Ly Hôn - Thần Vụ Quang
Thần Vụ Quang
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 56-2
Lâm An Nhàn vừa về tới công tyđãbị Quý Văn Nghiêu kêu lên lầu.
“khôngvội, em hỏianhchuyện này, Bạch Tuyết Tinh có phải là ngườianhcài bên cạnh Phó Minh Hạokhông?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Con bé này, có chuyện gìthìnói, sao lại ném hợp đồng.”
“anhlàm nhiều việc như thế sao lạikhôngnóiemmộttiếng, ít ra em cũng có thể chuẩn bị tinh thần.” Lâm An Nhàn hỏi lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người nọ bật cườinói: “Có lẽcôPhókhôngđọc kỹ phụ lục hợp đồng rồi, xecôgiao cho công ty quản lý và cho thuê, tiền thuêmộtthángmộtvạn là đúng nhưng chẳng lẽcôkhôngtính phí bảo trì, phí xăng dầu, phí sửa chữa sao? Hơn nữa công ty chúng tôi cũng đâu là công ty từ thiện làmkhôngcông, chúng tôi cũng trích phần trăm nữa chứ. Vì thế sau khi trừ tất cả chi phíthìtiền thuê nửa năm củacôchính là hai vạn, hoàn toànkhônghề có bất cứ sai sót nào,côcó thể xem lại hợp đồng màcôđanggiữ.”
“côkhôngđilàm sao, đến đây làm gì vậy?” Tả Phàm Nghĩađanghỏithìnhìn thấy giấy ly hôn trong tay Lâm An Nhàn, lòng nhất thời vui vẻ.
“Vậy số tiền này trả cho nửa năm là đâu có đủ,mộtthángmộtvạn, Quý tổng đưa tôimộtvạn,thìnửa năm phải còn lại là năm vạn mới đúng chứ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hơn nữa, nửa năm chỉ có hai vạn,mộtnăm chỉ có bốn vạn,thìđến chín năm mới có thể lấy vốn lại.nóicách khác là đến năm thứ mườicômới có thể sinh lãi được bốn vạn, đâykhôngphải cố tình hại người khác sao, cho dù đemđigửi ngân hàngthìlợi tức mười năm tính ra còn nhiều hơn!
Quý Văn Nghiêu đầu tiên sửng sốt, sau đó lập tứcnói: “Phó Minh Hạo ngả bài với em rồi à?anhta đúng làmộtphút cũng chờkhôngđược, Bạch Tuyết Tinh là nhân viên phục vụ karaoke ở nhà hàng, mỗi lần tới đó Phó Minh Hạo đều chỉ đích danhcôấy, đương nhiênanhphải tốt bụng giúp đỡ người có tình thành đôi rồi. Chẳng qua chỉ dặn dò Bạch Tuyết Tinh thêm vài câu mà thôi.”
Quý Văn Nghiêu nghe thế, cắn lên mặt Lâm An Nhàn mấy cái mới kéocôngồi dậy. Bởi vì Lâm An Nhàn cười khan cả giọng nênanhrót chocôly nước.
Quý Văn Nghiêu trừng mắt nhìn Lâm An Nhàn: “Ý em là, em cũngđãsớm biết chuyện của Bạch Tuyết Tinh? Tốt lắm,đimộtvòng tròn lớn rốt cuộc em mới là người biết tất cả mọi chuyện, Bạch Tuyết Tinh tìm em làm gì, cònkhôngthànhthậtkhai báo!”nóixong liền đè lên người Lâm An Nhàn thọt lét.
“Nửa năm, lần trước Quý tổngđãđưa chocômộtvạn rồi, đây là phần còn lại.”
Sáng sớm hôm sau, Quý Văn Nghiêu liền bảo nhân viên bên công ty thuê xe đến gặp Phó Lệ Na.
“anhrang đợi thêm vài ngàykhôngđược sao, chuyện của nhà họ Phó còn chưa xử lý xong,anhthìcả ngày chỉ nghĩ chuyệnkhôngđứng đắn, em phải quay lại làm việc đây.” Lâm An Nhàn đẩy Quý Văn Nghiêu ra, đứng lênđira ngoài.
Lâm An Nhàn vội vàng kéo tay Quý Văn Nghiêu lại: “khôngphải bình thườnganhrất nghiêm túc ổn trọng sao, sao bây giờ lại l* m*ng như thế, hôm nay em vừa ly hôn xong lại lập tức kết hôn với người khácthìsao em dám ngước mặt nhìn ai. Kết hôn là chuyện lớn, phải được gia đìnhanhđồng ý mới được.”
khôngcó khả năng! Phó Lệ Nakhôngthể tin đượcsẽphát sinh loại chuyện này, lần đầu ký hợp đồng, tuycôkhôngquá để ý nhưng có xem quamộtlần, lúc ấy vốnkhôngcó điều khoản phụ, sao tự dưng lại xuấthiệnphụ lục hợp đồng!
nóixong liễn vẫy tay gọi chiếc xe taxi dừng lại rồi ngồi vào trong.
Quý Văn Nghiêu nhắm mắt thở dài: “An Nhàn, dùanhcó làm bất cứ điều gìthìchỉ câunóivừa rồi của emđãđủ, đúng là vợ hiền củaanh! Tuy nhiên từ nay về sauanhkhôngdámnóiemkhôngcó lập trường, cũngkhôngdám đắc tội với em, lòng dạ phụ nữ thay đổi nhanh quá,nóinhẫn tâmthìnhẫn tâm ngay!”
Chương 56-2
Lâm An Nhàn vừa nghe vừa cười: “anhđó, chỉ biết có mấy chuyện kiểu vậy! Nhng dùanhtính toán sâu xa đến bực nào vẫnkhôngthể đoán được lòng dạ của phụ nữ, Bạch Tuyết Tinhđãđến tìm em từ lâu,côấy tuy theo Phó Minh Hạo nhưng lại sợ đắc tội vớianhnên đến tìm em năn nỉ.”
“Mẹ lấy hợp đồng thuê xe của mẹ cho con xem, mau!”
Người nọ vội vàngnói: “côkhôngcần khách sáo, tôi đưa tiền xong phảiđingay, công ty còn rất nhiều việc.”
“Thủ tục xong rồi sao,điđâu tôi đưacôđi.”
Nhìn Lâm An Nhàn ngồi vào taxi, Tả Phàm Nghĩakhôngtức giận mà càng cảm thấycôlà người phụ nữ đáng tôn kính. Sau đó lại nhớ đến hôm nay hàng hóasẽđến, nên nhanh chóng chui vaaof xeđilàm chuyện quan trọng hơn.
“Cảm thấy em nhẫn tâm à? Vậyanhphải cách em xa xamộtchút,khôngsẽbị em hại đó.” Lâm An Nhàn liếc xéo Quý Văn Nghiêu.
Quý Văn Nghiêu xem chứng nhận ly hôn của Lâm An Nhàn như bảo bối, xem hoàikhôngchán, vừa xem vừa cười khúc khích.
Lập tức đếmthậtkĩ, quả nhiên chỉ cómộtvạn, Phó Lệ Na để tiền xuống hỏi: “Đây là tiền thuê trong bao lâu?”
Lâm An Nhàn gục đầunhẹgiọngnói: “anhmộtlòng nghĩ cho em,khôngquan tâm bất cứ thứ gì, làm cho em nhiều chuyện như thế, đương nhiên em cũng muốn làm gì đó choanh. Em biết việcanhcấp nhiều ưu đãi cho nhà họ Phó cũngkhôngphải chokhông, nhưng nếu muốn động đến vốn gốc của bọn họthìcần phải cố gắng thêmmộtchút mới được. Vì thế em tìm tình nhân của Phó Nham, bày kế chocôta lấy hết tiền nhà họ Phó, rồi lại gợi ý cho Vương Thu Dung thế chấp ngân hàng căn nhàđangở để lấy tiền mua căn hộ bênanhgiới thiệu.”
“Ngày maianhsẽbắt đầu tính sổ với bọn họ,anhnghĩ đều là chuyện đứng đắn mà, này, đừng quên cùng ăn tối vớianh.”
Sau khi ăn tối, Quý Văn Nghiêu lái xe đưa Lâm An Nhàn về nhà, đến nơi lại ở trong xe quấn quýt si mê nửa ngày mới bằng lòng để Lâm An Nhàn xuống xe.
“Đừng vội, lần trước đến vẫnkhôngkịp chiêu đãi, nếu sợ trễ nãi công việcthìcứ để tôinóiVăn Nghiêumộttiếng là được,khôngsao đâu!”
“anhđừng giỡn nữa, trước kia emkhôngcó lập trường nhưngkhôngcó nghĩa làkhôngphân biệt được tốt xấu. Tai nạn lần đó làm em hạ quyết tâm theoanh, mà Phó Minh Hạo tham lam lại làm em hận thấu nhà họ Phó. Văn Nghiêu, cám ơnanhđối xử tốt với em như thế, em thề trừ phianhkhôngcần em nữa, nếukhôngthìsuốt đời này emsẽluônđitheoanh!”
Quý Văn Nghiêu cườinói: “Xem ra em đúng là biếtkhôngít chuyện, Bạch Tuyết Tinh cũng đúng là ngốcthật, lạithậtsựyêuPhó Minh Hạo, đâykhôngphải là chui đầu vào chịu khổ sao?anhđãnóirõràng vớicôấy rồi, nếucôấy vẫn nguyện ýđitheo Phó Minh Hạothìcũng hết cách.”
“Sao còn thở dài, lòng dạ củaanhtừ trước đến giờ vẫn chỉ cómộtmà nay như nguyện đương nhiên phải cao hứng, tối dẫn emđiăn mừng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vương Thu Dung mở cửa, nhìn thấy bộ dáng bối rối của congáithứ hai liền hỏi: “Con sao vậy, sao mặt mày con trắng bệch vậy,đãxảy ra chuyện gì?”
“Kỳthậtcũngkhôngcó gì, chẳng qua Bạch Tuyết Tinhthậtlòng muốn sống chung với Phó Minh Hạo, lạikhôngdám đắc tội vớianh, nên tìm emnóihết chân tướng.côấy hy vọng sau khi em biết đượcsựthậtcâu chuyệnthìcó thể mau chóng ly hôn với Phó Minh Hạo, như vậycôấy vừa có thể sống chung với Phó Minh Hạo vừa có thể giúpanhđạt được mục đích. Tuycôấy biếtanhsẽkhôngdễ dàng buông tha cho Phó Minh Hạo nhưng vẫn chưa từng có ý định rời khỏianhta,côấy chỉ mong sao nhà họ Phó có được mảnh đất dung thânđãđủ.”
Nhìn mẹ mình cẩn thận nhặt hai bản hợp đồng lên, Phó Lệ Na thất thầnnói: “Mẹ, đừng nhặt nữa, hai xấp giấy vụn này có giữ cũng chẳng được gì, chúng ta sập bẫy Quý Văn Nghiêu rồi!”
Vừa thấy người, Phó Lệ Nađãbiết chắc là Quý Văn Nghiêu cho người mang tiền tới nên vồn vã mời vào nhà, vừa châm trà rót nước, vừa dọn hoa quả.
Lâm An Nhàn bị Quý Văn Nghiêu chọc cười muốn tắt thở, lớn tiếng kêu: “Quý Văn Nghiêu,anhkhôngdừng tay emsẽgiậnthậtđó.”
Người nọ cười cườikhôngtiếp lời, lấy phong thư từ trong túi xách đưa cho Phó Lệ Na: “Quý tổngnóicũng gần nửa năm rồi nên thanh toán trước chocôluôn,côkiểm trađi, nếu đúngthìtôi về công ty.”
“khôngđúng, lúc trướcđãnóitiền thuê làmộtvạnmộttháng đúngkhông?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Lấy cái gì mà lấy chứ, ít tiền như thế sao tôi có thể nhận được, làanhanhcó lấykhông!”
Qua nửa ngày, Lâm An Nhànkhôngchịu nổi nữa, đẩy Quý Văn Nghiêunói: “anhđừng cười nữa, trả lại cho em.”
Tuy Vương Thu Dung cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn mang hợp đồng ra.
“Coi cái lòng dạnhỏnhen củaanhkìa.” Lâm An Nhàn bất đắc dĩ thở dài.
“Nhất định là có vấn đề, tôikhôngnóivớianhnữa, tôi muốnnóichuyện với Quý tổng của các người!” Sắc mặt của Phó Lệ Na lúc nàyđãsa sầm xuống.
Phó Lệ Na cười đếntrênmặt đều nhiều hơn mấy nếp nhăn, nhưng khi cầm phong thư liền cảm thấy độ dầykhôngđúng.
“Tuân lệnh, vợyêuđại nhân, em maunóiđầu đuôi câu chuyệnđi.”
“Khó mà làm được, đây mới là vợ của Quý Văn Nghiêuanhmà, có cừu oán tất báo, quyếtkhôngnhân nhượng, em có thể thay đổi thế nàyanhmừng cònkhôngkịpthìlàm sao có thể tránh xa em chứ? Vợ chồng chúng ta là nhất thể, nhất thể! Biếtkhông?”nóixong, Quý Văn Nghiêu liền bổ nhào lên người Lâm An Nhàn.
Sau đó Quý Văn Nghiêu đột nhiên chợt pháthiệnmộtsựkiện: “khôngđúng, nếu emđãsớm biết chân tướng sao lạikhôngnóivớianh?”
“Vậythìtheo ýcôvậy, số tiền này nếucôPhókhôngnhậnthìtôi cũng chỉ có thể tạm cầm về, nếu nhậnthìcôký tên vào đây.”
“Đúng.” Người nọ gật đầu thừa nhận.
“Ai, em muốnanhcảm động khóc sao! Chúng tađiđăng ký kết hôn ngay bây giờ luônđi, bây giờanhrất muốn đấm ngực mà gào thét vì mừng đó.”
Lâm An Nhàn lắc đầu: “Thủ tục ly hôn xong rồi,khôngphiềnanh, nơi này có rất nhiều taxi.”
“Dặn dò thêm vài câu, vậycôgáiđó có làm theo lờianhdặnkhông?”
“Ai,thậtsựlà nôn nóng đến chếtđiđược, con bé Văn Văn vẫnkhôngchịu về, buổi tối chúng ta đến khách sạn thuê phòng nha?”
Quý Văn Nghiêu ôm Lâm An Nhàn ngồi xuống sô pha, hôn lên tráncômớinóitiếp: “Nếu Phó Minh Hạokhônghai lòngthìdùanhcó sắp xếp bao nhiêucôgáibên cạnhanhta cũng vô dụng, Khúc Duyệt làmộtví dụ. Sở dĩanhkhôngnóicho em biết là sợ em nghĩanhcố tình gài bẫy Phó Minh Hạo,anhmuốn em từ từ nhìn thấyrõcon ngườithậtcủa Phó Minh Hạo, sau đóanhsẽxuấthiệncứu em trong lúc nước sôi lửa bỏng, như thế mới có thể làm em thêm cảm động, quyếtmộtlòng theoanh.”
Lúcđilên lầu nhà mẹcôta, còn bị vấp ngã mấy lần.
“Về saukhôngđược động thủ, động cước như vậy!” Lâm An Nhàn tức giậnnói.
Quay đầu lại,thậtđúng là trùng hợp, lại là Tả Phàm Nghĩa vừa lái xe đến.
Chờ người kiađikhỏi, Phó Lệ Na lập tức vào phòng lấy hợp đồng rồi mang theo túi xách đến nhà mẹ đẻ, bởi vì trong lòng hốt hoảng nên nửa ngày mới mang xong giày.
Người nọ cũngkhôngso đo, sau khi thu tiền lại, rồi lễ phép cáo từ.
Phó Lệ Na cầm hai hợp đồng, đọc tỉ mỉ từ đầu tới đuôi xong ngã ngửa vào ghế, hai tay buông lỏng đánh rơi hai bản hợp đồng xuống đất.
“Hừ,côta nghĩ chu đáothật, biết lén lútđicầu xin em!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.