Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 30: Bất Nhiễm Trần
"Con biết hắn ?" Ôn Hồ Tử hiếu kỳ hỏi.
"Một trong những bộ kiếm pháp đệ nhất đương đại, đương nhiên là hảo kiếm" Bạch Thượng Lâm nói.
"Quan môn đệ tử của đương đại chưởng giáo Vọng Thành Sơn, Lữ Tố Chân, tiểu sư đệ của tên đạo sĩ Vương Nhất Hành này. Trước kia Lữ Tố Chân từng mang theo sáu vị chân nhân tự mình xuống núi, thu Triệu Ngọc Chân khi ấy vẫn còn là đứa bé nằm trong tã lót làm đồ. Đồng thời phê ngôn, Thứ Tử Vũ Vận, Thiên Vận Tụ Nhất Nhân, nếu không xuống núi, không sớm thì muộn, nhất định sẽ thành thiên hạ đệ nhất, còn nếu xuống núi, thất bại trong gang tấc, thân bại tiêu vong".
Nghe cháu trai mình nói đến đây, Ôn Hồ Tửu chợt giật mình kinh hãi. Hắn há hốc mồm ngơ ngác nhìn bóng lưng Bạch Thượng Lâm đứng phía trên Kiếm Trì. Dường như ngay thời điểm này, hắn đã ngẫu nhiên phát hiện một bí mật kinh thiên động địa, một bí mật mà nếu hắn tiết lộ cho bàn dân thiên hạ biết, chắc chắn vô số sóng to gió lớn sẽ xảy ra, Thiên Khải Thành ắt cũng xuất hiện biến hóa to lớn.
Vương Nhất Hành mỉm cười nói:
Y vừa nói xong, từ suốt khoảng thời gian vừa rồi vẫn chưa hề xuất thủ, Vô Song Thành bỗng nhiên đứng ra:
Bạch Thượng Lâm nhìn hắn một cái, mỉm cười đầy thâm thúy đáp:
"Bạch huynh, tiểu đệ đã sớm muốn được chiêm ngưỡng kiếm của huynh. Hi vọng huynh có thể lên đây một lần !"
Nguyệt Dao không nhịn được che miệng cười phá lên.
Không còn Vương Nhất Hành, Diệp Đỉnh Chỉ rốt cuộc không nhịn được tò mò, mở miệng dò hỏi:
Đợi sau khi Tống Yến Hồi rút khỏi Kiếm Trì, Diệp Đỉnh Chi bỗng hướng về phía Bạch Thượng Lâm giương kiếm mà đứng:
Bạch Thượng Lâm trợn mắt:
Bạch Thượng Lâm quay đầu nhìn Diệp Đỉnh Chi, cười nói: "Tâm động chẳng bằng hành động, lên đi".
Bạch Thượng Lâm bật cười nói:
Nhìn xem đám người xung quanh bàn luận ầm ĩ, cộng thêm phía trên đài cao, nụ cười trên mặt Diệp Đỉnh Chi càng lúc càng rực rỡ, còn Nguyệt Dao thì liên tục vuốt ve bàn tay y mang ý động viên, Bạch Thượng Lâm bỗng cảm thấy, ngẫu nhiên đánh một trận, ra tay một lần, cũng chẳng có gì là không tốt. Hơn nữa, Đại Hội Kiếm Lâm lần này, thực chất y cũng muốn triển lộ ra một bộ kiếm pháp cho thế gian được chiêm ngưỡng, một bộ kiếm pháp của cố nhân.
Ngụy Trường Phong cười lớn nói:
Bạch Thượng Lâm thản nhiên đáp trả: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bạch Thượng Lâm đáp lại:
Ở phía đối diện đám người Bạch Thượng Lâm, Bách Lý Đông Quân đang say khướt như một đống bùn nhão cũng mở to mắt, hít một hơi thật sâu: "Thơm quá !"
"Phốc... ha..ha..ha..."
"A, tiên sinh !"
Đó là một thanh kiếm có lưới kiếm ( Phần ngăn cách giữa lưỡi kiếm và chuôi kiếm ) tạo hình một đóa hoa sen thanh tú, còn thân kiếm lại là màu đồng cổ, mang đầy phong cách cổ xưa. Thế nhưng thân kiếm như được bao phủ bởi hơi nước mờ nhạt, khiến cho trên phong cách cổ xưa đó lại mang một chút vẻ linh động, không có vẻ lão thành nhàm chán mà thật sự mang dáng vẻ mờ ảo của danh kiếm cấp Tiên Cung.
Diệp Đỉnh Chi không hiểu, vấn đề này làm sao lại vòng tới trên đầu mình ?
"Còn có chuyện hoang đường như vậy ? Lại nói, không xuống núi đòi làm thiên hạ đệ nhất, tự phong rồi tự sướng hả ?"
Bạch Thượng Lâm nhìn hắn một cái, bỗng vỗ vai Diệp Đỉnh Chi: "Như thế nào ? Rốt cuộc nhịn không được muốn động thủ rồi ? Trước tiên ngươi đánh hắn một trận lại nói".
"Đệ nhất đương đại ?" Vương Nhất Hành sửng sốt, "Tắc Hạ học đường thiên hạ đệ nhất Lý tiên sinh, huynh ấy là đệ tử Lý tiên sinh ?"
"Đúng vậy" Bách Lý Đông Quân gật đầu, "Là Bạch tiên sinh, không phải một tháng trước cữu cữu từng gặp tiên sinh ở Cố phủ hay sao ?"
Vương Nhất Hành vội vàng xòe hai tay trước người lắc lắc liên hồi:
Vương Nhất Hành đã đạt tới mục đích khi đến Đại Hội Kiếm Lâm lần này, hiển nhiên cũng không còn tâm trạng ra tay đánh nhau. Ngay lúc hắn đang định từ chối, một đạo kiếm khí chợt hoàn quán bát phương, bao phủ toàn trường, kèm theo lời giới thiệu của thiếu trang chủ Danh Kiếm Sơn Trang Ngụy Trường Phong, một thanh kiếm từ trên trời bay tới, bay thẳng vào Thí Kiếm Trì, nó lướt qua một hồ sen, đi đến đâu hoa sen nở rộ đến đó. Mọi người giật mình kinh hãi, không hổ là kiếm cấp bậc Tiên Cung, nó còn có thể tạo ra thần tích cỡ nào ?
Nguyệt Dao cũng gật gật đầu: "Đúng là thật sự có chút hoang đường, không hiện thế nhân gian sao có thể biết lợi hại hay không ?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thiên Thượng công tử nổi tiếng Bắc Ly vậy mà lại là lâu chủ Phù Sinh Túy Mộng Lâu !
"Lỗ mũi trâu đều như vậy, tỏ ra thần thần bí bí lại còn ưa thích khoác lác. Ta biết một người, cũng là đạo sĩ, hắn tự xưng không thành thiên hạ đệ nhất không xuống núi. Cuối cùng, bỏ lỡ tình cảm chân thành của mình. Nói trắng ra, đám lỗ mũi trâu này chỉ là sợ giao tiếp mà thôi".
"Bạch tiên sinh ?"
Bất quá, hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, chắp tay nói: "Tại hạ cảm thấy rất hứng thú với Ngự Kiếm Thuật và Vô Lượng Kiếm Pháp của Vương đạo trưởng, chỉ mong một trận chiến !".
"Ta cũng không nói ta là quân tử. Hơn nữa, ngươi cảm thấy điểm nào là ta nói xấu sau lưng ngươi ? Giọng điệu ta rất lớn, người chung quanh đều có thể nghe được".
"Nếu là Bạch công tử, đáng giá !".
"Để xem đã"
Sau khi tự báo danh tính, khách khí nói chuyện một phen, hai bên bắt đầu giao thủ. Mặc dù Tống Yến Hồi đích thị là kiếm khách thiên tài, bất quá Diệp Đỉnh Chi theo học Nam Quyết Kiếm Tiên Vũ Sinh Ma nhiều năm, người lại mang Thiên Sinh Võ Mạch trăm năm khó gặp, hiển nhiên đã vượt hơn thiếu thành chủ Vô Song Thành một đầu.
"Nếu không thì ngươi lên trước, đánh thắng hắn, ta lại lên so tài với ngươi, ngươi không phải đã sớm muốn đánh ta một trận hay sao ? Ta cho cơ hội đấy".
Lần này, không chỉ có Nguyệt Dao, không chỉ riêng Diệp Đỉnh Chi, một vòng người xung quanh, toàn bộ đều bật cười thật to. Chỉ là thời điểm nhìn về phía Vương Nhất Hành, nụ cười trên mặt hơi cứng lại, nhanh chóng ổn định nỗi rạo rực trong người, quay đầu sang hướng khác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Vô Song Thành, Tống Yến Hồi chuyên tới để cầu kiếm, ai tới chỉ giáo ?"
Dưới đài, Bách Lý Đông Quân say mèm nhìn Diệp Đỉnh Chi đứng phía trên, hắn đã mơ hồ cảm thấy người này quen quen, dường như từng gặp ở nơi nào. Lại đột nhiên phát hiện một thân hình phi thân vọt lên, hắn không khỏi bật thốt thành tiếng:
"Không thích cùng người nói chuyện, nhìn thấy người xa lạ ắt thẹn thùng" Bạch Thượng Lâm nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vương Nhất Hành cũng bồi thêm một câu: "Trực tiếp chỉ mặt gọi tên, Bạch công tử không lên, chẳng phải để người giang hồ khinh thường ?"
Diệp Đỉnh Chi sửng sốt: "Bạch huynh... không động tâm hay sao ?"
"Ha..ha..ha..."
Bạch Thượng Lâm nhếch mép cười khẩy: "Lý Trường Sinh là cái thá gì mà đòi thiên hạ đệ nhất". Nói xong, y cũng không nói thêm gì nữa, chỉ bình tĩnh theo dõi tình hình cuộc chiến trên đài cao.
"Triệu Ngọc Chân, là ai vậy ?"
Diệp Đỉnh Chi nhếch mép nói:
Nguyệt Dao cũng không có phản ứng gì, nàng biết sự thật phía sau lời đồn này. Mặc cho Vương Nhất Hành đang ngơ ngác thẫn thờ, phía trên Kiếm Trì, Diệp Đỉnh Chi cùng Tống Yến Hồi giao thủ cuối cùng phân ra thắng bại. Không khác nguyên tác chút nào, Vô Song Thành, thua.
"Bạch công tử !" Vương Nhất Hành nghiến răng nghiến lợi, "Có cảm thấy hứng thú với thanh kiếm nào hay không ?"
Cũng không biết là y người này đáng giá, hay là kiếm đáng giá đây.
Đó là hương hoa thoang thoảng, tựa như hơi nước, mờ ảo dịu dạng, khó lòng phát hiện.
"Hảo kiếm !" Diệp Đỉnh Chi bật thốt lên khen ngợi.
"Bạch huynh từng nói người này trời sinh Kiếm Phôi, chính là một đối thủ tốt" Diệp Đỉnh Chi cười to hai tiếng, chợt nhảy lên đài cao, "Ta tới !"
Nhưng ngay lập tức, hắn lại lắc đầu: "Không đúng, Bắc Ly cửu công tử, một người là Bạch công tử đã có mặt ở đây, Diệp huynh đệ thì không phải"
"Diệp huynh đệ, hảo kiếm pháp !" Vương Nhất Hành đứng phía dưới lên tiếng khen ngợi.
"Đừng đừng, người Diệp huynh đệ yêu cầu là công tử, nếu như hai người đánh xong, Bạch công tử còn thấy hứng thú, rời khỏi Kiếm Lâm, chúng ta lại so tài một hai"
Mà Vương Nhất Hành thì xạm mặt lại phi thân trở về: "Bạch công tử, nói xấu sau lưng người khác, không phải hành vi quân tử"
"Đương nhiên, đó là tiên sinh, là Bạch tiên sinh đó"
"Sợ ? Ý gì ?" Nguyệt Dao nhíu mày.
“Kiếm này được rèn từ thiết tinh ở đào trong năm ngọn núi và sáu đấu kim anh chế tạo ra. Ta cầm kiếm lên Liên Sơn cao ngàn trượng, cắm kiếm vào hồ sen trên đỉnh núi, tẩy rửa trong tiên khí suốt ba năm. Ba năm đó ta đốt lò liên tục, giữ cho hồ sen ba năm không lụi tàn, mới được thanh kiếm cấp Tiên Cung này. Kiếm này g·i·ế·t người mà không dính máu, vào bùn mà chẳng hôi tanh, tên Bất Nhiễm Trần”.
"Mẹ nó, tên lỗ mũi trâu nhà ngươi dụng tâm thật độc ác ! Một người đánh ta chưa đủ, còn muốn xa luân chiến ?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.