Ma Việt
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 13: Hoài nghi
Rõ ràng là một người trung niên khỏe mạnh, khí độ khác người, ung dung tự tại.
Mạc Phong vừa pha trà vừa thản nhiên nói: "Người thừa kế của Trần gia."
Người trung niên kia nhìn Trần An đánh giá một hồi, nhưng không chút nào chú ý đến hắn mà quay ra hỏi Mạc Phong: "Thiếu chủ, hắn là ai?"
Hắn trước tiên phải đi ăn tạm cái gì đã.
Mạc Phong vừa thấy hắn liền nói: "Thế nào? Hai cuốn công pháp kia không tồi chứ?"
Câu chuyện hồi nãy khiến hắn có chút không biết cư xử với người này sao cho phải, đành chỉ biết cười nhẹ gật đầu.
"Chưa tu luyện nội công thì sao chứ, sau này ta dạy hắn là được rồi."
Trần An suy nghĩ kỹ rồi gật đầu đại một cái. Nếu hắn đã nghĩ không ra, vậy thì trực tiếp hỏi là được rồi.
Hắn mới chỉ vừa đến thế giới này, có rất nhiều việc hắn chưa hiểu hết.
"Muốn dính âm khí sau này ta lôi hắn xuống mộ là được."
Hình như họ tới Võ viện từ vài năm trước, nhưng chả có mấy ai quen biết với bọn họ.
Không thấy có tiếng trả lời lại, Mạc Phong liền tự tiến tới thắp đèn dầu lên.
Nhưng hắn đâu biết, chiếc giới chỉ màu đen này lại là thứ thay đổi dòng chảy số mệnh cuộc đời của hắn, cũng chính nó tương lai sẽ là thứ cứu hắn một mạng.
Cho đến việc săn mộ có lẽ Trần An kiếp trước cũng chưa từng làm.
Dù sao hắn có tự tin về thực lực của mình. Cũng đều là đệ tử ký danh, hơn kém cũng chả đáng bao nhiêu đi. Chính mình còn từng là quân nhân, thực chiến tuyệt đối khó người có thể địch.
Nếu ngươi thật sự có ý đồ xấu, đừng trách ta phụ ngươi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người trung niên kia liền không hài lòng nói: "Hắn đáng giá sao?"
Gần đến giờ Tuất, Trần An thấy Mạc Phong đến cổng võ viện.
Trần An liền giật mình một cái nói: "Nhiều như vậy sao?"
Trần An mặc áo choàng lên người, hắn tưởng rằng chiếc áo này rất nặng lại vướng.
Nghĩ lại, tổ tiên của Trần gia từng là một người săn mộ. Hắn cũng không biết mình có nên tiếp bước con đường này hay không.
Đúng lúc này, Mạc Phong ném một cái áo choàng màu đen to vào người hắn nói: "Khoác vào đi. Áo choàng của Mạc gia chế tạo, có tác dụng không để người khác có thể thăm dò ra thực lực của ngươi."
Mạc Phong liền nghiêm túc lại nói: "Thúc thúc. Hắn là huynh đệ của ta." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Người có thực lực thì đồ thuộc về người đó. Không cần phải báo cáo với ta."
"Đồ bồi táng theo Trầm Tất quả thực không tính là đồ quá có giá trị."
"Đều là các đồ trang sức của Trầm Tất như mấy bộ chiến giáp của hắn, rồi chiếc mặt nạ an táng của hắn ta cũng đã lấy ra."
Nhưng hắn nghĩ không ra chính mình có giá trị gì để Mạc Phong tiếp cận hắn.
Một là luyện võ, hai là đi làm nhiệm vụ của võ viện kiếm thu nhập, không thì ở bên ngoài uống rượu chơi bời.
Thấy Mạc Phong nói vậy Trần An cũng lại không đề cập đến nó nữa.
Mạc Phong khẽ cau mày, thái độ của Trần An có chút lạ đương nhiên không thoát khỏi được con mắt tinh tường của Mạc Phong.
Đẩy chiếc cửa mục nát ra bước vào bên trong, Mạc Phong liền gọi: "Dung thúc."
Mạc Phong nghe thấy vậy liền dừng việc pha trà lại nói với người trung niên kia: "Dung thúc, bảo thúc lấy đồ cho ta. Thúc còn nói vớ vẩn."
Chỉ một thoáng suy nghĩ của y đã được lấp lại bởi gương mặt tươi cười như xuân phong nói: "An, đêm nay ta đi bán đồ. Dẫn ngươi tới phường đấu giá của Lâm gia một chuyến. Thế nào? Có muốn đi không?"
Mạc Phong gật đầu nói: "A Hổ hắn không biết về mấy việc này. Hắn chỉ biết luyện võ thôi."
Trần An liền nhớ tới điều gì liền nói: "Mạc ca, hôm trước dưới mộ ta thấy một chiếc giới chỉ màu đen bằng ngọc."
Thông thường đệ tử ký danh loanh quanh cũng chỉ tổng kết ra được mấy việc.
Trần An liền nhớ tới buổi đêm ở quán trọ kia. Có khi nào, Mạc Phong và Điền Hổ là người của nữ tử áo đen kia đuổi tới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng nhìn bọn họ dường như cũng không giống bất kỳ loại người nào ở trên.
Có ánh sáng liền khiến người ta cũng đỡ lo lắng hơn một chút.
Chương 13: Hoài nghi
Hắn liền cảm thấy việc này dường như có chút không đơn giản như chính mình nghĩ.
Mạc Phong cũng không để ý liền cười nói: "Được. Vậy giờ Tuất ta đến tìm ngươi ở Võ viện."
Trần An tới ký túc xá của võ viện, nhưng không tìm thấy A Hổ và Mạc Phong đâu.
Hắn mới trở về Võ viện được ngày đầu tiên, lại có thể trùng hợp bắt gặp hai người đó?
Người trung niên kia không tin liền nhìn kỹ Trần An lại một hồi liền đánh giá: "Trần gia không ngờ giờ đã suy tàn tới mức này."
Mạc Phong liền khôi phục dáng vẻ bình thường nói với Trần An: "Đừng để ý lời thúc ấy nói. Tới đây uống chén trà cho ấm người."
"Hầu hết giá trị của nó nằm ở chỗ lịch sử của đồ vật."
Trần An nhìn chiếc mặt nạ giống y hệt của Mạc Phong. Vừa đi vừa đeo mặt nạ lên, lúc này hắn mới chợt nhớ ra hỏi: "Huynh ước lượng sẽ bán được bao nhiêu tiền?"
Nếu không phải vì ngoại hình A Hổ rất dễ gây ấn tượng với người khác, sợ rằng chẳng có ai có thể biết được bọn họ là đệ tử ký danh.
Mạc Phong lắc lắc đầu nói: "Ngươi chưa từng thấy nhiều tiền như vậy à?"
Nghe nói đến đây, Trần An liền bắt đầu có chút hoài nghi. Vì sao lại trùng hợp như vậy?
Cũng không biết hai người họ thường đi đâu. Đêm không thấy về ký túc xá ngủ, ngày cũng không thấy tăm hơi đâu.
Nói rồi Mạc Phong liền dẫn hắn đi thẳng đến một mạch đến một góc rất khó tìm tại phía Tây Cổ Dung thành.
Đúng vậy, hắn đến giờ cũng chưa tu luyện nội công, võ nghệ cũng vô cùng tầm thường.
Rõ ràng chỉ gặp lần đầu tiên, Trần An hắn còn là người bám theo nhưng bọn họ lại rất tốt với hắn.
Hắn đang rất rối, nghĩ ngợi cũng không thông.
"Tổng lại mới được có vài nghìn Thông bảo." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng cũng không đúng, nếu thế bọn họ đã phải ra tay từ trong mộ rồi chứ.
Lúc này, đến giọng nói của Mạc Phong cũng đã thay đổi như một người trung niên giọng khàn khàn: "Này, đeo mặt nạ lên. Tránh có người nhận ra."
Khi hắn còn đang thất thần ra khỏi Võ viện vừa đi trong đầu vừa liên tục nghĩ ngợi.
Rốt cuộc mục đích của hai người họ với mình là gì?
Nhưng không, nó hoàn toàn ngược lại. Chiếc áo mặc lên còn có cảm giác thông thoáng mát lạnh, nhẹ nhàng thoải mái.
Rất nhiều suy nghĩ liền xuất hiện trong đầu hắn. Mạch suy nghĩ của hắn cứ rối tung hết cả lên.
Thậm chí kỳ khảo hạch cuối năm cũng không thấy bọn họ đến.
Hắn không thấy A Hổ đâu liền hỏi Mạc Phong: "Phong ca, Hổ ca không đi cùng chúng ta à?"
Trần An liền cứ như vậy nhìn theo Mạc Phong cho đến khi y đi xa, tinh quang trong mắt chợt lóe lên rồi lại vụt tắt.
Mà là do tâm ma kiếp trước ảnh hưởng đến hắn rất nhiều. Khiến suy nghĩ của hắn bị nhiều phần cảm tính, không thể quyết định một cách lý trí.
Mạc Phong liền phẩy tay cái, vừa tự mình sửa soạn pha trà nói: " Dung thúc. Không cần giả trang. Đều là người mình. Lấy cho ta một chiếc áo choàng đen và một chiếc mặt nạ."
Mạc Phong cũng khoác lên chiếc áo và đeo một chiếc mặt nạ đen lên trên.
Thấy Mạc Phong nói vậy, người trung niên kia liền lập tức thay đổi phong thái, đâu còn dáng vẻ lười biếng già yếu như vừa rồi.
Mạc Phong tính toán một chút nói: "Chắc khoảng vài ngàn Thông bảo."
Lúc này Trần An mới nhìn kỹ, quán trà này, thật sự không khác gì một căn nhà bị bỏ hoang.
Tới một quán trà tương đối tồi tàn, cả quán trà tối om như bị bỏ hoang.
Thực ra vốn dĩ hắn nếu là chính Trần An hắn sẽ không bị rối đến nỗi suy nghĩ không thông như vậy.
Giống như là Mạc Phong chủ yếu muốn khảo nghiệm hắn mà thôi.
Lúc này, một tiếng bước chân từ phía bên trong đi tới, một người trung niên tay cầm chiếc đèn dầu lay lắt, dáng vẻ già yếu, lọm khọm, giọng khàn khàn nói: "Cả năm mới có người đến uống trà một lần."
Trần An cảm thấy cho dù thực sự có xảy ra xung đột, hắn cũng có đảm bảo có thể rời đi.
Nói thật, trừ lúc ở cùng Trương Điền hắn được ăn uống ngon lành, từ lúc rời đi đến giờ hắn chưa ăn được bữa nào ra hồn.
Khắp nơi đều phủ một lớp bụi, không biết quán trà này đã bao lâu không có người tới.
Trần An liền cười gượng ngồi xuống. Hắn rất rõ ràng vừa rồi người được gọi là Dung thúc kia nói gì về hắn.
Mạc Phong nhìn trang phục trên người Trần An một hồi rồi lại nói: "Đi thôi trước tiên dẫn ngươi đi sửa soạn lại trang phục một chút."
Mạc Phong liền ngắt lời nói: "Ngươi lấy được thì giữ lấy."
"Đó là 2 thứ có giá trị nhất rồi, còn lại những thứ như mũ trụ, hay vàng bạc châu báu ta chỉ đến quy đổi ra Thông bảo thôi.' (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi hỏi vài người đồng môn hắn mới biết thực ra hai người họ rất ít khi tới võ viện, cả năm chỉ thấy hai người họ đến có vài lần.
Chỉ vì ngôi mộ kia? Nói thật ngôi mộ đó hiện tại hắn nghĩ cho dù không có chính mình Mạc Phong cũng có thể phá giải nó dễ dàng.
"Quy tắc dưới mộ, đồ ai lấy được thì là của người đó."
Vì vốn dĩ cha của hắn dường như cũng không biết nhiều về những thứ dưới lòng đất.
Ăn uống no say, Trần An trở về cổng võ viện đợi Mạc Phong đến tìm.
"Xem ra Trần gia truyền thừa đến đời ngươi liền đứt đoạn."
Nhưng y khống chế cảm xúc rất thành thục.
"Áo choàng này được trận pháp đại sư gia cố qua, có thể chặn thần thức thăm dò của tất cả những người từ Tiên Thiên cảnh trở xuống."
Đệ tử ký danh vốn không có đồng phục của võ viện, cho nên mọi người cũng không dễ để nhớ được mặt người khác.
Đúng lúc này, Mạc Phong lại đang đi tới hướng của hắn.
Thấy thái độ này của Mạc Phong, người trung niên kia cũng không nói gì nữa, liếc nhìn Trần An một cái liền quay người đi vào trong.
"Đến tuổi này còn chưa tu luyện nội công. Người thừa kế Trần gia mà trên người còn không dính chút nào âm khí."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.