Ma Việt
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 124: Cút trở về cho ta!
Một tiếng nổ vang, chân khí ba động phiêu tán khắp không gian, bụi cát cao tới vài trượng che phủ toàn trường.
“Biết đâu hắn phản bội đám nửa ma nửa quỷ các ngươi thì sao?”
Lý Thiên Hoàng hừ một tiếng khinh thường, Hắc Long Thương thân liền đỏ lên như lửa nung để lộ ra vết điêu khắc kim long.
Lý Thiên Hoàng lúc này đâm ra một thương mang theo vô tận kim long chi khí điên cuồng gào thét về phía bàn tay kia.
Hắn đưa ngón trỏ ra phía trước hướng về phía Lý Thiên Nam để lộ ra hắc cốt thủ.
“Tại sao hắn còn lại xuất hiện ở đây.”
Lý Thiên Hoàng lúc này từ trong lớp bụi tan đi liền nói: “Ngươi nói xem, ta ở đây thì hắn ở đâu?”
Hắn liền điều chỉnh thân thể liền cúi đầu từ từ lao xuống.
Phía Tây lại có đại quân của Vũ An châu đánh vào.
Chỉ một cái ý niệm, Lý Thiên Nam toàn thân da thịt liền óng ảnh kim quang vảy rồng.
Ý nghĩa là Kim Long ẩn giấu. Cũng chính là ý nghĩa Long Ảnh quân mà hắn đề xuất Lý Thiên Nam thành lập.
Hắn bàn tay liền kéo dài ra muốn chộp lấy người toàn thân mặc chiến giáp trước mặt.
Thì ra năm xưa, Hắc Long thương quả thật bị nứt nhưng sau đấy hắn liền lấy hoàng kim tu bổ.
Bốn phương tám hướng Cổ Dung thành lúc này đã bị quân của triều đình bao vây.
Dưới một kim long quyền của Lý Thiên Nam, quỷ chỉ cũng chỉ có thể tan biến.
Phàm Trư liền hô lớn thắc mắc: “Giáo chủ, tại sao không g·i·ế·t ra một đường máu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lý Thiên Nam gương mặt không chút cảm tình đứng giữa không trung, toàn cơ thể cũng không có chút nào chân khí ba động.
Không phải hướng về phía Lâm Đình Quyết, cũng không phải nhị trưởng lão mà là tam trưởng lão.
Nhưng người kia để lộ ra một tia kim long chi khí, chiếc lệnh bài liền chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trong tay.
Hắn từ giữa không trung đấm ra một Kim Long quyền.
Nhị trưởng lão chỉ vừa kịp nhìn thấy một cái bóng lướt qua, người này đã xuất hiện chắn trước Quỷ Môn Quan hư ảnh.
Hoàng kim sắc như ánh mặt trời chiếu rọi toàn bộ.
Thuận Thiên Kiếm vừa chạm lên Thiên Sát Tỏa Hồn Trận, trận pháp liền rung động, một vòng sáng bao phủ khắp Cổ Dung thành địa vực liền sáng lên.
Lý Thiên Nam cũng đã hủy đi Thiên Sát Tỏa Hồn trận bàn.
Chớp mắt, một bóng đen liền từ bên ngoài xuyên qua kẽ hở lao vào bên trong.
Dứt lời, hắn và Lý Thiên Hoàng chia làm hai đường truy đuổi đám người U Hồn giáo.
Một khắc lơ đễnh này của tam trưởng lão liền khiến hắn bỏ quên liên kết với quỷ giới.
Lâm Đình Quyết cau mày liền hô lớn với đám cao tầng U Hồn giáo: “Tản ra chạy.”
Thậm chí lưỡi kiếm cũng đã nứt vỡ không chịu nổi. Chuôi kiếm là màu vàng đã sạm màu nhưng ẩn ẩn bên trong giống như long khí.
Hắn từ giữa không trung liền thả lỏng toàn thân, không sử dụng chút nào chân khí.
Từ xa nhìn lại, bầu trời lúc này giống như bị Lý Thiên Nam chém ra một khe nứt. Cảnh tượng khiến người ta không khỏi kinh hãi.
Nhị trưởng lão cau mày: “Không có khả năng. Tam phẩm và tứ phẩm cách nhau như trời với vực.”
Giọng nói từ Quỷ Giới bên kia liền gầm lên giận dữ quát ra một tiếng thét chói tai khiến người ta tâm thần chấn động.
Lại thêm Long Ảnh quân không biết từ lúc nào đã được Đổng Trọng đánh từ phía Nam ngược lên tạo thành thế gọng kìm.
Kiếm quang này tỏa ra từ một thanh kiếm cổ kính không có chút nào bắt mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nằm mơ giữa ban ngày.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn chân khí ba động, chớp mắt liền đi xuyên qua kẽ hở trước khi nó vừa kịp thời khép lại dưới sự điều khiên của tam trưởng lão U Hồn giáo.
Lúc này, mọi người đều đang tập trung vào trận chiến ở đây mà quên mất sự hiện diện của chủ nhân Thuận Thiên kiếm, Lý Thiên Nam.
Đây chính là Vạn Hồn Quỷ Chỉ giống với Đại trưởng lão của bọn họ. Nhưng trong tay của vị hắc cốt nhị trưởng lão này uy lực lại xa xa không bằng.
Lý Thiên Nam đưa tay ra phía trước, chân khí trong người vừa điên cuồng lưu chuyển.
Lý Thiên Hoàng khinh thường nói: “Ngươi thử xem.”
“Lại không nói ngươi nghĩ bọn họ sẽ để yên cho ngươi thích làm gì thì làm?”
Từ bên ngoài Cổ Dung thành lúc này, Cao Sơn thành cùng Thủy Giang thành đại quân liền xông tới.
Hắn hai mắt trợn người, gương mặt như thần, giọng nói như long ngâm gào thét: “Cút trở về Quỷ Giới cho ta!”
Lâm Đình Quyết sớm đã động thủ bay lên trời, hắn lúc này chỉ muốn bảo mệnh. Mới sống lại chưa lâu, hắn không muốn lại giống tám mươi năm trước, bị đánh đến chỉ còn lại một sợi tàn hồn.
Quỷ khí toàn thân liền tụ về một ngón trỏ này. Một ý niệm khẽ động, một chỉ liền bắn ra mang theo vô tận tiếng gào thét của quỷ.
Lý Thiên Nam hừ lạnh một tiếng nói: “Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.”
------------------------------------------------------------------
Lý Thiên Nam từ bên trên chậm rãi đi tới: “Nói nhiều vậy làm gì?”
Lâm Đình Quyết liền tiến đến cản lại nhị trưởng lão nói: “Chỉ bằng hai ngươi cũng muốn cản bọn ta lại?”
Nhị trưởng lão liền nghi hoặc hỏi: “Không phải Lão quỷ hắn đi chặn đường Lý Thiên Hoàng sao” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn lúc này trên người vẫn là một bộ quần áo nông dân bình thường phất phơ trong gió. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thanh kiếm nhìn như bình thường này thực ra lại là Thuận Thiên Kiếm.
“Mau chạy đi, nhân lúc đám giáo chúng bên dưới còn cản được một lúc.”
“Hắn không thể nào thất thủ trước ngươi được.”
Nhị trưởng lão vô cùng bất ngờ liền bỏ mặc Dã Kiêu mà lao đến chắn phía trước tam trưởng lão.
“Trong tay hắn còn có Quỷ Mộc quan.”
Thuận Thiên Kiếm Khí trực tiếp xé mở Thiên Sát Tỏa Hồn Trận ra một khoảng.
Trên con sông Lục Liễu lúc này, đại đội thủy quân triều đình sớm đã vây kín lại toàn bộ khu rừng từ Cổ Dung thành chạy ra.
Lam Hồ lập tức chạy theo hướng ngược lại nói với phàm trư: “Đồ đần, ngươi có nghĩ mình đột phá nổi đội quân chính quy của Việt quốc không?”
Vì thế, lúc này nó bị hủy đi, cũng đồng nghĩa Thiên Sát Tỏa Hồn trận đã được phá.
“Không đánh các ngươi một trận, các ngươi lần sau lại còn dám đến?”
Uy áp hướng về phía tam trưởng lão khiến hắn không còn cách nào khác đành vứt lại trận bàn mà né tránh.
Người này không ai khác chính là Lý Thiên Hoàng.
Chớp mắt thế trận Cổ Dung thành đã đảo chiều.
Hắn đưa tay nắm lấy tấm lệnh bài đang lơ lửng giữa không trung, quỷ khí từ đó liền điên cuồng phát ra.
Hắn một ý niệm vừa động, Thuận Thiên Kiếm liền phá không mang theo vô tận đế vương chi khí đâm lên Thiên Sát Tỏa Hồn trận.
Tam trưởng lão là người điều khiển Thiên Sát Tỏa Hồn trận. Hắn làm một trận pháp sư, hai tay trói gà còn không chặt. Đối địch với Tứ phẩm Đỉnh phong như Lý Thiên Nam sợ rằng không sống nổi quá vài chiêu.
Lấy Thuận Thiên Kiếm làm trung tâm, một kiếm khí tỏa ra kim quang chói mắt như mặt trời ban trưa kéo dài từ hướng Đông Bắc tới Tây Nam Cổ Dung thành.
Bên kia, cát bụi vừa tiêu tan, sau một tiếng gầm gào thét đến từ quỷ giới, hư ảnh Quỷ Môn quan cũng theo đấy mà biến mất.
Đúng lúc này, một ánh sáng mang theo đế vương chi khí trực phá thiên khung, chia bầu trời làm hai nửa che kín toàn bộ Cổ Dung thành.
Nhị trưởng lão nghẹn họng: “Ngươi...”
Thiên Sát Tỏa Hồn Trận vốn dĩ được cấu thành từ tám mươi mốt trận bàn khác nhau, nhưng lại do một trận bàn duy nhất trong tay tam trưởng lão điều khiển.
Chương 124: Cút trở về cho ta!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.