Ma Việt
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 118: Bại
Hi vọng cuối cùng của bọn họ, cũng theo vậy mà vụt tắt. Nếu vậy, bọn họ còn chiến đấu vì cái gì?
Nghiên Tỉnh tại cửa Tây, dù chân khí đã cạn kiệt không thể xuất ra Bất Nhị Đao chủ bài. Nhưng một khắc lơ là của Lam Hồ đã khiến cô ta phải trả giá bằng mạng của mình.
Cũng thật là một t·hảm k·ịch.
Cổ Dung thành, đã bại.
Toàn bộ bên phía Cổ Dung thành khí thế trực tiếp hạ thấp.
Chương 118: Bại
Dã Kiêu cảm nhận được khí thế của Hắc Hùng phía sau, chớp mắt chân khí khẽ động, Minh Nguyệt Chi Thương quét ngang tỏa ra ánh sáng chói mắt không thể nhìn thẳng.
Hắc Hùng lúc này với tốc độ vô cùng kinh khủng, chạy chồm bằng bốn chân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dã Kiêu lúc này nhìn về phía phủ thành chủ, cảnh tượng người viện trưởng đáng kính như cha như mẹ bị phanh thây tại trận lưu lại thật sâu
Hắc Hùng liền cười nói: “Tiểu tử, tới đó làm gì?”
Nghiên hiệu úy lập đại công chém g·iết Lam Hồ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dã Kiêu là đệ tử chân truyền duy nhất còn sống sót, nhưng hắn b·ị t·hương nặng. Đang tiến về phía phủ thành chủ.
Mạnh Cường mất đi ý chí chiến đấu. Nghiên Tỉnh thì không còn khả năng chiến đấu.
------------------------------------------------------------- (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cả hai đều không chịu nổi một chiêu toàn lực của tứ phẩm cảnh võ giả.
“Nếu ngươi muốn c·hết đến vậy, để ta tiễn ngươi một đoạn xuống hoàng tuyền.”
Dứt lời, Hắc Hùng toàn thân quỷ khí bao phủ đen kịt ngưng tụ thành gấu đen chân thân.
Hắc Hùng c·hết đương trường. Dã Kiêu rút ra Hắc Thiết Thương tiếp tục tiến về phía phủ thành chủ.
Một chiêu Lôi Minh Hào Thương đâm ra. Cùng lúc đó, thiên lôi liền đánh, bầu trời như bị chia làm hai nửa. Mưa to liền bắt đầu trút xuống.
Nhưng lời nói của Hắc Hùng lúc này đã sớm nằm ở bên ngoài tai của hắn. Dã Kiêu vẫn từng bước từng bước hiên ngang đi về phía phủ thành chủ đã chỉ còn là một đống tro tàn.
Có người tuyệt vọng đến nỗi trực tiếp vứt đi kiếm trong tay mà ngồi bệt xuống đất.
Quanh v·ết t·hương trên người hắc hùng còn có vết đen thịt cháy khét.
Thành chủ uy nghiêm như thần trong mắt bọn họ.
Hắc Hùng cho dù đang lao tới cũng bất chợt phải nhắm mắt lại.
Hắn mặc dù đã thắng Cuồng Sư, nhưng hắn một chút cũng không có cảm hứng. Vì thành chủ Tô Thiện đ·ã c·hết.
Tại Cổ Dung thành, phạm vi trăm trượng xung quanh nhị trưởng lão đều biến thành huyết vực.
Mạnh Cường hiệu úy lúc này khắp người luy luy là v·ết t·hương, xương sườn gãy cũng không ít, kinh mạch bị tổn thương.
Vương Quý một mình thân độc thế cô, thất phẩm Tiên Thiên cảnh Đỉnh phong đối chiến Lục phẩm Trung kỳ Sơn Thử, không có cơ hội chiến thắng.
Hắn ngồi bệt xuống đất. Hắn trong đầu tự hỏi không biết hiện tại mình chiến đấu vì thứ gì?
Lưu Trực hiệu úy tại cửa Nam bị Lục Lang âm hiểm, xảo trá mài đến c·hết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Trong số những người đ·ã c·hết không toàn thây vừa rồi có người thân của ngươi sao?”
Bọn họ đánh đã quá một đêm. Hai thành khác của Vị Long châu đang ở đâu.
Một trong những đệ tử chân truyền có kinh nghiệm chiến đấu dày dặn nhất, Vương Quý đã bỏ mạng.
-----------------------------------------------
Có người cơ thể yếu đuối, sau tiếng thét liền trực tiếp óc trắng tan vỡ, c·hết không kịp nhắm mắt.
Nhìn qua chỉ chớp mắt một bóng đen đã xuất hiện cách Dã Kiêu chỉ còn một trượng.
Hắn gương mặt không một chút cảm xúc, chỉ có một cảm xúc vô hồn.
Rốt cuộc viện quân Cao Sơn thành đang ở đâu? Thủy Giang thành đang ở đâu?
Sau khi thành chủ và viện trưởng c·hết trận, tinh thần toàn quân bên phía Cổ Dung thành sụt giảm nghiêm trọng.
“Ngươi tới đấy chỉ có một con đường c·hết thôi.”
------------------------------------------------------
Vũ Tích tại cửa Bắc một cái chớp mắt phân tâm sau khi Tô Thiện c·hết liền bị Phàm Trư chụp trúng. Sau đó, bị hắn dùng sức lực liên tiếp nghiền ép. Vũ hiệu úy, thân thể b·ị đ·ánh thành thịt nát, t·ử t·rận.
-------------------------------------------------------------------
Chiêu Lôi Minh Hào Thương của Dã Kiêu trực tiếp đâm xuyên qua họng của Hắc Hùng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đao của hắn đã vỡ vụn nhưng trong tay trái của hắn lúc này là một chiếc đầu sư tử.
Đúng lúc này, toàn thân Dã Kiêu phong lôi liền xuất hiện, toàn thương sáng lên.
Cả Thành chủ Tô Thiện và viện trưởng Phan Ngũ đều c·hết không toàn thây.
Hắc Hùng lấy đà bằng cả bốn chân, trực tiếp vồ tới phía Dã Kiêu.
Cảnh tượng này khiến người ta chính là không thể tưởng tượng ra nổi.
Viện trưởng từng khiến hàng vạn đệ tử võ viện mỗi khi nhắc đến tên liền run sợ.
“Xác đâu còn toàn vẹn mà an táng?”
“Nhưng ngươi tới đó làm gì chứ? An táng sao?”
Thành chủ đ·ã c·hết, viện trưởng cũng đ·ã c·hết. Bọn họ một chút cơ hội chiến thắng còn lại cũng không có.
Lúc này, toàn bộ những người Cổ Dung thành đều một vẻ chính là không tin vào mắt mình.
Cuối cùng, lực lượng cao tầng bên phía Cổ Dung thành chỉ còn lại hai hiệu úy là Mạnh Cường và Nghiên Tỉnh.
Không thể nào một đêm đã trôi qua nhưng một chút tin tức cũng không truyền được đi.
Thiên Sát Tỏa Hồn trận đã hoàn toàn bao phủ phạm vi Cổ Dung thành vực.
trong mắt của hắn.
Hắn mặc kệ trên người chính là luy luy v·ết t·hương, mặc kệ Hắc Hùng trước mặt đang là dáng vẻ cười cười khinh thường, chính mình lê thương trên mặt đất tiến về phía phủ thành chủ.
Hắc Hùng gầm lên một tiếng giận dữ. Tiếng thét tới từ nơi sâu thẳm, nguyên thủy, đinh tai nhức óc khiến người ta trợn mắt vì đau đớn.
Trần Hoành và Lê Cơ liên thủ đánh Tử Dương. Nhưng mị thuật d·ụ·c vọng đến nguyên thủy nhất của con người khiến hai người tình huynh đệ thân như thủ túc bị mê hoặc, mơ hồ mà tự chém g·iết lẫn nhau.
Hắc Hùng cau mày nói: “Tiểu tử, cho ngươi một con đường sống ngươi còn không thích.”
Ngược lại, người của U Hồn giáo chúng thì nhìn bọn họ nhếch miệng cười khinh thường.
“Ở lại đây đánh với ta, có thể ngươi còn sống qua thêm một chiêu nữa.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.