Ma Tiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 5: Dụng ý khó dò
Phát giác được điểm bất thường này, Triệu Huyền không nói ra mà im lặng giữ kín trong lòng.
"Có gì khác lạ sao?" Triệu Huyền quan sát hình ảnh một chút, vẫn là Cố Thanh Nhi ngồi trên ghế trúc... A, không, vì sao lúc hắn rời đi nàng còn mệt mỏi gục xuống th·iếp đi, lúc này lại hoàn toàn tỉnh táo, nhìn không ra nửa điểm mệt mỏi đâu.
"Linh cốt của ta do nữ nhân kia nắm giữ?" Triệu Huyền hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Chẳng lẽ ngươi không biết linh căn là gì? Người có linh căn mới có thể tu luyện thành tiên. Trường sinh bất tử đồng nguyên với thiên địa. Có vẻ như thời điểm ngươi bị Bạch Cốt Tinh phát hiện ra, đã bị nàng ta dùng huyễn thuật dẫn dắt ngươi vào thạch động, hút mất một phần bản nguyên của ngươi. Nhờ vậy mà một thân tu vi khô cằn của nàng đã khôi phục được một chút..."
"Thoát!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng bấm pháp quyết, lấy nàng làm trung tâm, bạch quang nhu hoà toả ra, quang mang mang một tia vị vận ôn dịu làm cho người ta thoải mái. Vô vàn bạch tinh chớp loé vần vũ.
Mặc dù lời nói và hành động của Cố Thanh Nhi không có kẽ hở nào, nhưng bằng vào trực giác, hắn vẫn cảm thấy sự tình này rất kỳ quái.
Gấp lại địa đồ, hắn bắt đầu đi ra khỏi nơi này, tìm đến vị trí "Nữ nhân kia". (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng vốn nhắm chặt hai mắt. Triệu Huyền bước vào thạch động, nàng chậm rãi mở hai mắt ra, môi thơm khẽ mở:
"Dụng ý ngươi quá khó dò, làm đồ đệ ngươi thật sự không ổn." Triệu Huyền đáp lại ngắn ngủi.
Thố Nhi gật đầu như gà: "Đúng vậy a đúng vậy a, ngươi vạn phần không thể để cho nàng ta khôi phục lại tu vi."
"Ta không tin ngươi."
"Tại sao lại không đồng ý?" Thố Nhi thật sự đã có chút tức giận. Đặt tại những năm tháng kia, thời điểm nàng vẫn còn là một đại năng cường giả, chỉ cần nàng ra "ý chỉ" tuyển đồ, chắc hẳn sẽ có một hàng người xếp hàng từ phương Bắc lạnh lẽo kéo dài đến Nam mạc.
Cố Thanh Nhi gật đầu: "Đúng. Hiện giờ thời gian không còn nhiều, ta tiếp tục sắp lâm vào ngủ say, không thể chậm trễ."
"Nữ nhân, ta cũng không thể hoàn toàn tin tưởng ngươi a."
Chương 5: Dụng ý khó dò
Thố Nhi im lặng một lúc, sau đấy mới nói: "Ngươi vẫn là phàm nhân đúng không, ta thu ngươi làm đồ, trước tiên truyền thụ ngươi công pháp để tu đến tu vi nhất định. Tiếp đến truyền cho ngươi một bí thuật, chỉ cần ngươi thi triển liền có thể nhìn được hình dáng chân thật của Bạch Cốt Tinh."
Triệu Huyền đánh gãy lời nàng.
"Ngươi... dung nhập vào cơ thể là được..." Cố Thanh Nhi gắng gượng nói ngắt quãng, tiếp đến gục đầu xuống, bộ dáng b·ất t·ỉnh ngủ say.
Phía đối diện, Cố Thanh Nhi mi mắt chực đóng, rất nỗ lực mới có thể mở mắt ra. Triệu Huyền muốn đi tới bên cạnh nàng nhưng giữa khoảng không như có một bức tường vô hình ngăn cách hai người.
Đồng thời từ thân thể nàng bay ra một ngọc giản xinh đẹp đến trước mặt Triệu Huyền. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nói rồi, hắn cầm lấy linh cốt. Trong tưởng tượng của hắn, thời điểm cầm tới linh cốt sẽ gây ra dị biến nào đấy, hoặc hắn bị lực lượng thần bí đẩy ra các loại hình...
Cuối cùng, hắn lại đến một thạch động nhỏ. Giữa thạch động có một bình đài giống hệt bình đài nơi thạch động giam giữ Cố Thanh Nhi.
Nàng vừa mới nói Bạch Cốt Tinh?
Không ngờ hắn lại vô cùng thuận lợi lấy ra đoạn linh cốt.
Quả nhiên, sau đấy hắn đứng dậy rời khỏi ghế được.
A, chờ chút.
Đồng thời có không ý cạm bẫy. Bất quá trên địa đồ Cố Thanh Nhi chú giải rất cặn kẽ, đều giúp hắn thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc nhiều lần.
Triệu Huyền khẽ thốt: "Linh căn?"
Thố Nhi gật đầu, ánh mắt trầm ngâm:
Triệu Huyền gật đầu rồi lại lắc đầu: "Có thể a, nhưng ta không làm đồ đệ của ngươi."
"Bạch Cốt Tinh lừa ngươi. Không có lợi ích nào cả. Chúng ta bị nhốt ở đây cả trăm ngàn năm, nếu có linh vật gì sớm đã bị chúng ta hấp thụ hết linh lực để duy trì thực lực." Nàng mỉm cười đáp.
Thố Nhi hừ một tiếng: "Đại trận này là do chúng ta đánh đến nước đồng quy vu tận, mới giam giữ lẫn nhau. Có thể xem như là một cuộc đấu pháp xem ai thoát khỏi đại trận trước. Lúc đấy tính mạng người kia sẽ nằm trong tay đối phương, mất quyền chưởng khống sinh tử "
Trên đoạn đường này, Triệu Huyền suy nghĩ lưu chuyển liên tục.
Giữa bình đài, cũng có một nữ nhân ngồi trên ghế trúc. So sánh với Cố Thanh Nhi, dung mạo nàng không chút thua kém, có thể xứng ngang hàng.
Đồng thời hắn cũng rất kinh ngạc. Nữ nhân này trực tiếp như vậy?
Hắn đi tới trước mặt Thố Nhi, "Cảm ơn vì đoạn linh cốt này."
"Ngươi nhìn xem nàng ta là bộ dạng gì... A, cái này sao có thể?" Thố Nhi ban đầu là mỉm cười đắc ý, sau đó kinh nghi nhìn vào hình ảnh trong thạch động. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn mở ngọc giản ra xem xét, phát hiện nội dung bên trong là một địa đồ.
Cố Thanh Nhi vuốt ve lọn tóc:
"Sở dĩ nàng ta muốn ngươi đến nơi ta lấy đi đoạn xương này, bởi vì đây là linh cốt bản mệnh của nàng ta. Chỉ cần có được thứ này, nàng nhất định sẽ thoát khỏi đại trận này, tính mạng ta sẽ hoàn toàn nằm trong tay của nàng."
"Nhưng lấy được linh cốt rồi phải làm gì tiếp theo a?" Triệu Huyền nghĩ đến điểm mấu chốt, gấp gáp hỏi.
"Để ta nói trước, có phải Bạch Cốt Tinh đưa ra lợi ích dụ hoặc ngươi, để ngươi đến lấy thứ này phải không?"
Ngay tức thì, Triệu Huyền cảm giác như quanh thân lột bỏ một tầng trói buộc, thoải mái vô cùng.
"Phải thì thế nào, không phải thì thế nào?" Triệu Huyền hỏi lại.
"Nữ nhân? Ha ha ha, ngươi có thể gọi ta là Thố Nhi. Ngươi không tin ta? Vậy được, ngươi hãy nhìn đây."
"Bởi vậy ngươi..."
Thố Nhi cười một tiếng kiều mị, sau đấy vung tay. Hư không nhộn nhạo nổi lên gợn sóng, hiện ra hình ảnh trong thạch động giam giữ Cố Thanh Nhi.
Thố Nhi lắc đầu: "Không thể nào không thể nào a, nàng vốn b·ị đ·ánh hiện nguyên hình là một bộ bạch cốt, sao có thể biến ảo ra hình dạng lúc tu vi còn cường thịnh?"
Đoạn đường này đi rất lâu, có rất nhiều cung đường gấp khúc.
Do khoảng cách quá gần, nên hắn có thể ngửi thấy một mùi hương ưu nhã thấm ruột gan từ thân thể đối phương.
Thố Nhi nhìn Cố Thanh Nhi, rồi lại nhìn Triệu Huyền, lúc này mới giật mình: "Nguyên lai là vậy, tiểu tử ngươi có linh căn!"
"Ta có thể hi sinh một phần lực lượng bản nguyên giúp ngươi tạm thời thoát khỏi cái ghế này, khi ấy ta sẽ tiến vào trạng thái suy yếu. Ngươi chỉ cần tới chỗ nữ nhân kia, đoạt lấy linh cốt của ngươi, khôi phục lại một phần thực lực, lúc ấy sẽ có biện pháp thoát khốn."
"Đi mau, ta chỉ có thể chống đỡ cho ngươi ba canh giờ mà thôi." Cố Thanh Nhi lo lắng thúc giục. Ngữ khí nàng thập phần yếu ớt.
Triệu Huyền suy nghĩ một chút rồi nói:
Triệu Huyền có một loại cảm giác, chỉ cần thứ uy năng kia bộc phát, đủ để hủy thiên diệt địa.
Trước mặt nàng hiện lên một đoạn xương trắng toả ra linh lực trầm trọng, dường như uy năng ẩn chứa bên trong rất lớn.
"Không được, ngươi không được đưa cho nàng." Thố Nhi la lên, "Ngươi làm như vậy, ta sẽ không xong, ngươi cũng sẽ m·ất m·ạng. Nói cho ngươi một bí mật, Bạch Cốt Tinh kia lấy thôn phệ xương cốt nhân loại để tu luyện a!"
Triệu Huyền cúi xuống nhìn chằm chằm vào mắt nàng: "Ngươi lấy gì đảm bảo để ta tin ngươi?"
Triệu Huyền nghe vậy rùng mình thực sự dừng lại: "Thôn phệ xương cốt nhân loại?"
Rất nhanh liền tìm được vị trí của bản thân và Cố Thanh Nhi.
"Dù cho nàng ta khôi phục lại tu vi, vậy làm sao có thể thoát khỏi đại trận này?" Triệu Huyền hỏi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.