Ma Tiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 17: Bất ngờ hay không? Kích thích hay không?
Vẻ mặt nàng không biểu tình, nhìn thấy Triệu Huyền tiến đến, vẻ mặt e thẹn, "Còn đứng đấy làm gì, mau đến đây a." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng đe doạ, "Ngươi không nên nhiều lời, ở xung quanh nơi này người của Vương ca canh giữ kín mật, chẳng may truyền lời không hay đến Vương ca, ngươi sẽ không có quả ăn để ngon. Một người bị Triệu phủ trục xuất, lang thang đường cùng ngõ hẻm, ngươi có thể phản kháng sao?"
Triệu Huyền đẩy đại hán c·h·ế·t không nhắm mắt ra, rút ra cốt kiếm, lục tìm trên thân thể hắn, phát hiện không có thứ gì, ngoài một trương giấy ẩn chứa linh lực mờ nhạt.
Triệu Huyền đẩy nữ nhân đã ngất đi lên giường. Ánh mắt liếc qua, nhịn không được sờ soạng thân thể mê người kia một vòng, cảm nhận được xúc cảm êm tay, nhịn không được cảm thán trong lòng.
"Triệu tiểu tử, ngươi muốn mất đi thứ nào trước? Tay? Chân? Tai? Hay là..."
"Triệu huynh, lần trước Phương huynh cho ta xem một số tranh hoạ của ngươi, quả thực là văn thao vũ lược, ngươi có thể bán miễn phí cho ta không?"
Triệu Huyền lại không tiếp tục nói nhảm, chậm rãi cầm trên tay Ngọc Như Ý.
Lần này lại đến phiên Lê Yến Yến kinh ngạc: "Vương ca nói cho ngươi rồi?"
Chỉ thấy Triệu Huyền không dừng lại, tay vung về phía trước, Ngọc Như Ý trong tay hắn dài ra, biến thành một đoạn bạch cốt. Từ đuôi đoạn bạch cốt, dài ra một đoạn bạch cốt sắc bén lăng lệ, tinh chuẩn đâm vào tim Vương Bát.
Triệu Huyền vận sức, nhảy lên cây cao, từ đó lại nhảy qua mái nhà phía trên gian phòng Lê Yến Yến nằm chờ xem kịch vui.
"Ở trong này là tiểu thiếp ta bao nuôi, do trong nhà lão bà nương kia quá hung dữ... Hắc hắc, nếu Triệu huynh tặng miễn phí cho ta, chia sẻ cho Triệu huynh cũng không phải không được. Cổ nhân có câu, có thiếp cùng hưởng, có hoạ cùng chịu a."
Vương Đại Bàn dẫn Triệu Huyền vào trạch viện, tới trước một gian phòng nhỏ, hắn cười hắc hắc nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Bây giờ ngươi chỉ có một lựa chọn, đó là lên giường cùng ta, nếu không sẽ không dễ dàng rời khỏi nơi này."
Hắn tìm một hộ vệ phụ cận, đánh ngất, quay lại gian phòng Lê Yến Yến, ném hắn lên trên giường cùng nàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phương Chí Kính chỉ vào bản thân:
Nếu không phải hắn nghe được cuộc nói chuyện của đám người kia, dựa vào thái độ biểu hiện của Vương Đại Bàn, có khi còn cho rằng hắn rất đáng kết giao.
Lại nghĩ đến bản thân thích Lê Yến Yến từ lâu, lại bị con gà yếu này hưởng dụng trước, vẻ mặt Vương Bát càng thêm hung ác. Hắn vung vẩy đao trong tay, chậm rãi nói:
Lê Yến Yến không trả lời Triệu Huyền, mà đứng dậy đi tới, một cỗ hương thơm cuốn đến, màng kéo tay Triệu Huyền, "Ngươi không cần thắc mắc, cứ yên tâm nằm ngửa hưởng thụ là được rồi, đêm nay ta sẽ cho ngươi thư sướng quên trời đất."
Lê Yến Yến đi tới giường ngồi xuống, tóc dài buông thõng, hơi ngả người về phía sau, ánh mắt khinh miệt nhìn Triệu Huyền:
Hai chân hắn khẽ động, lao nhanh về phía Vương Bát.
Vương Bát chậm rãi rút ra đại đao, dự định doạ thư sinh đối diện một hồi.
Vương Bát hơi sững sờ, sau đó trên mặt hiện lên khinh bỉ, nâng đao lên, chuẩn bị dạy dỗ "Thư sinh gà yếu".
Triệu Huyền chắp tay nói, ánh mắt liếc về gian phòng, thần sắc đê tiện.
Triệu Huyền nhanh chóng thu thứ này vào, nhìn thấy đại đao của đại hán rơi bên cạnh, tiện tay ném vào một bụi rậm gần đấy, lại nâng thân thể đại hán lên, nhảy trở về trạch viện, ném vào hồ nước.
Nàng gật đầu, "Đúng vậy a, biết ta là thê tử Lý Hiến, ngươi bất ngờ hay không? Kích thích hay không?"
Hắn chậm rãi nhìn xuống đũng quần Triệu Huyền.
"Tên mãng phu kia dường như chỉ nhằm vào Triệu huynh mà không phải nhằm vào ngươi, ngươi nhanh chân rời đi, ở lại đây nhiều người ta càng khó bảo hộ."
Nhìn dáng người nàng lồi lõm lung linh nóng rực, Triệu Huyền hơi có chút phản ứng. Nhưng hắn kiềm chế lại, đẩy tay nàng ra, "Nơi này có hai chúng ta, ngươi có sự tình gì vướng mắc thì cứ nói ra đi, ta sẽ giúp ngươi nói với Vương Đại Bàn vài câu."
Thấy Triệu Huyền gật đầu ra hiệu an toàn, Phương Chí Kính mới gật đầu rời đi.
Bất quá ngay sau đó hắn giật mình, phát hiện thần sắc của nàng không thay đổi, ngược lại trong mắt toát ra vẻ khao khát.
"Trước mắt ngươi là con dâu thành chủ, thê tử tam nhi tử thành chủ, mẫu thân một hài đồng, quyền lực không lớn nhưng cũng có một chút, hạ nhân bên dưới đông đúc, ngươi không cảm thấy kích động ngược lại còn sợ trước hãi sau, không đáng mặt nam nhân!"
Chỉ thấy trước mắt, Vương Bát thân ngựa vai gấu đã đứng chờ sẵn.
Hai kẻ này nhìn nhau ngầm hiểu, phá cười.
Triệu Huyền gật đầu: "Kích thích thì không, ngược lại bất ngờ thì có một chút. Bất quá ta thắc mắc là, phủ thành chủ đối với ngươi không tốt hay sao, hay Vương Đại Bàn nắm giữ bí mật gì của ngươi, mà ngươi phải luân lạc đến mức này?"
Vương Bát cúi đầu: "Vâng thiếu công tử, kẻ này bên ngoài tuy mạnh miệng, nhưng ta chỉ cần hù doạ, chắc chắn sợ c·h·ế·t khiếp."
Vương Đại Bàn dẫn Triệu Huyền đến một trạch viện nhỏ, đẩy hắn vào, nói:
Lê Yến Yến xoay người, đẩy Triệu Huyền ngồi trên giường, nàng quỳ xuống, dự định giải khai thắt lưng của hắn. Một bàn tay đã vung chưởng đến đầu nàng.
"C·h·ó cùng đường cắn loạn?"
Triệu Huyền đi tới trước mắt, nâng cằm nàng lên, mắt híp lại nói nhỏ, "Ngươi có thể nói thật, xung quanh chín trượng không có ai."
Đối với bằng hữu này, hắn hoàn toàn tin tưởng. Với lại Vương Đại Bàn là người của Vương gia, có cây lớn này chống đỡ, hẳn là sẽ không có chuyện gì.
Rời khỏi phòng, hắn dùng thần thức quan sát tránh đi các hộ vệ, nhảy qua tường, lại dừng lại.
"Vậy tốt, Triệu huynh ngươi bảo trọng."
Vương Đại Bàn đi ra trạch viện, tới một góc khuất, nơi đấy đại hán vừa rồi mâu thuẫn với Triệu Huyền trong tửu lâu đang đứng chờ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vương Bát phỉ nhổ, "Phi, lão tử cũng không phải là đám người bệnh thư sinh các ngươi, đừng nói kiểu ngữ khí đạo lý buồn nôn kia nữa."
"Ngươi không cần nghi thần nghi quỷ, là ta ưa thích chuyện này, không ai ép buộc."
Triệu Huyền ngẩn người, vừa định nói gì, Vương Đại Bàn đã cười cười, vẻ mặt thần thần bí bí:
Vương Đại Bát nhàn nhạt nói: "Canh giữ nơi này cẩn thận, đừng để hắn chạy mất."
Lê Yến Yến hừ một tiếng, "Nào có thể có chuyện gì?"
Vương Đại Bát hài lòng mỉm cười vỗ vai hắn, "Cố làm cho tốt, về sau nữ nhân bên trong ta thưởng cho ngươi."
Quả nhiên thiếu công tử dự đoán không sai, kẻ này sẽ lẳng lặng rời đi.
"Còn ta thì sao?"
Mặc dù chuyện đưa tặng thiếp thất cho người rất bình thường không có gì lạ, nhưng Vương Đại Bàn nói đến mức hoa trôi nước chảy như vậy, Triệu Huyền cảm thấy có chút kỳ lạ.
Người ta đều nói thân thể thư sinh yếu ớt, đối với nữ hổ lang bên trong, đoán chừng không chịu được vài khắc đã phải đầu hàng mới đi ra nhanh như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Triệu Huyền bị đẩy vào phòng, bên trong tràn đầy mùi hương son phấn nữ nhân. Giữa phòng là một chiếc giường lớn rải đầy thảm hoa, một nữ nhân có vài phần tư sắc, mặc áo lụa mỏng trong suốt, bên trong không mặc đồ lót, liếc mắt liền nhìn thấy cảnh xuân.
Chương 17: Bất ngờ hay không? Kích thích hay không?
Hai mắt Vương Bát sáng rực, toàn thân rục rịch, quỳ xuống dập đầu cảm tạ, "Thiếu công tử, ngài thật tốt với ta."
Triệu Huyền cười hiền hoà, "Quân tử động khẩu không động thủ a, vì sao ngươi lại có thể thô lỗ như vậy đâu?"
Triệu Huyền ngạc nhiên hỏi: "Ngươi chính là thê tử Lý Hiến? Ta nghe nói thê tử hắn đoan trang hiền hậu, tên là Lê Yến Yến, có đúng là ngươi?"
Vương Đại Bàn vỗ vai hắn:
"Triệu huynh ngươi an tâm giấu ở trong này, đây là địa phương của Vương gia, cho kẻ kia mười lá gan hắn cũng không dám tiến vào. Chờ ở đây, đợi ta đi gọi người tới, phía dưới ta có không ít bộ hạ."
Vương Bát đứng sững người, run rẩy nhìn xuống lồng ngực bị cốt kiếm xuyên thấu, tay run rẩy, đại đao rơi xuống mặt đất, hắn ngẩng đầu lên, ngắt quãng nói, "Ngươi... vậy mà là tu sĩ... Luyện Khí... Tầng năm..."
Đã các ngươi muốn mưu hại ta, vậy ta muốn các ngươi loạn lên.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.