Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Ma Việt

Unknown

Chương 104: Diễn xuất

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 104: Diễn xuất


Trần An cũng b·ị b·ắt tạm giam phối hợp với triều đình cho tới khi vụ án kết thúc.

Trần An liền ngạc nhiên, hắn còn đang nghĩ sẽ tốn một phần khí lực để bịt miệng Mạc Phong. Kết quả, vậy mà dường như trời cũng giúp hắn.

Trần An lập tức sắc mặt liền thay đổi, chuyển thành dáng vẻ đau buồn tức giận hét lớn: “Cái gì? Không phải nói có thể an toàn đưa Tiểu Chi trở về Cổ Dung thành sao?”

Ngọc Huyền liền đứng lại một mình trước cửa hang ngắm nhìn bình minh mặt trời đang dần đi lên từ lưng núi.

“Vì không tìm được tung tích của Linh Chi, mà hắn đã đi tìm người kia.”

Mạc Phong cùng A Hổ lại không có ở đây.

Chương 104: Diễn xuất

“Nhưng nhìn xem, bao nhiêu năm qua ngươi làm cái gì?”

Ngọc Huyền liền nắm chặt tay tức giận nói: “Triệu Vân Liên, ngươi quên gia đình chúng ta c·hết như thế nào sao?”

Mạc Dung nhận thấy Trần An có chút kỳ lạ. Nhưng ông ấy tự cho rằng có lẽ do mình ít tiếp xúc với y nên không chắc chắn về phỏng đoán của bản thân.

Mạc Dung liền bị cái dáng vẻ đau buồn này của Trần An đánh lừa mà thành thực nói: “Mạc gia có một người rất giỏi bói toán.”

“Đưa theo đứa bé kia rồi cút đi cho khuất mắt ta.”

“Hơn nữa, phụ thân năm đó khiến lòng người oán thán.”

“Trở về Cổ Dung thành thôi.”

Mạc Dung liền cau mày, hắn cảm giác Trần An có chút khác thường. Ông ấy liền nói: “Tiểu muội của ngươi b·ị b·ắt đi rồi.”

Cứ như vậy, Lâm gia liền chỉ bị phong bế. Còn cách tội cấu kết với phần tử p·h·ả·n· ·q·u·ố·c để phán định chu di một bước cuối cùng.

“Tại sao đến giờ lại nói b·ị b·ắt đi rồi?”

“Cuối cùng, ngươi cũng hiểu lầm ông ấy, cả đám ngu dân kia cũng hiểu lầm ông ấy.”

Trần An lúc này rời khỏi vực sâu, trở lại bìa rừng định theo sông Lục Liễu trở về Cổ Dung thành.

Nhưng điểm mấu chốt, chỉ cần hắn không khai ra việc Lâm gia cấu kết với U Hồn giáo.

“Mạc Phong đâu? Ta muốn tìm hắn.”

Nữ nhân với dung mạo giống nàng y như đúc. Nhưng sự hiền dịu trên gương mặt là sự khác biệt lớn nhất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tất cả là đám người Đại Việt đó lòng tham vô đáy, có khác gì tên khốn Hoàng đế Tần Thế cùng với Sở Hùng Bá kia chứ?”

Người về thứ hai là Trương Định của Trương gia Cao Sơn thành.

Cuộc sống vẫn hối hả, nhộn nhịp giống như những chuyện kinh thiên động địa mà Trần An, Lâm Đình Quyết cùng U Hồn giáo đã làm đều chưa từng xảy ra.

Mà Trần An trước đây là người Cổ Dung thành. Mất tích đến vài tháng, đương nhiên là không thể thoát khỏi nghi ngờ.

“Nhưng ta sao có thể đổ lỗi cho ông ấy chứ? Vì thế thù này chỉ có thể tính lên đầu Đại Việt.”

Mạc Dung lại không biết chút thông tin nào trong chuyến săn mộ.

“Việc nhân nghĩa, cốt ở yên dân.”

Trong cuộc tỷ võ, thiên tài trăm năm của Cổ Dung thành là Dã Kiêu nổi bật hoàn toàn so với phần còn lại.

“Ngươi nên nhớ ngươi là công chúa của Chiêm quốc, cho dù một vạn năm sau vẫn như vậy.”

Cuộc thi thăng hạng cuối năm của Võ viện, Trần An bỏ qua.

“Và rồi ngươi lại làm cái gì ở đây?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trần An trong lòng liền nở hoa, vui mừng. Nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh nói: “Nếu vậy, chúng ta ở đây tức giận cũng không giải quyết được việc gì.”

“Kết quả, lần đạo mộ này là lần đầu tiên ngươi chịu giúp người tỷ tỷ này. Rồi ngươi cũng phá hỏng toàn bộ kế hoạch ta dày công tính toán.”

“Ngươi đừng bao giờ quay về. Có c·hết, cũng đừng có dùng họ Triệu viết lên bia.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nàng không quan tâm đến câu hỏi của Ngọc Huyền mà nói: “Để Tiểu Chi cho ta đi.”

Nếu ông ta biết được sự giả tạo buồn nôn hiện tại của hắn. Có lẽ, Mạc Dung sẽ ăn tươi nuốt sống Trần An cho hả cơn tức. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tất cả công pháp tu luyện thánh nữ của U Hồn giáo, ta đều dấu diếm đem cho ngươi tu luyện.”

Ngọc Huyền lại đứng lại một mình cô độc nhìn Vân Liên rời đi. Cơn giận cũng rất nhanh đi qua.

“Ông ấy tất cả cũng chỉ muốn cái đất nước suy tàn kia phát triển lên.”

“Phụ thân không bao giờ sai.”

“Chúng ta năm đó sẽ không thất bại, nếu lòng dân ủng hộ.”

“Ngươi nhìn xem, Chiêm quốc thay đổi hoàng triều, liền vẫn như vậy đứng vững.”

Người về thứ ba là Bạch Thành, trưởng tử của Bạch gia Thủy Giang thành.

Trước Tết Nguyên Đán là sự kiện Tam Thành Tỷ võ tổ chức bốn năm một lần. Người đạt hạng nhất sẽ được đưa tới quốc viện học tập.

Nhưng kết quả, đối diện với sự tra khảo trực tiếp của thành chủ Tô Thiện, hắn vẫn thản nhiên một dáng vẻ ngổ ngáo.

Thì ra nữ nhân này họ Triệu, tên là Vân Liên. Nàng lúc này vẫn là một vẻ hiền dịu thông thường nói: “Tỷ tỷ, nếu tỷ còn coi ta là muội muội. Hãy giao Linh Chi cho ta đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngọc Huyền liền nhếch miệng cười nói: “Hay cho hai chữ tỷ tỷ. Ngươi còn nhớ tới gia đình của chúng ta. Thì ngươi càng phải giúp ta thực hiện kế hoạch.”

Vân Liên vẫn là một vẻ hờ hững nói: “Tỷ tỷ, ngươi cũng biết quy luật cá lớn nuốt cá bé.”

Nàng vẻ mặt ảm đạm buồn thở dài: “Cuối cùng, ta và muội lại là một trận cãi vã.”

“Ngươi ở trong hang tình tứ cùng tên khốn kia, ngươi còn xứng với cái thân phận của mình sao?”

“Nhưng ngươi nhớ lại xem ...”

Đúng lúc này, tiếng bước chân liền truyền đến. Ngọc Huyền không quay đầu lại mà nói: “Ngươi thấy chưa? Tên Trần An đó cũng chỉ là một kẻ đê tiện như vậy. Ngươi còn muốn giúp hắn?”

Trở về Cổ Dung thành, Trần An đương nhiên b·ị b·ắt đi tra khảo. Lí do là cách đây hơn một tháng, Thiên Đức đế đưa tới tất cả các châu phủ một bảo vật để quản lý số người trong thành.

Những người từ nơi khác đến chí ít phải có một lệnh bài thông hành của châu phủ.

Mạc Dung liền thoải mái nói: “Không biết. Nhưng chắc chắn tết Nguyên Đán không thể về kịp.”

Lời nàng còn chưa nói hết, Ngọc Huyền liền tức giận quát lớn: “Câm miệng!”

“Ta biết, phụ thân ông ấy cách làm sai. Nhưng ông ấy không đáng bị đám ngu dân đó sỉ nhục.”

“Ta bảo ngươi đến nhặt xác tên Trần An vì ta nghi ngờ hắn tìm được Quỷ Hỏa.”

Thời gian cứ chầm chậm trôi đi. Người dân trên khắp Đại Việt đều tấp nập chuẩn bị cho ngày Tết Nguyên Đán sắp tới.

“U Hồn giáo cũng chỉ là đá đạp chân của ta mà thôi.”

Lời này của Ngọc Huyền giống như muốn cắt đứt quan hệ với Vân Liên. Nhưng Vân Liên lại thở dài, tiến đến ôm lấy Linh Chi rời đi.

Lâm gia cũng không tự lấy đá đập chân mà khai ra chính mình.

Hắn cũng thừa nhận thân phận săn mộ của mình. Là người săn mộ trong chuyến đi đó.

Trần An liền từ từ dò hỏi: “Bao giờ hắn về?”

Ánh mắt của nàng nhìn Vân Liên vô cùng nhẹ nhàng, âu yếm. Dường như đó cũng là cảm giác yên ấm dịu dàng duy nhất của nàng.

Trần An liền khinh thường nói: “Ta ngã mém c·hết ở dưới vực. May mắn nhặt về một cái mạng. Ông còn muốn chất vấn ta?”

Nhưng đúng lúc này, Mạc Dung liền xuất hiện chắn trước mặt hắn nói: “Ngươi, nửa tháng qua ở đâu?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 104: Diễn xuất