Ma Chủng Buông Xuống - Cung Tâm Văn
Cung Tâm Văn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 38
“Bố làm gì vậy?”
Sau đó tiếp tục cạy con thứ hai đưa tới trước mặt Diệp Bùi Thiên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô ta vươn tay chậm rãi v.uốt ve khuôn mặt trắng bệch của Nghiêm Tu.
“Bùi Nguyên của chúng ta đói bụng à, mẹ đi nấu đồ ăn cho con ngay.”
Các giáo đồ của Thánh Thiên Sứ đi ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại một mình Phó Oánh Ngọc.
Phó Oánh Ngọc bi thương nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không có cái gì ngon hơn món này cả.
Ngón tay của Diệp Bùi Thiên co lại, anh rụt tay về, cứ do dự như thế mãi không dám đụng vào.
Ngón tay của Phó Oánh Ngọc sờ từ khuôn mặt tái nhợt của Nghiêm Tu xuống hai lỗ bị đâm thủng trên cổ anh ta.
Nhân lúc bọn họ đều đang ngủ, Thích Vĩnh Xuân ra ngoài tìm được một dòng suối nhỏ bắt nguồn từ trên núi, cũng mò được mấy con trai ở trong đó.
“Thiên Tầm nào, mày nằm mơ à?” Người bố mà anh không nhìn rõ mặt mày kia cầm xích sắt đến khóa anh lại.
Trạng thái của bọn họ rất thê thảm, người ta phát hiện bọn họ ở trong núi rồi mang về.
Chú thích: Tai trà là một bệnh thực vật do Exobasidium gracile gây ra, biểu hiện là lá bị sưng và biến dạng, bệnh này xảy ra ở lá non. Lá bị bệnh này có thể ăn được, hầu hết nó đều khá dày và có màu trắng, vị hơi ngọt hoặc hơi chua, có kết cấu giòn, giàu axit amin và polysacarit.
Con trai kia có vỏ màu trắng, kích thước nhỏ chừng bàn tay của đứa trẻ, bà Phùng chặt một đoạn trúc rồi bổ ra, kẹp mấy con trai bắc lên đống lửa để nướng chín.
“Không sao đâu, tôi chỉ muốn từ biệt anh ấy thôi.”
Anh lặng lẽ vươn tay ra, ngón tay thon dài lướt qua ngọn cỏ xanh đến gần bàn tay dưới ánh nắng rực rỡ kia.
Qua không lâu, anh ta quay về với một áo khoác đựng đầy dâu tằm, trên tay còn ôm vài cụm thực vật bụ bẫm nhìn như phiến lá.
Sở Thiên Tầm không từ chối ý tốt của đồng đội, cô nhận lấy mấy con trai được nướng chín từ tay Thích Vĩnh Xuân.
“Bùi Thiên, nghe lời bố mẹ cháu đi, cũng chỉ tạm thời trói lại thôi, nếu cháu thật sự không sao thì lúc sau đương nhiên sẽ thả cháu.”
Diệp Bùi Thiên vẫn ngồi không nhúc nhích, anh cúi đầu ngơ ngác nhìn vỏ trai màu trắng trong tay.
Diệp Bùi Thiên khẽ lắc đầu: “Cảm ơn, tôi… Vẫn chưa thể ăn được.”
“Tôi…” Diệp Bùi Thiên nhìn thoáng qua mấy con trai số lượng không nhiều lắm trên đống lửa: “Tôi không ăn cũng không sao, không c·h·ế·t được, cô đừng lãng phí.”
“Ngủ đi, anh nghỉ ngơi cho tốt.”
“Anh yêu, anh c·h·ế·t rồi mà vẫn làm em thấy thích.”
“Tôi không ăn cũng không c·h·ế·t nhanh như vậy. Anh mau ăn đi, đừng dong dài. Chẳng lẽ anh không bị đói à?”
“Cũng không biết cái này có ăn được không?” Anh ta lật qua lật lại, vừa đi vừa hỏi.
Đồ Diệc Bạch dùng dị năng kiểm tra, xác nhận phía sau không còn người đuổi theo mới tìm một chỗ ẩn nấp để nghỉ ngơi.
Vết thương nhìn rất kh*ng b* ở đêm qua đã khép lại rất nhiều, thậm chí có đôi chỗ còn không nhìn ra chút dấu vết gì cả.
Chương 38
Chương 38
Đúng lúc này bụng anh không biết cố gắng mà kêu lên một hồi.
Không, không phải như thế.
Cô kéo tay của Diệp Bùi Thiên sang cứng rắn nhét hai con trai vào tay anh.
Bố của anh đang đứng trước mặt, tay cầm sợi dây xích thô to.
Mọi người đều biết Nghiêm Tu vừa mới c·h·ế·t là bạn trai của Phóng Oánh Ngọc, sợ cô ta bi thương quá mức sẽ luẩn quẩn trong lòng.
“Đừng có lo thiếu đồ ăn, khi nào chân khỏi tôi sẽ đi tìm.” Sở Thiên Tầm tiếp tục nhanh nhẹn lấy trai ra: “Hai ngày nay ít đồ nên mọi người cố gắng ăn ít là được, làm gì cần anh phải nhịn đói. Huống chi đi đến căn cứ Nam Khê mất khoảng bốn năm ngày, sẽ đến nhanh thôi.”
Cô ngồi dựa vào một gốc cây, cắn một miếng tai trà màu trắng.
Trong bóng đêm, vô số khuôn mặt quen thuộc xuất hiện, những khuôn mặt đó lơ lửng ở không trung chuyển động quanh Diệp Bùi Thiên không ngừng.
“Nếu đau sao còn cố tự đi?” Sở Thiên Tầm hỏi.
Nhóm năm người Sở Thiên Tầm đi qua núi suốt cả đêm, đi một đường liên tục cho đến tận giữa trưa ngày hôm sau.
“Anh đang làm gì vậy?”
Mặc dù vẫn chưa thể đạt được trình độ gãy chân cũng có thể mọc lại trong thời gian ngắn giống như trong truyền thuyết ở kiếp trước thì bây giờ tốc độ phục hồi của Diệp Bùi Thiên đã rất kinh người.
Anh bắt đầu giãy giụa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô dùng dao găm cạy vỏ trai ra, nếm một chút rồi l**m môi nói.
Diệp Bùi Thiên lập tức rụt tay ra sau lưng, sắc mặt hoảng loạn, cả khuôn mặt trướng đỏ bừng.
“Đây là con ả kia để lại cho anh nhỉ,” cô ta đưa tay lên miệng l**m: “Thật là quá đáng mà, không chỉ bẻ gãy cánh em mà còn làm anh rách tung tóe thế này.”
“Thiên Tầm,” Diệp Bùi Thiên nói: “Tôi muốn ngủ một giấc.”
Bây giờ ác ma danh chấn toàn thế giới lại đang ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh mình, ngủ ngon lành với nụ cười phúc hậu vô hại.
“Quái vật, sớm hay muộn nó cũng biến thành quái vật.”
Diệp Bùi Thiên cảm thấy bụng đói cồn cào, cảm giác đói khát xưa nay chưa từng có làm dạ dày của anh quặn đau, anh bắt đầu bức thiết khát vọng bọn họ có thể cho mình một chút đồ ăn, loại đồ ăn nóng hôi hổi có thể làm ấm dạ dày này, chẳng sợ dù chỉ có một chút cũng tốt.
“Mình cho Bùi Thiên chút đồ ăn còn thừa đi? Bùi Thiên chưa ăn gì cả mà.” Mẹ kế quay đầu nhìn anh.
“Làm sao vậy? Ăn không quen à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trên khuôn mặt mỹ lệ của cô ta lộ ra nụ cười kỳ quái.
Vì để hai người bệnh và Sở Thiên Tầm và Diệp Bùi Thiên được nghỉ nên Thích Vĩnh Xuân chủ động gánh vác nhiệm vụ tìm kiếm đồ ăn.
Đôi cánh không lành lặn duỗi ra sau lưng cô ta.
Tầm mắt của anh lướt qua những ngọn cỏ xanh biếc, nhìn thấy một bàn tay dính nước bẩn, chủ nhân của bàn tay đang ngồi ở bên cạnh mình, cô dựa vào một thân cây ngủ ngon lành.
Người bên cạnh lo lắng khuyên cô ta.
“Ha ha ha, vậy chắc thú vị lắm, anh yêu, anh hoàn thành chuyện thú vị này cùng em được không?”
Tai trà vừa giòn vừa ngon miệng, nó có vị hơi ngọt, quả thật là món ăn mỹ vị đối với những người đã bôn ba mệt nhọc suốt đêm như bọn họ.
“Chị Phó.”
“Đừng lộn xộn! Bây giờ mày lớn rồi nên mày không nghe lời ông nữa đúng không?”
“Tôi làm thịt hết những kẻ làm tổn thương anh, bây giờ anh đừng biến thành nhân ma nữa.” Sở Thiên Tầm thầm nói.
Sở Thiên Tầm đột nhiên mở bừng mắt.
Căn cứ Nga thành, lửa ở phòng thí nghiệm đã được dập tắt, bên trong bị khói huân đen, mọi thứ hỗn độn vô cùng.
Kiếp trước khi nhìn thấy anh, cô chỉ cảm thấy người đàn ông này rất có khí thế, vừa tàn bạo vừa b**n th**, cô thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn mặt anh.
Vẻ mặt cô ta dịu dàng ngọt ngào như thứ mình đang vuốt không phải thi thể lạnh lẽo mà là người tình sống sờ sờ.
Sở Thiên Tầm nhíu mày, người này thiếu n·ộ·i· ·t·ạ·n·g, có lẽ bây giờ nó đang dần hình thành lại trong cơ thể, như vậy chắc hẳn là một quá trình rất đau đớn.
Diệp Bùi Thiên ngơ ngác nhìn một lúc, hơi thở hỗn loạn dần ổn định lại, trái tim gần như đã vỡ vụn cũng tự động dính lại, quay về vị trí vốn có.
“Tiểu Phó.”
Lúc nói những lời này, bàn tay đang đặt trên bụng của anh tơi co lại túm chặt quần áo.
Bố mẹ đồng thời quay đầu rời khỏi anh đi đến bên cạnh em trai, cả hai cười hiền từ.
Editor: Qing Yun
Nhưng bây giờ anh cuộn người nằm dưới bóng cây râm mát, hai mắt nhắm lại, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Sở thiên Tầm đưa đồ ăn trong tay cho Diệp Bùi Thiên ở bên cạnh.
“Mau nấu ít mì cho con trai, bị dọa sợ suốt cả dọc đường rồi, thật là đáng thương.”
“Anh có ăn được không?”
“Không, ăn rất ngon.”
Một bên là chiếc cánh trắng tinh như cánh thiên sứ, một bên bị cụt lủn, máu me đầm đìa giống như phần còn lại của tay chân đã bị cụt của ác ma.
Thật đúng là xinh đẹp, Sở Thiên Tầm lặng lẽ đánh giá khuôn mặt ở gần trong gang tấc này, đột nhiên muốn duỗi tay vén tóc mái của anh lên để hàng lông mi dài lộ ra ngoài.
Cô ta là một mỹ nhân, lúc mỉm cười rất đẹp, bi thương cũng làm người thương tiếc.
“Thiên Tầm, hai đứa là người bệnh, mau đến ăn trước đi.” Thích Vĩnh Xuân đưa một cái kẹp có năm sáu con trai tới.
Xung quanh hoàn toàn tối om, chỉ còn lại một vòng sáng ở kia, nơi đó có một nhà ba người hòa thuận vui vẻ ngồi ăn mì sợi thơm ngào ngạt.
“Thôi, nó không cần ăn.” Bố nhìn thoáng qua bên này: “Hình như nó có được năng lực đặc biệt gì đó, làm thế nào cũng không c·h·ế·t. Bây giờ đồ ăn quý hiếm bao nhiêu, ăn một ít là thiếu một ít, nếu không c·h·ế·t thì đừng lãng phí.”
“Bố mẹ kệ anh đi, con đói bụng rồi, cho con ăn trước đi.” Em trai xuất hiện ở nơi xa.
Đó là máu bị dính lên vì anh.
“Mấy người ra ngoài trước đi, để tôi yên tĩnh một lát.” Phó Oánh Ngọc nói.
Cô cầm trai cạy thịt ra tiếp tục đưa sang.
Phó Oánh Ngọc đứng trước bảy thi thể.
Phó Ngọc Oánh ôm ấp cái đầu của Nghiêm Tu, tiếng cười vang khắp căn phòng trống rỗng.
Sở Thiên Tầm bị Diệp Bùi Thiên chọc cười, cô ở tận thế lâu rồi, đã rất ít nhìn thấy trường hợp nhường đồ ăn thế này.
Diệp Bùi Thiên hoảng loạn.
Gương mặt này lúc ngủ nhìn có vẻ non nớt ôn hòa, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ cứng cỏi hiên ngang thường ngày.
Đầu của cô hơi nghiêng về phía sau, ánh mặt trời sau giữa trưa xuyên qua tán cây rơi vào khuôn mặt ngủ say yên tĩnh.
Diệp Bùi Thiên cảm thấy chuyện này không đúng.
Diệp Bùi Thiên hốt hoảng tỉnh lại, phát hiện Sở Thiên Tầm đã đi đâu mất.
Diệp Bùi Thiên mở mắt nhìn cô, khóe miệng cong lên làm Sở Thiên Tầm không hiểu ra sao.
“Bùi Thiên, con cố nhịn một chút nhé,” mẹ kế của anh ở bên cạnh vừa khóc vừa nói: “Bố con cũng không còn cách nào cả, con như thế này hàng xóm sợ lắm, nếu không trói con lại thì mọi người sẽ không chịu để nhà ta trốn ở đây.”
***
Trước mắt anh là đất đai màu vàng và cây cỏ xanh um.
“Cô… Ở lại đây,” Ánh mắt của Diệp Bùi Thiên hơi lảng tránh: “Đừng đi đâu được không?”
Diệp Bùi Thiên đau đớn, mở bừng mắt tỉnh dậy khỏi giấc mộng.
“Bố?” Diệp Bùi Thiên chấn động: “Thiên Tầm đâu?”
“Đó là tai trà, anh hái trên cây dầu trà đúng không, có thể ăn được.” Sở Thiên Tầm nhận lấy một phần trái cây trong tay Thích Vĩnh Xuân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mấy ngày trước anh bị ma vật xé rách hai chân, bây giờ đã khỏi hoàn toàn, ngoài lớp da ở đầu gối còn tái nhợt gần như trong suốt thì cơ bản đã không còn nhìn ra có gì lạ thường nữa.
Bàn tay kia nằm trên thảm cỏ không hề phòng bị, đầu ngón tay không quá sạch sẽ, thậm chí còn dính vài vết máu.
Hình như người này luôn vui vẻ ở những điều không thể hiểu nổi.
Không được! Không thể để bọn họ trói lại!
“Chân của tôi bị chặt đứt vẫn chưa khỏi, tôi chạy đi đâu được?” Sở Thiên Tầm tức giận nói.
“Chín chín, ăn được rồi. Vĩnh Xuân, mang đến cho Thiên Tầm và Bùi Thiên trước đi.” May mà đúng lúc này bà Phùng ở gần đó nói chuyện giải cứu Diệp Bùi Thiên đang xấu hổ.
***
“Chậc, thằng bé kia bị cắn tới mức lộ cả xương mà vẫn sống được, không phải quái vật thì là cái gì?”
“Cần phải trói lại, chẳng may nó giống ông Vương, đột nhiên biến thành quái vật thì phải làm sao? Ông Vương ăn thịt người đấy.”
“Nhưng mà không sao, em nhất định sẽ bắt được ả, bắt được cả hai đứa đó. Đến lúc ấy em muốn ả tận mắt nhìn em xử lý người đàn ông của ả.”
Người bên cạnh hình như nhẹ nhàng thở ra, yên tâm nhắm mắt lại.
Mà anh chỉ là một người ngoài, một quái vật bị nhốt ở bóng tối không người hỏi thăm.
“Thơm ngon lắm.”
Anh bị thương khắp người, lại quay về kho hàng tối tăm lạnh lẽo kia.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.