Ma Việt
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 127: Thay ta ngắm nhìn thiên hạ.
Nhưng hắn vẫn nói bừa ra một cái tên trong đầu: “Đại Tuyết Sơn đi.”
Phục Ma gật đầu: “Đúng vậy. Bao gồm cả ngươi cũng vậy.”
Trần An ngẫm nghĩ liền gật đầu: “Vì Đại Việt, ngươi có thể đưa ta về không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng quỷ hỏa nằm bên trong thi thể Trần An. Trần An lại nằm bên dưới hàng trăm thước đất.
Cùng lúc đó, trong hố chôn xác tại Cổ Dung thành, Phục Ma vẫn không ngừng tìm kiếm Trần An.
Nhưng cuối cùng, ngày trước thời khắc tịnh hóa của Không Lộ, hắn cuối cùng cũng tìm thấy Trần An bị giam cầm tại nơi sâu thẳm nhất trong Quỷ Hỏa.
Mỗi một linh hồn đâm xuyên qua lại khiến ký ức của hắn bị dao động.
Trần An lúc này liền có chút vội vàng: “Khoan đã, ngươi thật sự là ai?”
Chớp mắt lần thứ hai, một cái xác còn chưa hoàn hồn toàn thân đẫm máu dưới cơn mưa tuyết phủ trắng xóa liền xuất hiện tại đỉnh của Đại Tuyết sơn.
Trần An liền cố gắng nhớ lại: “Ta tử chiến đến cùng sao?”
Phục Ma linh hồn nhìn cảnh mưa tuyết lạnh buốt này như một mỹ cảnh đẹp nhất hồng trần trong ba ngàn năm qua.
Phục Ma thản nhiên nói: “Đương nhiên. Ngươi là người của Đại Việt mà.”
Trần An còn chưa kịp hiểu lời của Phục Ma có ý nghĩa gì. Chỉ thấy một linh hồn hùng mạnh với lượng ký ức mấy ngàn năm khổng lồ dung nhập vào đầu của hắn.
Linh cảm của hắn cho biết một chuyện không lành.
Bọn họ trong đầu xuất hiện một ý niêm, nguyên thần liền bắt đầu tỏa ra cảm ứng xung quanh.
Phục Ma lúc này khẽ cười. Hắn từng mong có một kỳ tích xảy ra trên người Trần An. Ai mà chả muốn sống lại chứ, cho dù hắn cũng không ngoại lệ.
Một cái chớp mắt được nhìn thấy Đại Tuyết Sơn tựa như cả một đời đã trôi qua.
Phục Ma vui vẻ nói: “Có thể.”
Lấy toàn bộ sức mạnh linh hồn của Phục ma, mang theo Trần An xuyên qua quỷ giới mở một cánh cổng tại Đại Tuyết Sơn của Việt quốc.
“Trần An, có được ý chí của ta, ngươi sẽ luyện hóa được quỷ hỏa.”
Và có thể tới hàng chục năm, hàng trăm năm nữa, cũng chả có ai còn nhớ tới cái tên Trần An.
Đột nhiên hàng vạn linh hồn liền dao động tụ tập về một nơi bên trong hố chôn xác.
Nhưng hắn mấy ngàn năm linh hồn đã bị nhốt bên trong quỷ hỏa. Hắn là người tạo ra quỷ hỏa, đã định vĩnh viễn chỉ có thể gắn liền với thứ này.
Lúc này, ở bên ngoài, Không Lộ miệng đang không ngừng lẩm bẩm chân kinh.
Hàng vạn linh hồn của U Hồn giáo chúng c·h·ế·t trận liền bị kéo về quỷ hỏa.
Dứt lời, cả Không Lộ và Đổng Trọng liền dùng thân pháp với tốc độ nhanh nhất tìm kiếm vị trí dao động linh hồn.
“Trước tiên đi xem thử.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nhưng ta không muốn quỷ hỏa do ta tạo ra mãi chìm dưới đáy vực sâu của U Minh.”
Đổng Trọng đứng bên cạnh cũng cảm nhận được sự dao động linh hồn vô cùng mạnh mẽ này.
Cơn mưa tuyết dữ dội ngày hôm ấy như đã chôn vùi mọi thứ trong một màu trắng xóa.
“Không Lộ đại sư, có chuyện gì vậy?”
Linh hồn Phục Ma mỉm cười tan vào cơn mưa tuyết dữ dội ngày hôm nay.
“Nhưng một thành của Đại Việt đã biến thành tử địa dưới tay giặc.”
Phục Ma liền cười: “Quan trọng bằng Đại Việt sao?”
Dưới ý chí ban đầu của Phục Ma, quỷ hỏa liền tạo ra một lớp hộ thể bao phủ lấy Trần An.
Phục Ma chớp mắt liền nghiêm mặt lại nói: “Ta bắt đầu đây. Ngươi sẽ phải trải qua một đợt giống như linh hồn bị vạn quỷ cắn xé.”
Linh hồn của hắn với ý chí to lớn của Phục Ma liền vượt qua cơn sóng hồn thoát ra bên ngoài quỷ hỏa.
Trần An liền gật đầu.
Không Lộ liền lắc đầu nói: “Khó nói. Đột nhiên hàng vạn linh hồn liền bị kéo về tụ lại ở một chỗ.”
Nếu như hắn đạt đến Ngũ phẩm Nguyên Thần cảnh hoặc đã tu luyện qua nguyên thần bí pháp, kết quả sẽ không thảm bại đến vậy.
“Cố gắng giữ vững tinh thần. Cơ hội, chỉ có một lần.”
Chương 127: Thay ta ngắm nhìn thiên hạ.
Cũng có lẽ, đêm giao thừa hằng năm, hai người huynh đệ nào đó sẽ thương hại mà thắp lấy một nén hương cho kẻ ma đạo ác tà này.
Trần An liền nghẹn họng không còn cách trả lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ta cho ngươi một cơ hội nữa trở về, ngươi có muốn không?”
Chớp mắt, một kẽ hở dao động linh hồn liền từ đó xuất hiện.
Phục Ma liền gật đầu mỉm cười: “Được. Vậy để ta dẫn ngươi đi.”
“Chuyện này là một điềm xấu.”
“Thay ta, đem nó đi ngắm nhìn thiên hạ, dùng nó bảo vệ một Đại Việt hùng cường. Hỡi anh bộ đội cụ Hồ của ta. Đa tạ ngươi đã đến với thế giới này.”
“Trần An, ta không biết đem người sống lại là tốt hay là xấu.”
Trần An liền nghi hoặc đáp lại: “Phục Ma? Phục Ma là ai? Ta kiếp trước từng gặp ngươi sao?”
Người ở Quỷ giới cũng chỉ giật mình trong chốc lát.
Trần An lúc này từ trong cơn mơ giống như bừng tỉnh. Hắn lao theo lời Phục Ma lao ra bên ngoài kẽ hở.
Trần An lo lắng: “Tất cả đều c·h·ế·t sao?”
“Trần An, thiên hạ này nơi đâu là đẹp nhất?”
Phục Ma lúc này liền bắt đầu giải phóng Quỷ Hỏa trong cơ thể.
Hắn liền tiến đến nói: “Trần An! Ngươi đây rồi.”
Hắn muốn một cơ hội được ngắm nhìn thế giới bên ngoài.
Phục Ma liền gấp gáp nói: “Trần An, là ta. Phục Ma.”
Mọi việc chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt.
Đúng lúc này, ký ức ban đầu, ký ức hiện tại cùng ký ức của Phục Ma liền cùng đầu nhập về não hải.
Dứt lời, hắn liền hiến tế linh hồn mình cho Trần An.
---------------------------------------------------------------------
Không Lộ cùng Đổng Trọng cũng chẳng rõ vì sao hàng vạn linh hồn chớp mắt liền đã biến mất.
Đây chính là nguyện vọng của hắn.
Để cảm ứng ra được quỷ hỏa là điều không dễ dàng.
Nhưng hàng vạn linh hồn lao xuyên qua hắn. Cảm giác giống như một mình ngươi trống lại cơn sóng lớn của đại hải.
Phần I: Kịch Biến. END. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cảm giác đau đớn này khiến hắn không thể chịu được.
Chớp mắt, nó liền bắt đầu điên cuồng thôn phệ những linh hồn xung quanh.
Lấy linh hồn tam phẩm Quỷ Môn cảnh của Phục Ma mở ra Quỷ Môn quan thông với quỷ giới.
Lí do là cảnh giới của hắn ban đầu quá thấp. Linh hồn không khác gì một người bình thường. Vì thế mới không thể chịu được sự giày vò của hàng vạn linh hồn.
Phục Ma nghĩ tới điều gì liền trả lời: “Không. Ta chưa từng gặp ngươi.”
Từ trong không gian vô tận, đôi mắt vẫn nhắm nghiền hắn liền vô thức hỏi: “Ai đang gọi ta?”
Phục Ma liền hô lớn: “Trần An, mau đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn đã c·h·ế·t, hay hắn còn sống cuối cùng cũng chẳng còn ý nghĩa, cũng chẳng ai còn quan tâm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.