Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Ma Việt

Unknown

Chương 1: Không có đào binh, chỉ có c·h·ế·t trận.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1: Không có đào binh, chỉ có c·h·ế·t trận.


Trung Quốc đưa cả thiết giáp, pháo cao xạ cùng với cả hai mươi mấy sư đoàn sang lãnh thổ Việt Nam. Riêng thị xã Lạng Sơn đã có tới bốn sư đoàn.

Nhưng nhìn thấy mấy anh em còn không tới chục người vẫn lao lên quyết tử với giặc.

Lần đầu sau 36 năm ra trận, tôi đã khóc.

“Oanh” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tổ quốc còn chưa một ngày yên tiếng s·ú·n·g, lòng cũng không thể thảnh thơi mà hưởng thụ cuộc sống.

Tim tôi lúc này đập thình thịch như muốn phá vỡ lồng ngực mà nhảy ra ngoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiếc nuối, tức giận.

Những người lính, những người bộ đội nơi chiến trường máu lửa gian nan khổ cực.

Thấy anh Huy nói thế, đương nhiên có người dao động. Ai mà chẳng mong một ngày được ở bên cha mẹ có một cô vợ hiền cơ chứ.

Và hiện tại, chúng tôi đang phải cố thủ thị xã Lạng Sơn với lượng đ·ạ·n vô cùng ít ỏi.

Tôi là người Hà Nội, đi lính lần đầu là vào chiến dịch Điện Biện Phủ mùa hè năm 1954.

Nói thật, tôi có chút lo sợ. Tôi cũng đã già cả rồi, hơn 40 tuổi đầu chứ ít ỏi gì.

Nhưng cái ngòn ngọt đáng hận của máu trong miệng dần dần khiến tôi trở nên bất lực mà nhắm mắt lại, cố gắng dùng tất cả sức lực còn lại của một kẻ sắp c·hết tôi thều thào: "Con…xin… lỗi…"

Tôi có vô vàn điều muốn nói, vô vàn cảm xúc trào dâng, vô vàn giọt nước mắt chợt tuôn rơi.

Đến cuối cùng, chỉ có duy nhất một tờ điện mật gửi về Trung ương. Nội dung đơn giản chỉ là: “Các đồng chí, chúng tôi đã chiến đấu đến viên đ·ạ·n cuối cùng. Tạm biệt. Hồ Chí Minh muôn năm. Việt Nam muôn năm.”

"Anh quen chú cũng đã lâu. Thôi, lui về cùng anh em đi. Không vì mình, chú cũng phải nghĩ cho phụ huynh chứ."

"Sống là người nước Nam, c·hết cũng phải làm ma của nước Nam."

Tôi run rẩy lấy ra chiếc bật lửa đã cũ kỹ. Đó là vật lưu niệm cuối cùng của người ông nội luôn khục khặc điếu thuốc lào rồi phả vào mặt trêu đùa tôi.

Anh ấy bị trúng đ·ạ·n vào vùng bụng, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng nhưng ít nhất cũng cần phải điều dưỡng vài ngày.

"Các chú bảo với anh em. Ai con một trong nhà, ai còn trẻ thì rút về phía sau."

Nhớ hồi đó tôi mới chỉ là tân binh tòng quân năm đầu. Các thành viên cùng tiểu đoàn với tôi năm ấy đều là các anh em cùng làng cả.

Quân địch rất mạnh, chỉ phút chốc chúng tôi đã không thể cố thủ được nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Người đồng chí vỗ vào vai tôi hô lên: "Trần An, đội trưởng bảo chúng ta lui về tuyến hai thay đ·ạ·n".

Anh ấy thở dài, gắng gượng nói: "Các anh em, đ·ạ·n dược đã sắp hết với tình hình này không biết bao giờ các đồng chí ở Trung ương có thể lên kịp tiếp viện."

Đến cuối cùng, dưới cơn mưa bom bão đ·ạ·n của quân thù. Chúng tôi cũng chỉ là châu chấu đá xe, sự phản kháng của một con kiến trước lúc c·hết mà thôi.

Sau đó không lâu, tôi lại tham gia vào chiến dịch Giải phóng miền Nam.

Viện binh Trung ương chưa tới, thị xã Lạng Sơn này, sợ rằng không thể giữ được.

Sau chiến dịch chỉ có tôi sống sót từ đất Điện Biên khói lửa mịt mù ấy trở về.

Nhưng đúng lúc này, có một người đồng chí chạy vào nói: "Đội trưởng, anh Huy bị trúng đ·ạ·n".

Lời của đội trưởng giống như sấm đánh bên tai tôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh em đồng đội của mày đang chiến đấu ở ngoài kia, mưa bom bão đ·ạ·n, vạn trùng gian nan.

Chỉ vì sự yên bình của người dân, chỉ vì một trách nhiệm nặng nề của người lính, chỉ vì dòng máu Lạc Hồng đang chảy trong huyết quản.

Chúng tôi sĩ khí liền tăng cao, ai nấy cũng đều lăm lăm khẩu AK lao theo anh Huy ra ngoài chiến trận, thay chỗ cho các đồng chí trẻ lui về phía sau đưa người dân đi s·ơ t·án.

"Anh là sư đoàn trưởng. Sống phải có trách nhiệm với chiến khu, c·hết cũng phải có trách nhiệm với Tổ quốc."

Đội trưởng báo cáo tình hình đ·ạ·n dược với anh Huy.

Mặc dù tôi đã có chuẩn bị cho c·ái c·hết, nhưng vẫn không thể ngờ rằng nó sẽ tới nhanh đến như vậy.

Hiện là một lính bộ của Sư đoàn quân khu I.

"Đưa theo các người dân s·ơ t·án đi cùng."

Đội trưởng liền giật mình lo lắng vì anh Huy chính là sư đoàn trưởng của chúng tôi.

"Còn anh em nào muốn chiến đấu thì ở lại với tôi."

"Em đời này chưa từng hối hận vì gia nhập quân ngũ, càng không hối hận vì đã sinh ra vào thời chiến trên đất Việt".

Từng dòng khói tràn vào phổi, tôi ho sặc sụa một hồi, rồi trả lời anh Huy: "Anh Huy, chúng ta đều giống nhau. Đã vào q·uân đ·ội là những người yêu tổ quốc, yêu Chủ tịch Hồ Chí Minh, hết lòng vì Đảng."

Mang trên mình gánh nặng bảo vệ tổ quốc mà bỏ lại quê hương nơi họ sinh ra, bỏ lại những người cha mẹ tóc bạc ở nhà ngóng trông.

Cũng có trang sử nào viết hết được những c·ái c·hết hào hùng không tiếc sinh mạng, không tiếc xương và máu vì mảnh đất linh thiêng của Tổ quốc.

Cuối cùng, tôi nhìn thấy từng anh em đồng chí lần lượt ngã xuống, những người huynh đệ chí cốt vào sinh ra tử. Từng người từng người một nằm xuống trước “họng s·ú·n·g” của giặc.

Máu ở tay cũng đã nhỏ thành giọt, cùng với những vết bỏng do cầm s·ú·n·g quá lâu khiến hoạt động có phần khó khăn.

Tôi từng phải nhìn những người anh em thuở nhỏ cùng làng nằm xuống tại đất Điên Biên. Không ngờ trước khi c·hết lại phải nhìn cái cảnh đau đến rách gan xé thịt này thêm một lần nữa.

"Thị xã Lạng Sơn là vị trí quan trọng."

Nên nhớ, quốc thổ Việt Nam không thể để cho giặc chiếm, dù chỉ một tấc đất cũng không thể.

"Em biết em là đứa con bất hiếu."

Cố gắng đứng dậy ôm chặt v·ết t·hương, anh Huy hưng phấn cầm s·ú·n·g trong tay giơ lên trời hô lớn nói: "Anh em, có c·hết thì chúng ta cùng c·hết. Người Việt Nam chỉ có c·hết trên chiến trận, quyết không có đào binh. Xông lên!"

Suy nghĩ thoáng qua trong đầu, tôi liền cầm khẩu AK của mình đứng dậy ra ngoài xem thương thế của anh Huy.

Tôi cùng với vài anh em khác không tới chục người là những người duy nhất còn sống sót đang nằm dưới hào.

"Nhà cũng không còn ai. Ông nhà em, cụ nhà em đều c·hết trên sa trường. Họ sẽ hiểu và thông cảm cho một người lính như em. Chỉ hi vọng khi nghe tin báo tử của em, ông già đừng tái phát bệnh tim là được."

"Theo tình báo, địch có bốn sư đoàn tiến vào thị xã Lạng Sơn. Trong đó có một sư đoàn Tăng thiết giáp."

Tôi liền hô lớn tăng thêm can đảm. Nhớ tới những khoảnh khắc bọn chúng thẳng tay nổ s·ú·n·g với các đồng chí, n·ém b·om vào người dân vô tội, tôi liền vô cùng tức giận, không còn sự sợ hãi, không lo lắng, không suy nghĩ, trong đầu chỉ có duy nhất hai chữ “g·iết giặc”.

Hãy quý trọng từng tấc đất quê hương, ở nơi đó có xương và máu thịt của những người đ·ã c·hết vì tương lai.

"Các đồng chí, hãy đưa ra ý kiến."

Họ viết lên một trang vàng chói lọi cho sách sử ngàn năm của dân tộc.

Năm 1975 Thống nhất đất nước, tôi được chuyển lên quân khu I đóng tại biên giới Việt-Trung.

Thế nhưng có trang sử nào liệt kê được những người con của tổ quốc đ·ã c·hết trên chiến trường ấy?

Nhưng tôi thấy thật sự vô cùng tức giận, căm thù vượt trên cả nỗi buồn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tôi cúi đầu thở dài nói: "Đúng thế, tiếc nuối nhất cuộc đời em là không thể báo đáp công ơn của họ."

Tất cả mọi người liền bỏ qua câu hỏi vừa rồi của đội trưởng lao ra bên ngoài xem tình hình của anh Huy.

Ha, Trần An à, mày nghĩ cái gì vậy chứ?

Mày lại ở đây lo nghĩ vì sự ích kỷ của bản thân. Thật là một kẻ hèn nhát.

Anh Huy liền lắc đầu vỗ vai tôi rồi động viên tinh thần cho các anh em.

Đúng lúc này, một tiếng động lớn khiến chúng tôi liền lập tức trở nên khẩn trương.

Dẫu biết rằng, cuộc chiến nào cũng phải có hi sinh, hạnh phúc nào cũng phải có đánh đổi.

Nhưng ngay lập tức có một người liền đứng ra nói: "Anh Huy, em đi bộ đội từ năm 16 tuổi, đã có gần 20 năm trong quân ngũ, em theo anh. Sống c·hết có số."

Dự là cuối năm nay, tôi sẽ được chuyển về Hà Nội công tác.

Châm một điếu thuốc, rít một hơi, cảm nhận mùi thơm của thuốc.

Sau một t·iếng n·ổ lớn của pháo ĐKZ, tai tôi ù điếc hết cả, khẩu s·ú·n·g AK cũng đã tuột khỏi tay.

Và lần ông tặng tôi chiếc bật lửa đó cũng là lần cuối cùng tôi được nhìn thấy gương mặt của ông.

Nhìn lại bầu trời Việt Nam lần cuối, từng dòng ký ức về gia đình, quê hương, về bố mẹ già đầu tóc đã bạc, về người ông nội yêu thương tôi hết mực. Và cả hình bóng của một người con gái Hà Nội tôi ngày đêm mong nhớ.

Chương 1: Không có đào binh, chỉ có c·h·ế·t trận.

Đó thật sự là một nỗi nhục và day dứt đến tận tim gan của những người lính chúng tôi khi không thể bảo vệ an toàn cho họ.

Tôi lấy trong người ra một điều thuốc.

Thậm chí những dân quân tự vệ đã không ngần ngại ở lại chiến đấu nên chúng tôi mới có thể sống sót đến bây giờ.

Trong đó còn có cả phụ nữ đang mang thai vẫn không hề bỏ chạy mà chiến đấu đến cùng.

Anh Huy nhìn tôi cười cười lắc đầu nói: "Thật cứng đầu."

Ngẩng đầu lên từ đường hầm nhưng đất cát bay bụi mù che phủ hết cả một vùng khiến tôi chẳng thể nhìn rõ được chiến sự ở phía trước.

Nhưng c·hiến t·ranh là vô vàn gian khổ, vì độc lập nước nhà mà ta đổi xương máu.

Đội trưởng nhìn tất cả chúng tôi một hồi nói: "Đ·ạ·n đã sắp hết."

Tôi nhẹ cười, ánh mắt lúc này không một chút do dự nói: "Anh Huy, em là người Việt Nam. Bảo vệ tổ quốc là nghĩa vụ cũng là trách nhiệm của một người lính."

Tôi vứt điếu thuốc xuống đất, giẫm giẫm vài cái cho tàn thuốc tắt hẳn.

Hiện giờ, cả nước đã thống nhất. Tôi cũng chỉ mong một gia đình êm ấm cho cha mẹ già có cháu bồng. Vậy là đủ rồi.

Tôi ngồi lặng im tại chỗ lập tức gạt bỏ ngay suy nghĩ vừa rồi trong đầu.

Dù vậy, chỉ cần nhìn thấy anh ấy ra hiệu vẫy vẫy tay về phía sau là tôi có thể hiểu. Đó là tín hiệu rút lui của tiểu đoàn chúng tôi.

Sự khốc liệt của chiến trường làm tôi buột miệng chửi: "Mẹ kiếp".

Ai ngờ, vừa ăn Tết chưa được bao lâu, bọn Tàu lại cả gan đưa quân xâm chiếm biên giới.

Lúc này thấy tôi đứng theo cùng anh em. Anh Huy bảo tôi: "Chú mày năm nay 42 tuổi đầu, còn chưa vợ con gì. Mẹ chú ở nhà mong mãi ngày chú xuất ngũ.

Tôi là Trần An. An trong an nhiên tự tại.

Chưa kể Quân khu I chúng tôi phần lớn là tân binh, thậm chí còn không có q·uân đ·ội đặc chủng.

Đâu còn nhuệ khí của 20 năm trước, chẳng sợ gian truân khổ cực, cứ thấy giặc là cầm s·ú·n·g tử chiến đến viên đ·ạ·n cuối cùng.

Nhưng tai vẫn còn chưa hết điếc nên tôi không thể nghe rõ được lời nói của người đồng chí.

Tất cả đều khiến họ không thể lùi bước, không thể mềm yếu. Cũng không có cơ hội lùi bước, không có cơ hội mềm yếu.

Cũng may, người già và trẻ em đã được các đồng chí khác trước tiên đã đi theo đường hầm lui về tuyến sau s·ơ t·án.

Anh Huy đáp lại lời của tôi: "Thế còn bố mẹ chú. Chú không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho họ chứ".

Anh Huy hỏi: "Các chú có hối hận không?"

Mỗi một người nằm xuống đều như một con dao cứa vào tim tôi. Và hơn hết nó như một viên đ·ạ·n bắn vào tim người mẹ già nơi quê nhà.

Các đồng chí ở chiến khu còn đợi tin mừng chiến thắng báo về.

Lời nói của anh như gầm vang với trời đất, như lời khẳng định quyết tâm của một người lính với lá cờ đỏ sao vàng Tổ quốc, như lời cam đoan giữ vững nền độc lập, tự do nước nhà với người cha già đã mất - Chủ tịch Hồ Chí Minh.

Tôi quen anh Huy từ hơn 25 năm trước, anh ấy là người Cao Bằng.

Chí ít còn có cơ hội về nhà thăm phụ huynh vài lần một năm.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1: Không có đào binh, chỉ có c·h·ế·t trận.