Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Ma Việt

Unknown

Chương 110: Ta thà huy hoàng một khoảnh khắc, còn hơn le lói suốt trăm năm!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 110: Ta thà huy hoàng một khoảnh khắc, còn hơn le lói suốt trăm năm!


“Các ngươi c·hết không sao. Vậy còn mẫu thân, phụ thân, tiểu muội các ngươi.”

“Nếu ai cho rằng lời ta nói đúng. Vậy theo ta đánh giặc.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc này, tại Cổ Dung thành võ viện. Các đệ tử đang không biết chuyện gì xảy ra.

“Chúng ta, là người Việt thì phải có trách nhiệm cống hiến cho Đại Việt.”

Tô Thiện b·ị đ·ánh một chưởng, máu tươi ngòn ngọt từ cổ họng hộc ra nằm trên đ·ống đ·ổ n·át: “C·hết tiệt. Tứ phẩm Nguyên Thần. Nhị trưởng lão U Hồn giáo.”

Cây đa cổ to lớn là biểu tượng của Cổ Dung thành dưới một chưởng kia cũng gãy vụn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Như vậy liệu có xứng đáng khi bắt bọn họ phải hi sinh cho cái tòa thành này?

Bọn họ luôn có kế hoạch phòng ngừa việc tập kích. Tại sao hiện tại kẻ địch liền g·iết tới máu chảy thành sông ở trong thành.

“Nghe nói đủ sức chống lại cả một nước nhỏ. Chúng ta chỉ là một thành trì, sao có thể chống lại chứ?”

“Không. Đời người chỉ có một. Những thứ đó, đều chỉ dành cho những kẻ phàm trần thèm khát.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cuối cùng, thì chuyện gì đang xảy ra?

“Ta cố gắng đến vậy cuối cùng là vì cái gì?”

“Nhưng các ngươi nào biết.”

“Khi đó, tất cả Cổ Dung thành liền trở thành tử vực.”

“Các ngươi sinh ra là người của Đại Việt, là người của Cổ Dung thành.”

“Các ngươi cũng không tự hỏi, các ngươi đang luyện võ vì cái gì?”

Các đệ tử nghe đến đấy liền ai nấy cũng một vẻ hoang mang: “U Hồn giáo là một trong Cửu Ngục Tà Ma.”

Cùng lúc này, từ trong thành, hàng ngàn người dân thường đột nhiên thay đổi hình dạng, quần áo trở thành giáo chúng U Hồn giáo.

Chương 110: Ta thà huy hoàng một khoảnh khắc, còn hơn le lói suốt trăm năm!

“Ta chính là phong quang vạn trượng.”

Đúng lúc này, từ giữa bầu trời đêm tối, một cặp mắt quỷ to lớn hiện ra.

“Nếu thành vệ quân không chống đỡ nổi, thành chủ cũng gục ngã. Các ngươi cho rằng ở lại võ viện liền an toàn?”

Nói tự sinh tự diệt thì là hơi quá, nhưng chẳng quan tâm chút nào thì là thật.

Nhưng lần này, viện trưởng cách đó mấy ngày sau khi tới phủ thành chủ một hồi. Quay trở lại đã trước tiên triệu tập toàn bộ đệ tử võ viện. Ra lệnh, tất cả đệ tử võ viện chỉ được trở về nhà Tết Nguyên Đán.

Thành chủ còn bị một chưởng đánh dính lên mặt đất. Viện trưởng m·ất t·ích không thấy, phó viện trưởng cách đây vài ngày cũng biến mất.

“Đó không phải là tự nguyện. Mà đó là nghĩa vụ.”

“Nhiệm vụ cấp bách, giữ an toàn cho người dân.”

Thông thường đợt nghỉ tới sẽ kéo dài từ nửa tháng tới một tháng. Bọn họ đều sẽ trở về nhà.

Sự uy nghiêm không thể khinh thường của Cổ Dung thành, của Thái tổ Hoàng đế năm xưa đứng dưới sức mạnh nghiền ép cũng chỉ trở thành một tấm lụa rách bẩn thỉu trong đống tro tàn.

“Nhưng chúng ta tu luyện võ đạo là vì thứ khác.”

“Ta đời này không cha không mẹ. Từ nhỏ được viện trưởng nhặt về nuôi dưỡng”

“Ta về thứ nhất trong Tam Thành tỉ võ.”

Tô Thiện chân khí ép vào cổ họng, khiến giọng nói vang khắp Cổ Dung thành.

“Ta đã sớm thông báo cho triều đình. Nhưng trong vài ngày nay, không thấy bất kỳ một động thái nào của triều đình.”

“Ta là thiên tài trăm năm có một của Cổ Dung thành.”

Đương nhiên, vẫn có những kẻ ngu xuẩn không tham chiến nghĩ rằng mình có thể chạy trốn.

Toàn bộ tòa phủ thành chủ bên dưới bị đập thành một đ·ống đ·ổ n·át.

“Võ viện nuôi nấng, dạy dỗ các ngươi lâu như vậy.”

“Đời nam nhân suy cho cùng cũng chỉ có một. Ta thà một khắc huy hoàng rồi chợt tắt. Còn hơn tủi nhục le lói suốt trăm năm.”

Cổ Dung thành đương nhiên có kế hoạch cứu viện khi bị tập kích.

Cổ Dung thành bị tập kích. Việc này đâu có liên quan gì đến bọn họ.

Ngay sau đó, một bàn tay khổng lồ xuất hiện như che lấp bầu trời, trực tiếp chụp về phía Tô Thiện.

“Cổ Dung thành bị tử địch U Hồn giáo tập kích. Chúng ta phải giữ lại thành, tuyệt đối không được để bọn họ chiếm.”

“Nếu vậy, chúng ta chỉ có thể dựa giẫm vào chính mình.”

Tốc độ của nó nhanh đến mức tạo ra quyển phong. Tô Thiện không kịp phản ứng đã bị bàn tay kia đập một chưởng dính lên mặt đất.

“Các ngươi luôn nghĩ rằng ta là đệ tử chân truyền của viện trưởng.

“Quốc viện duy nhất của Đại Việt là Quốc Tử giám. Tử trong đó chính là con.”

Tô Thiện nhìn hắn vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Ước chừng không tới nửa canh giờ đồng hồ, trận pháp này triển khai.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chỉ những người mang theo mặt nạ có quỷ danh mới đáng lo ngại.

Ngay sau đó, một người từ Cổ Dung thành võ viện bay lên không trung tới vị trí của Tô Thiện.

Tô Thiện gật đầu nói: “Được. Ta sẽ ra lệnh cốt lõi của thành vệ quân phối hợp với ngươi.”

U Hồn giáo chúng thông thường tất cả đều đeo mặt nạ giống nhau. Võ công cũng chỉ thường thường như đệ tử võ viện.

Lá cờ vây cá làm từ lụa đỏ thêu chữ Cổ Dung bằng hoàng kim trên đỉnh phủ thành chủ được hoàng đế sắc phong dưới một chưởng cũng liền rơi trên mặt đất.

Kết quả, ba thành mười các đạo sư tại võ viện liền tụ tập đệ tử ngoại môn cùng kí danh lại.

Người của U Hồn giáo xuất hiện ở khắp nơi không ngừng g·iết chóc những người dân thường muốn chạy ra khỏi thành. Mỗi người đều đeo một chiếc mặt nạ quỷ muôn hình vạn trạng.

“Quyền lực? Vàng bạc? Mỹ tửu? Người thân?”

Dã Kiêu là đệ tử chân truyền do đích thân viện trưởng dạy dỗ. Hắn đi tới trước mặt tất cả các đệ tử, đứng bên dưới các đạo sư nói: “Các huynh đệ hãy nghe ta nói vài lời.”

“Toàn bộ thành vệ quân, cùng đệ tử võ viện bảo hộ người dân chạy ra bên ngoài thành.”

Võ viện sẽ tổ chức ăn Tết cho đệ tử. Kết quả, hiện tại là sao đây?

“Trận pháp chưa chắc đã đáng sợ. Ta cảm nhận được rằng, ác mộng thật sự còn chưa đến.”

Tô Thiện lập tức ném bỏ giấy xuyến chỉ trong tay, chân khí phụ thể bay lên nóc của phủ thành chủ.

Người này là Phan Ngũ, viện trưởng võ viện, thực lực Ngũ Phẩm Nguyên Thần cảnh trung kỳ.

“Phải chăng cũng đã đến lúc các ngươi trả lại công ơn này.”

Nhưng thế trận này, thì không biết có thể trụ được bao lâu.

Thành vệ quân rốt cuộc đang làm cái gì? Bọn họ không thể chống lại được sự t·ấn c·ông của quân địch?

“Thiên Sát Tỏa Hồn trận này nếu trước khi nó thành hình có thể hủy đi tám mốt trận bàn cấu thành liền có thể phá giải.”

“Các ngươi có thể nói ta thành thế nào cũng được. Lời ta nói cũng chỉ có vậy.”

Phan Ngũ liền nói: “Lý Thiên Nam thật sự vô dụng như lời đồn?”

Hắn chỉ đành bất lực mà nhìn cơ nghiệp Cổ Dung thành sừng sững bao năm tháng nay đang dần sụp đổ.

Đám đạo sư này chính là như vậy. Bọn họ chính là suy nghĩ cứng nhắc, bọn họ mặc định cho rằng chính mình vô cùng yêu thương cái mảnh đất Đại Việt này.

Thì người khác cũng phải giống bọn họ. Mà thản nhiên cho rằng đệ tử võ viện cũng phải như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng nghĩ lại thì, đệ tử ngoại môn cùng kí danh cũng chả nhận được một sự ưu ái thực sự nào đến từ võ viện.

Chẳng phải, chuyện này sẽ phải do Thành vệ quân đảm nhiệm sao?

Hắn sau đó liền không quan tâm, trực tiếp xách thương lao ra bên ngoài võ viện. Lời Dã Kiêu nói, bọn họ có thể nghe không hiểu. Nhưng người thân máu mủ ruột thịt, là thứ mà không ai không hiểu.

Bọn họ, cuối cùng vẫn là không có lựa chọn khác. Nếu không đánh còn có thể sống sao?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 110: Ta thà huy hoàng một khoảnh khắc, còn hơn le lói suốt trăm năm!