Ma Chủng
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 110: Kim Đan đệ nhất?
Hứa Tử Du thầm giật mình trong lòng, hắn khụ khụ vài tiếng rồi nói: “Giữa vãn bối và tiền bối không có nhiều chủ đề, vãn bối cũng không muốn làm phiền quãng yên tĩnh của tiền bối.”
“Trông ta giống như đang đùa ngươi không?” Bạch Diệc Phi Yêu thản nhiên đáp: “Ngươi nên cân nhắc lời đề nghị của ta đi.” Cô nhếch mép: “Nói tới đây rồi thì ta cũng tiết lộ cho ngươi biết hai chuyện: đầu tiên, ta chưa có đệ tử. Thứ hai, ta là Kim Đan đệ nhất tông môn.”
“Vãn bối không cảm thấy chuyện này vui đâu ạ.”
“Vãn bối cảm thấy tu hành vẫn nên nhìn vào bản thân nhiều hơn là người khác. Thà thừa còn hơn thiếu. Cẩn trọng quá có thể không tốt thật nhưng ít ra vãn bối vẫn thành công giữ mình.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bạch Diệc Phi Yêu đáp: “Ta biết, ta tò mò thôi, ngươi không trả lời cũng chẳng sao.” Cô dừng một lúc: “Có điều, nếu ngươi giải đáp thắc mắc của ta, ta sẽ thu nhận ngươi làm đệ tử.”
Hứa Tử Du dừng bước chân, vẻ mặt hơi tối sầm nhưng rất nhanh đã điều chỉnh được thái độ nghiêm chỉnh. Hắn bình tĩnh đáp: “Tiền bối, câu hỏi này n·hạy c·ảm quá rồi đấy.”
Bạch Diệc Phi Yêu liếc mắt: “Tiểu tử, cẩn trọng quá chỉ khiến ngươi chùn bước hơn.” Cô đột nhiên nắm đầu hắn: “Với cả, nói chuyện trống không với trưởng bối thế mà được à?”
Chính vì thế, Bạch Diệc Phi Yêu càng tò mò quá khứ của Hứa Tử Du, rốt cuộc đợt luyện cổ của hắn có gì đặc biệt mà lại tạo ra một con quái vật siêu cấp cẩn thận thế?
Chương 110: Kim Đan đệ nhất?
Hứa Tử Du than đau, vừa đi vừa hạ người trông rất buồn cười. Nhưng người trong cuộc thì không thể nào cười khổ. Đừng trông Bạch Diệc Phi Yêu chân tay thon gọn mà nghĩ cô không có lực, lực lượng của cô cũng gần như ngang ngửa với hắn chứ chẳng đùa. Chẳng qua Kim Đan cảnh có thủ đoạn khiến cơ bắp không căng lên như Định Pháp cảnh thôi.
“Con người vãn bối nhàm chán, có thể lọt vào mắt các tiền bối đã là vạn hạnh.”
“Dấu vết còn mới, xem chừng nó vừa về tổ khoảng nửa ngày trước. Dọc đường này ta phát hiện không ít v·ết m·áu yêu thú, có vẻ nó đã đánh chén một bữa no say.”
Bạch Diệc Phi Yêu xua tay: “Thanh Thiên Ngưu Mãng không phải loài xem trọng tập tục tập thể. Mỗi một con khi đột phá Định Pháp cảnh đều sẽ tự mình xây ổ riêng. Chuyến đột kích này chúng ta sẽ không bị làm phiền. Ngươi không cần phải lo.”
Tu hành đến cảnh giới của Bạch Diệc Phi Yêu thì không đời nào lại hỏi những câu vô nghĩa, chắc chắn phải có tác nhân nào đó kích thích. Trong trường hợp của Hứa Tử Du, hắn nghi là cô đã phát giác được điều gì đó từ khi chạm vào người hắn.
Bạch Diệc Phi Yêu cười tủm tỉm.
“Vãn bối sẽ xâm nhập và thiết lập trận pháp.” Hứa Tử Du vừa nói vừa đưa ngọc giản: “Ngay khi ngọc giản này vỡ nát, xin tiền bối hãy ra tay.”
Hứa Tử Du quay sang, mỉm cười tiếp lời: “Chuyện đến đâu hay đến đó. Nếu vãn bối biết được tương lai, vãn bối đã có nhiều lựa chọn hơn rồi.”
Cổ nhân nói chẳng sai, đừng trông mặt mà bắt hình dong.
“... Vãn bối lỡ lời, xin t-tiền bối nhẹ tay cho.” Hứa Tử Du vội nói.
Hứa Tử Du đối đáp khách sáo, câu trước nhường câu sau, nhường một lúc Bạch Diệc Phi Yêu cũng hết hứng nói chuyện. May mắn thay, cả hai đã đến hang ổ của Thanh Thiên Ngưu Mãng rồi nên không cần phải lấn cấn quãng lặng nãy giờ nữa.
“Tiểu tử ngươi không cần phải căng thẳng. Ta không định soi mói bí mật của ngươi, nếu ngươi không muốn nói ra thì thôi, ta cũng chẳng muốn cậy cao cưỡng thấp. Có điều, cơ hội không đến lần thứ hai, ngươi đã bỏ qua cơ hội lần này thì đừng trông mong sẽ có lần tới.”
Sau một ngày điều dưỡng thương thế, Hứa Tử Du và Bạch Diệc Phi Yêu liền lên đường đuổi theo Thanh Thiên Ngưu Mãng. Có kinh nghiệm lịch luyện lâu năm của cô phối hợp với Thanh Ngưng Lục Thông Thức của hắn, cả hai nhanh chóng tìm thấy dấu vết di chuyển của nó, nhờ thế mà bắt kịp hành tung bất chấp di chuyển chậm một ngày.
Cô ngoắc ngón tay triệu hồi một cái quạt kim loại. Cái quạt được chạm khắc vô cùng tinh xảo, trông qua cũng biết không phải v·ũ k·hí bình thường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vì tính nguy hiểm của nhiệm vụ, Hứa Tử Du chậm rãi hít thở thật sâu rồi tạm gác lại những suy nghĩ ngổn ngang trong lòng, sau đó mới thi triển Thanh Ngưng Lục Thông Thức để xác định khí đạo của Thanh Thiên Ngưu Mãng. May mà hắn đã kịp ghi nhớ khí đạo của nó nên không khó để dò đường. Khổ nỗi, hang ổ của nó quá ẩm ướt, đã thế còn ở tít trong động sâu.
Nghe vậy, Hứa Tử Du liền thở phào một hơi nhẹ nhõm ở trong lòng rồi tiếp tục di chuyển. Có điều, đi một lúc thì khoảng lặng lại khiến cho hắn phải nghĩ ngợi lung tung.
Bạch Diệc Phi Yêu không chấp nhặt trẻ nhỏ, cô buông tha cho hắn rồi tiếp tục lên đường. Song, thỉnh thoảng cô vẫn quan sát hắn một chút, trong lòng có khá nhiều nghi vấn.
Suy nghĩ một lúc, hắn ôm quyền đáp: “Thiên phú vãn bối có hạn, lại kiêm tu hai loại tạp nghệ nên có lẽ khó mà tập trung tu hành theo ý tiền bối. Trước mắt, vãn bối chỉ muốn tập trung vào nhiệm vụ của tông môn, mong tiền bối lượng thứ cho.”
——
“Phòng ngự của Thanh Thiên Ngưu Mãng vốn dĩ đã khó công phá nên sự linh hoạt sẽ càng khiến cho nó trở nên khó đối phó với. Bây giờ trọng lượng nó đã nặng hơn bình thường, công việc của ta cũng nhẹ nhõm hơn khá nhiều.”
“Vãn bối hiểu.” Hứa Tử Du khom lưng.
Không gian vừa tối vừa hôi này bất giác làm Hứa Tử Du nhớ tới quãng thời gian sinh hoạt trong lò luyện cổ. Hoàn cảnh khi đó cũng căng thẳng như bây giờ, đâu đâu cũng đầy rẫy cạm bẫy và trùng độc, chỉ cần lơ đễnh một giây là sinh mệnh đã tắt ngúm.
Bạch Diệc Phi Yêu cười khanh khách rồi vỗ lưng hắn: “Chậc, đám người trẻ tuổi các ngươi cư xử cứ như mấy lão già sắp xuống mồ ấy. Ta nói với ngươi rồi, cái gì quá sẽ không tốt. Cẩn trọng cho lắm vào cuối cùng cũng không đạt được gì cả.”
“Giữ được rồi thì sao nữa?”
Hứa Tử Du: “...” Cái trò gì nữa đây?
Hắn nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu.
Khổ nỗi, từ chối đối phương thì hơi khó. Kim Đan cảnh cũng có mặt mũi, không có lý do chính đáng thì lời từ chối đôi khi sẽ biến thành lý do để châm ngòi cho mâu thuẫn.
“Ngươi tính im lặng đến lúc ra ngoài sao?”
Hứa Tử Du xoa cằm một lúc.
Bạch Diệc Phi Yêu chê Hứa Tử Du nhàm chán nhưng khoản chu toàn thì hắn không khiến cô thất vọng. Hắn nói chuẩn bị tức là sẽ chuẩn bị cho mọi tình huống có thể diễn ra chứ không đơn thuần là trận pháp sẽ sử dụng. Lần đầu tiên cô gặp một hậu bối kỳ lạ như vậy đấy.
Hứa Tử Du thở dài.
“... Thế đã từng xuất hiện ngoại lệ nào chưa?”
Tuy nhiên, Hứa Tử Du không muốn lộ điểm đấy ra. Lục sư huynh Đông Vô Mệnh của hắn cũng đã cảnh báo về việc giữ mình rồi, ấy thế mà hắn vẫn phạm sai lầm. Lần này hắn phòng thủ hớ hênh quá, phòng tới phòng lui thế mà không biết Bạch Diệc Phi Yêu là thể tu.
Ban nãy chạm vào người Hứa Tử Du, Bạch Diệc Phi Yêu đã cảm nhận được một nguồn lực lượng khổng lồ đang tràn trề trong cơ thể hắn. Nếu cô đoán không nhầm, ngoại môn không nên có phương thức luyện thể hùng mạnh như thế. Vậy thì chỉ còn một khả năng.
Mặc dù Bạch Diệc Phi Yêu đã nói trước đó nhưng Hứa Tử Du có kim chỉ nam của riêng mình. Hắn không tự mình kiểm tra thì khó mà yên lòng được.
Nếu Hứa Tử Du đồng ý, hắn sẽ trở thành thủ tịch đệ tử của Bạch Diệc Phi Yêu, sau này vào nội môn dù chưa có tiếng tăm thì địa vị cũng sẽ cao hơn khối người. Ma Trường Tô dù nung nấu ý định g·iết hắn thì khi ấy cũng sẽ bị Ma gia trên cao đè nén xuống bằng mọi giá.
Tất nhiên, Hứa Tử Du đã lãnh đòn từ nó nên chẳng lạ đi đâu.
Bạch Diệc Phi Yêu thình lình phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Bạch Diệc Phi Yêu thoáng nheo mắt một lúc rồi trở lại như cũ.
Hứa Tử Du điều chỉnh nhịp thở nhẹ nhàng nhất có thể, cứ thế mà hòa lẫn Nặc Phong Thuật từ lúc nào không hay. Hắn điều khiển ảnh thân đi trước để dò đường, đồng thời rà soát để đảm bảo trong hang động chỉ có đúng một con Thanh Thiên Ngưu Mãng.
Hứa Tử Du trao lại ngọc giản cho Bạch Diệc Phi Yêu là đã xâm nhập hang ổ của Thanh Thiên Ngưu Mãng nên hắn không biết suy nghĩ của cô hiện tại. Mà thực ra hắn có mặt ở đấy cũng thế thôi, hắn làm gì đọc được suy nghĩ của một tu hành giả như cô chứ.
Mặc dù trước khi leo lên phi chu thì Bạch Diệc Phi Yêu cũng đã động chạm vào Hứa Tử Du nhưng lúc ấy hắn không hề thôi động Thiết Ma Quyền hay Tiểu Ma Công nên rất khó để xác định cường độ nhục thân. Còn bây giờ, hắn phải luôn đề cao cảnh giác để phòng ngừa có yêu thú tập kích trong Ma Uyên nên lúc nào cũng vận công điều khí. Cô phát hiện chỗ lạ thông qua đó cũng không phải điều gì đấy quá khó hiểu.
Hứa Tử Du không muốn dây vào mớ rắc rối mà bản thân không có khả năng giải quyết nhưng dòng đời toàn đưa đẩy hắn vào mớ bòng bong này.
Có điều, nhờ vào pha dạy dỗ bất chợt này, Hứa Tử Du mới biết Bạch Diệc Phi Yêu là thể tu.
Thanh Thiên Ngưu Mãng có một tập tính là khi ăn no sẽ đánh một giấc vô cùng sâu. Trung bình mỗi giấc ngủ sẽ kéo dài hai tuần đến một tháng nên quá thừa đủ để bọn hắn đột kích.
Bạch Diệc Phi Yêu đứng dậy.
“Nói chuyện phiếm thế đủ rồi, tập trung vào chuyện trước mắt đi.”
“Tiểu tử, ngươi luyện thể kiểu gì thế?”
“Tiền bối, nếu Thanh Thiên Ngưu Mãng quay về ổ, chẳng phải nơi đấy sẽ đầy rẫy đồng loại của nó sao?” Vừa nghe được tập tính của nó là Hứa Tử Du vội lên tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
May thay, Thanh Thiên Ngưu Mãng chỉ có một mình thật. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bạch Diệc Phi Yêu chép miệng: “Ngươi giống một lão già thật đấy, sau này mà ngồi đàm đạo nhân sinh với Sát Luyện sư huynh chắc huynh ấy sẽ cười cả ngày mất.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bổn mệnh pháp bảo của Bạch Diệc Phi Yêu - Bạch Diệc Phiến.
PS: Hiện tại mình đang tích chương vào VIP nên từ giờ mỗi ngày chỉ đăng 2 chương vào khung giờ 19h và 21h. Dự kiến cuối tháng sẽ vào VIP, lúc đó bạo chương tồn.
Nữ nhân luyện thể tại tu hành giới vốn dĩ đã ít, có thể luyện lên Kim Đan cảnh lại càng lác đác, so sánh với nhân trung Long Phượng cũng không sai biệt bao nhiêu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.