn. Nhưng Trần An liền xoay người lao về phía trước tránh đi cái thứ quỷ này.
Đúng lúc này, Trần An xoay ngược thanh đoản kiếm tay trái lên muốn một kiếm cắt đứt yết hầu theo hướng đao ngược lại của đại hán. Ép hắn phải xoay đao phòng thủ.
Chỉ còn lại ba người đối diện với Trần An đang b·ị t·hương. Và hai tên sát thủ đã mất đi khả năng chiến đấu nằm ở dưới đất.
Phùng Hiển chắp tay nói: “Tất cả đều nge Lão đại.”
Phùng Hiển vui sướng, hắn biết biết chính mình đã thu được một phần tin tưởng của Trần An.
Phùng Hiển lại đưa Lê Xuân vào trước mặt Trần An. Hắn liền hỏi: “Chỉ có một cơ hội. Mau tận dụng đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này ngồi trước cửa lớn là năm người hắc y nhân. Thấy Trần An và Phùng Hiển đi tới, năm người này liền rút ra binh khí tiến tới nói: “Có biết đây là địa bàn của ai không? Mau cút.”
Trên đường Trần An hỏi: “Ngươi có biết Bạch ngân sát thủ thứ hai của Huyết y lâu là ai không?”
Trần An trước tiên liền sửa nói: “Ngươi đừng gọi ta là Bang chủ nữa. Gọi Lão đại là được rồi.”
Trần An tập trung chân khí trong cơ thể tới tay phải. Hắn chém ra một kiếm trực tiếp phá vỡ hai thanh song kiếm của tên sát thủ kia. Trầm Mộc chém lên vai của hắn một vết sâu đến tận sương.
Phùng Hiển mặc dù cũng không giỏi võ, nhưng thân hình cao lớn lại là một người đã hơn ba mươi tuổi lăn lộn trong bang hội. Đối với dân thường như Lê Xuân, một mình Phùng Hiển đủ cho hắn nằm dưỡng thương vài tháng.
Đúng lúc này, một sát ý mãnh liệt chợt hiện lên, từ phía trước một kẻ đang tới với tốc độ vô cùng nhanh. Kiếm của tên sát thủ này trực tới yết hầu của hắn. Trần An ở một tư thế khó khăn lấy Trầm Mộc một kiếm chặn lại đòn thích sát này.
Trân An gật đầu nói: “Vậy thì tốt. Dẫn đường.”
Trần An lập tức liền xoay người, đối diện với kẻ cầm song kiếm. Hắn không chút do dự mà phi đi đoản kiếm ở tay trái khiến kẻ đó phải thu kiếm phòng thủ với tư thế đang lao nhanh.
Lẽ nào hắn đoán sai ý của Thiết Thủ? Trần An cắn chặt răng, chẳng nhẽ thật sự phải rời đi mà không có chút lợi ích nào?
Trần An nói với Phùng Hiển: “Ngươi có biết vị trí của Huyết Y lâu không?”
Trần An nghe thấy phía sau Phùng Hiển lại hô lớn. Hắn theo bản năng liền từ trên không trung xoay người né tránh.
Ngay lập tức, Trần An xoay người tận lực né tránh. Nhưng vẫn bị một kiếm chém vào vai trái. Lại thêm v·ết t·hương hôm trước, cánh tay trái của hắn như sắp rời ra. Ở sườn bên phải cũng bị tên sát thủ cầm xích trảo cắt ra một v·ết t·hương.
Lợi dụng đà bật đi của cơ thể, Trần An lao thẳng về phía tên sát thủ dùng Huyết Trích tử. Cái thứ v·ũ k·hí này vô cùng quái dị, lại phiền phức, hắn quyết định trước tiên giải quyết nó.
Trần An gật đầu bảo Phùng Hiển: “Trói hắn lại, chiều chúng ta về đưa hắn đến bang hội. Để hắn l·àm t·ình báo.”
Máu ở bả vai cũng bắt đầu rỉ ra, cơn đau nhức nhắc nhở hắn càng thêm tỉnh táo.
Trần An cùng với Phùng Hiển đi lên núi. Con đường nhỏ lên núi được lát bằng đá dẫn đến một căn nhà gỗ. Căn nhà này rất cũ kĩ còn có chút cảm giác mục nát. Chẳng ai biết nó có ở đó từ bao giờ, chỉ biết rằng nơi đây mạng nhện bám khắp nơi. Sợ rằng đã rất lâu rồi không có ai tới nơi này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần An phẩy tay ra hiệu không quá quan trọng nói: “Tới quán trà bên kia đường lôi cổ hắn tới đây.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nói rồi Phùng Hiển liền trói Lê Xuân lại để trong phòng lớn Trần gia.
Trần An ra hiệu Phùng Hiển. Hắn liền hiểu biết làm thế nào. Phùng Hiển lập tức xách cổ Lê Xuân ra ngoài định tẩn cho hắn một trận.
Trần An rút ra Trầm Mộc kiếm ra hiệu Phùng Hiển dừng lại. Hắn biết đây là Đường chủ phân đường Huyết Y lâu có tình sắp xếp một cái khảo nghiệm. Dù sao Trần An là người hiểu rõ nhất câu nói "Quyền chính là quyền". Nắm đấm chính là quyền lực. Không có thực lực, thì ngươi còn không có cơ hội được đứng trước mặt kẻ mạnh nói chuyện.
Điều đó ảnh hưởng rất nhiều đến danh tiếng của hắn. Nhưng việc làm ăn cũng sớm đã dần dần ổn định trở lại. Dù sao ai cũng hiểu, đó đơn giản chỉ là giang hồ báo thù mà thôi.
Lê Xuân lắc lắc đầu: “Đại ca, ta cũng đâu có phải võ giả. Sao biết thêm được cái gì chứ.”
Trần An không quan tâm nói: “Đường chủ phân đường Huyết Y lâu là ai?”
Trần An cau mày hỏi: “Thiết Thủ? Còn thông tin gì không?”
Tuy nhiên v·ết t·hương do là đoản kiếm nên v·ết t·hương tạo thành cũng không sâu như đại hán kia. Nhưng hắn đã b·ị t·hương từ trước, mỗi một v·ết t·hương đối với hắn đều là thương tổn chí mạng.
Thấy tình thế không ổn, tên sát thủ cầm song đoản kiếm liền bật ra cực hạn tốc độ xuất hiện phía sau Trần An. Cùng lúc đó, một người kia cũng với bộ pháp thần tốc lao nhanh về phía hắn.
Phùng Hiển gật đầu nói: “Là một kẻ háo sắc, người gầy, mặt mũi hốc hác. Có phải kẻ đó không bang chủ?”
Bị bốn người vây công trong chốc lát, nếu nói không áp lực là không thể nào. Trần An vẻ mặt không buồn không vui, càng trong hiểm cảnh, càng phải giữ bình tĩnh.
Phùng Hiển lắc lắc đầu nói: “Tiểu nhân vô tri.”
Chương 29: Lấy một địch năm
Trần An dẫn Phùng Hiển quay trở lại tửu quán, lấy tiền doanh thu hôm qua từ chưởng quỹ. Tiền thu được ngày hôm qua quả thật không nhiều nguyên nhân là do Trần An hôm trước ra tay quá tàn nhẫn.
Lần này, năm tên sát thủ kia đã đổi cách t·ấn c·ông. Đói diện với Trần An, đại hán cao lớn kia liền vác đại đao tiến đến đón đánh.
Người cầm trảm mã đao, khí thế cương mãnh là người giao đấu trực diện thu hút sự chú ý. Người dùng Trảo gây phiền nhiễu. Người dùng Trích Huyết tử, chỉ một sơ hở thủ cấp của kẻ địch sẽ bị hắn cắt phăng lên trời.
Phùng Hiển đi bên cạnh Trần An nói: “Tiểu nhân nghe mấy huynh đệ trong bang nói rằng bọn họ tập trung trong một căn nhà lớn phía trên núi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần An hiện tại hắn không còn chú tâm vào trận đấu. Mà đang suy nghĩ tại sao tên đường chủ của phân đường này vẫn chưa xuất hiện. Hắn hiện tại đã tính là phá được thế trận của năm tên sát thủ này còn làm hai kẻ b·ị t·hương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Năm người này đã được huấn luyện thành một tổ đội phối hợp vô cùng ăn ý. Mỗi người một nhiệm vụ tại một thời điểm chính xác. Đợt t·ấn c·ông vừa rồi đủ lấy mạng hầu hết các cao thủ cảnh giới Khai Huyệt cảnh.
Trần An hỏi Phùng Hiển: “Ngươi có biết một người tên Lê Xuân không?”
Khi đó, tay phải của Trần An nắm lấy thanh Trầm Mộc đang rơi xuống lướt qua người của tên đại hán. Chỉ trong ba chiêu, sườn của hắn đã bị Trần An cắt ra một vết dài, sâu hoắm.
Lê Xuân nuốt nước bọt nói: “Đại ca, ta không biết.”
Hai thanh đoản kiếm đâm xượt vai trái xé rách y phục của hắn.
Vũ khí này được gọi là Trích Huyết tử (1). Là một loại v·ũ k·hí rất khó dùng của Đại Tần.
Mặc kệ v·ết t·hương ở tay trái hôm qua lại bắt đầu rỉ máu, Trần An ngậm thanh đoản kiếm vào miệng, nắm lấy sợi xích kéo mạnh sợi xích về phía mình. Sức lực của Trần An khiến người cầm xích trảo không tự chủ được mà lao về phía Trần An.
Trần An vẻ mặt bình tĩnh. Hắn là người hiểu rõ càng trong hiểm cảnh, càng phải bình tĩnh.
Nhưng khi Trần An sắp tiếp cận được người này liền có một kẻ khác cầm trảm mã đao chặn trước người hắn. Một đao Lực Phách Hoa Sơn bổ xuống ép Trần An phải lùi lại.
Trần An chém ra một kiếm đầu tiên liền bị thanh trảm mã đao chặn lại. Nhưng hắn bất ngờ buông ra thanh kiếm trong tay để mặc nó rơi xuống.
Lê Xuân liền la lớn nói: “Đại ca, đại ca. Ta biết, ta biết.”
Bốn người còn lại không ngờ rằng đại hán lại thất thủ nhanh như vậy. Lúc này, người cầm xích trảo mới ném tới. Nhưng đã bị Trần An dễ dàng né đi một đoạn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.