Ly Hôn - Thần Vụ Quang
Thần Vụ Quang
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 43-2
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quý Văn Nghiêu nở nụ cười: “Cậu thíchthìcứnóicho thỏa mãn,khôngsao cả, nhưng tôi khá là thích người nhà củaanh, dù sao gần gũi lâu cũng nảy sinh tình cảm mà, đúngkhông. Đương nhiên tôisẽkhôngngại mà giúp họ. Theo tôi thấy trước mắt cậu nên xử lý tốt quan hệ với Khúc Duyệt, chờ xử lý xong hãy tính đến bước tiếp theo, có đúngkhông?”
Lâm An Nhàn gần như bật khóc, thà c·h·ế·t còn hơn bị người ta nhìn thấy cảnh thế này,nhỏgiọng cầu xin: “Xinanh, đừng làm ở đây đượckhông!”
Lâm An Nhàn đẩy mặt Quý Văn Nghiêuđangáp sát vào mặt mình ra.
Trong lúckhôngngừng đâm ra rút vào, Quý Văn Nghiêu kéo hai tay An Nhàn khoát lên cổ mình.
Ai ngờ, lưng ghế đột nhiên bật ra sau làm Lâm An Nhàn mất trọng tâm ngã theo.
Quý Văn Nghiêu quấn quít lấy môi Lâm An Nhàn vừa l**m vừa m*t, tay còn lại bắt đầu cởi khóa kéo, thả thứđãcăng phồng to lớn của mình ra ngoài, hưng phấn đến mức cọ vào chân của Lâm An Nhàn, sau khi cọ sát, tìm đúng vị trí, lập tứcmộtphát tiến vào hoàn toàn.
Lâm An Nhàn run rẩy,mộtnửa là sợ hãi,mộtnửa là bị Quý Văn Nghiêu k*ch th*ch, đỏ mặt nổi giận: “anhđúng là tên b**n th**,khôngnên ở nơi này......”
“Ôm!” Ngắn gọnmộttiếng,khônghề báo trướcđãnhanh chóng chạy nước rút.
Sau khi đỗ xe vào gara, Quý Văn Nghiêu vẫn ngồi imkhôngnhúc nhích.
Quý Văn Nghiêu nghe xong, cười rộ lên: “Ôi chao, biết suy nghĩ nhiều thế cơ à?hiệntượng tốt, để xem sau này em có trở nên thong minh hơnkhông.”
Quý Văn Nghiêu ngả ngớnnói: “Nguy hiểm cái gì, thựckhôngkiến thức.”
Nhưng chỉ vừa mới hơi nhúc nhíchthìcả hai người đòng thời rên thành tiếng.trênngười Quý Văn Nghiêu lập tức thấm ướtmộtlớp mồ hơi, hít sâumộthơi cuốn váy Lâm An Nhàn lên ngang hông, chờ đến khi chuẩn bị mọi chuyện xong xuôithìda đầu run lên, ôm chặt Lâm An Nhàn, thở hổn hển: “Tạm thời thế nàyđi,anhsẽchậmmộtchút, thiếu chút nữa bị em làm tiết sớm luôn rồi.”
“Minh Hạo,anhvề trướcđi,hiệntại mọi chuyệnđangrối tung cả lên, em cũng cần thời gian suy nghĩ.”
Phó Minh Hạo gật đầu: “An Nhàn,anhtin em vì thế em cũng phải tinanh, tất cả mọi chuyệnhiệnnay em cứ coi như là khảo nghiệm giữa hai ta,anhnhất địnhsẽcho em câu trả lời thích đáng.”
Bởi vìkhônggian trong xe hạn chế, Quý Văn Nghiêukhôngthể vận động mạnh bạo với biên độ lớn nhưng tần suất dao động dày đặc vẫn như cũ làm Lâm An Nhànkhôngngừng hít sâu,mộtcâu cũngnóikhôngnên lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quý Văn Nghiêu cúi người giúp Lâm An Nhàn thắt dây an toàn, sau đó cườinói: “Phó Minh Hạo,nóimiệng cũng vô dụng thôi, có bỏthìmới có, cậu hẳn là hiểu được điểm này.”
Lâm An Nhàn kỳ quái nhìn Quý Văn Nghiêu,khônghiểu tại saoanhta vẫnkhôngmở cửa: “anhmuốn làm gì vậy, sao vẫn chưa mở cửa?”
Nhìn Lâm An Nhànhiệntại như chú cừu non thấy sói bị chấn kinh, bạn hổ đói tên Quý Văn Nghiêu nào đó chẳng nhữngkhôngđộng tâm, lại càng thêm hưng phấn.
“Đoàn tụ? Đoàn tụ thế nào, chuyện của cậu với Khúc Duyệt giải quyết xong rồi?” Quý Văn Nghiêu tò mò hỏi.
“Phó Minh Hạo, cậu muốn lật bài ngửa tôi đây tuyệtkhôngđể ý. Nhà họ Phó các người tốt với tôi chẳng qua là do tôi ra tiền, ra sức giúp đỡ các người thôi. Tôi vốn vì An Nhàn nên mới nâng đỡ nhà họ Phó các người nhiều như thế. An Nhàn sốngkhôngtốt, tôisẽkhôngkhoanh tay đứng nhìn. Cậu muốn thuê phòng sống riêng, ý kiến nàykhôngtệ. Nhưng ba mẹ An Nhàn chấp nhận sao? Người nhà của cậu chấp nhận sao? Và cậu cũng nên suy nghĩ lại chothậtkĩ, cậu ra bên ngoài thuê nhà, tiền từ đâu mà có? Giữa tôi và cậu hoàn toànkhônghề có tình cảm huynh đệ gì cả đừng nhận lầm!”
Quý Văn Nghiêu nghiêng người qua nằm đè lên ngườicô, vươn tay cởi áo củacôra, sau đó vén váycôlên kéo chiếc q**n l*t bằng ren bên trong xuống, nôn nóngkhôngthể chờ được nữađãđưa ngón tay đâm vào bên trong.
“An Nhàn, thả lỏng,anhkhôngmuốn làm em bị thương, với lại chúng ta nên tốc chiến tốc thắngthìtốt hơn, tuy là góc c·h·ế·t nhưng khó đảm bảokhôngxảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Quý Văn Nghiêu hù dọa Lâm An Nhàn.
“anhcũngkhôngmuốn châm chọc em,anhthậtlòng mong em có thể sử dụng tốt chút lí trí trong cái đầu cứng như đá đó của em.”
Lâm An Nhàn đột nhiên bị tập kích, giật bắn mình muốn kêu lên nhưng miệng lại bị Quý Văn Nghiêu bịt kín, chỉ có thể ú ớ.
“Emkhôngphải đứa ngốc, chỉ số thông minh cũngkhôngcó vấn đề,anhkhôngcần châm chọc em như thế.” Vốnđangrất cảm động vìsựso sánh của chuyện thắt dây an toàn cho mình vừa rồi của Quý Văn Nghiêu vì câu này mà biến mấtkhôngcòn dấu tích.
“khôngrõanhcó ý gì, nhưng tôisẽđè nén, nhẫn nhịn vì An Nhàn, tôikhôngmuốncôấy khó xử.”
Lâm An Nhàn hết nhìn Quý Văn Nghiêu, lại nhìn Phó Minh Hạo, sau đó cúi đầukhôngnóilời nào.
Lâm An Nhàn ngẩng đầu liếc nhìn Phó Minh Hạonói: “Ba mẹ emhiệngiờ còn nghe lờianhđề nghị sao?”
Quý Văn Nghiêu nghiêng người l**mnhẹlên môi Lâm An Nhàn: “Em ngây thơ quá, đểanhdạy emmộtchuyện.trêngiườngkhôngbằng sô pha, trong nhàkhôngbằng khách sạn, khách sạnkhôngbằng trong xe!”
Lâm An Nhàn r*n r*mộttiếng, ưỡn cong người vô thức ôm sát Quý Văn Nghiêu, thừa nhận cảm xúc tuyệt vời xen lẫn đau đớn kia.
Quý Văn Nghiêunóixong, đóng cửa xe ‘rầm”mộtcái, nhanh chóng lái xeđi.
“Tôisẽthuê phòng ra ngoài sống cùng An Nhàn.”
Quý Văn Nghiêu nhìn Lâm An Nhànnói: “Hôm nay emthậtngoan.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
rõràng là mặt dày lấy cớ để thỏa mãn ham mê b**n th** của mình, Lâm An Nhànkhôngmuốn đểanhđạt được như ý nguyện, lập tức ngồi thẳng dậy,, chống đẩy gây khó dễ cản trở Quý Văn Nghiêu.
“Emkhôngmuốn lên xethìanhsẽdễ dàng buông tha cho em sao? Emkhôngmuốn huyên náo làm mọi người chú ý.”
Phó Minh Hạo nắm chặt nắm đấm cố kiềm chế lửa giận.
“Tiểu Húc chuẩn bị kết hôn, ba mẹ muốn sửa nhà lại mớimộtchút, nênhiệntại ở tạm nhà Văn Nghiêu.”
Phó Minh Hạo nghe xong lập tứcnói: “Để ba mẹ ra ngoài thuê phòng ởđi,anhsẽtrả tiền.”
Phó Minh Hạo nhìn xe Quý Văn Nghiêu chạy càng lúc càng xa, cơn tứctrênmặt lập tức biến mấtmộtcách nhanh chóng, sau đó cười cười rồi bỏđi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phó Minh Hạo đỏ mặt: “Tôi biết tiềnhiệnnay tôi kiếm được đều nhờ công lao củaanh, nên chuyện giữaanhvà An Nhàn tôisẽkhôngnóivới người nhà tôi, tôikhôngmuốn người nhà thương tâm họ. Hơn nữa về sau, tôisẽkhôngđể nhà tôi phiền lụy tớianh, càngkhôngnhậnsựgiúp đỡ củaanh!”
Quý Văn Nghiêu cười đầy quỷ quái: “Yên tâmđi,anhquan sát mấy ngày rồi, đây là góc c·h·ế·t, hơn nữa kính xe làm màn mờ nên người bên ngoài nhìn vàokhôngthấy được, lâu rồikhônglàm,hiệntại em lại ở cùng ba mẹ, trừ lúc nàythìkiếm đâu ra cơ hội nữa!”
Phó Minh Hạo nghẹn lời, cố lấy dũng khínóivới Quý Văn Nghiêu ngồi trong xe: “Văn Nghiêu, tôi vẫn luôn xemanhnhư an hem thân thiết nhất của tôi,anhđừng bao giờ có ý tưởng gì với với An Nhàn. Tôi biết mìnhkhôngphải người chồng tốt nhưng tôi monganhđừng phá vỡ tình cảm vợ chồng chúng tôi. Tôi cũng biết chuyện của Khúc Duyệt là có liên quan vớianhnhưng tôikhôngtrách, chỉ oán bản thânkhôngđủ định lực nênđãlàm sai. Văn Nghiêu, cậu buông tha vợ chồng tôiđi, cậu muốn dạng phụ nữ gì màkhôngcó, trong khi tôi chỉ có mình An Nhàn, hơn nữa gia đình tôi đối xử vớianhtốt như thế,anhcó thể giơ cao đánh khẽ để vợ chồng chúng tôi đoàn tụ đượckhông?”
Vô sỉ! Lâm An Nhàn hé miệng định phản bác lại bị Quý Văn Nghiêuđangchờ đợi chính là cơ hội này lập tức vươn lưỡiđivào. Sau đó làmộttrận l**m hôn làm hít thởkhôngthong.
Chương 43-2
mộtlát sau, Quý Văn Nghiêu buông môi Lâm An Nhàn ra, nhưng vẫn dán sát vào, thoải mái thở dàimộthơi: “An Nhàn, nhấc người lênmộtchút,anhcuốn váy em lên, kẻo lát nữa dính dơ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lâm An Nhànkhôngmuốnnóichuyện tào lao với Văn Nghiêu, im lặng mặc kệanhta.
Quý Văn Nghiêu sau khi cài dây an toàn cho Lâm An Nhàn xong, đặt taytrêntay lái, mỉm cười nhìn Phó Minh Hạo: “Tất nhiên tôi cũngsẽkhônglàm An Nhàn khó xử, vì thế tôi mới quyết định tất cả mọi chuyện giùmcôấy! Thí dụ như chuyện thắt dây an toàn này, tôikhôngcần biếtcôấy có đồng ý haykhôngđềusẽluôn thắt giùm chocôấy. Phó Minh Hạo,nóibằng miệngthìcó vẻ dối trá quá, còn hành động như tôi mới thựcsựsuy nghĩ cho An Nhàn, đây làsựkhác nhau giữa tôi và cậu, hiểu chưa?”
Chuyệnđãđến nước này, Lâm An Nhàn chỉ có thể mặc cho Quý Văn Nghiêu tùy ý bài bố, vì thế dùng chân làm điểm tựa nhấc hong mình lên.
“Tôi cũng rất muốn tôn trọng cái danh nghĩa vợ chồng mà cậukhôngngừng đặttrênkhóe miệng như thế này, chỉ là, tôi cực kì muốn xem thử, cậu có thể đè nén được đến khi nào.”
“Lo mà lái xeđi, đừng làm những động tác nguy hiểm như vậy?”
Lâm An Nhàn chưa kịp hiểu những lời này là có ý gì,đãbị Quý Văn Nghiêu như hổ đói nhào tới đè ép.
“anhbị điên rồi! Nơi này có camera,anhmau đàng hoàng lạiđi.” Lâm An Nhàn mới hiểu Quý Văn Nghiêuâmmưu cái gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Editor:Mèo Mụp Ngủ Ngày
“An Nhàn, chuyện này là sao?” Phó Minh Hạo giật mình hỏi Lâm An Nhàn,khôngrõý trong lờinóicủa Quý Văn Nghiêu.
Lâm An Nhàn lập tức co người lại, phản ứng theo bản năng khi vật thể lạ xông vào cơ thể mình.
mộtbàn tay của Quý Văn Nghiêu đẩy chiếc áo ngực của Lâm An Nhàn ra, bàn tay còn lại x** n*nmộtbên ngực trắng như chiếc bánh bao bằng bộtkhôngngừng x** n*n ra đủ loại hình dạng, thỏa mãn cười: “Lát nữa emsẽcầu xinanh, nhưngkhôngphải cầu xin chuyện này.”
Lâm An Nhàn hoảng sợ, tuy do dựmộtchút nhưng vẫn mở cửa lên xe.
Lâm An Nhàn cũng khó chịu, trongkhônggiannhỏhẹp bịt kín, mọi cảm giác đều trở nên đặc biệt sâu sắc, hơn nữa hai thân hình tr*n tr** dán chặt vào nhau, hơi thở hòa vào nhau làm cho người ta vừa khó chịu vừa nóng bức lại có cảm giác thân thiết đến mức làm cho người ta đ*ng t*nh.
“Văn Nghiêu, cho dù thế nào An Nhàn vẫn là vợ tôi, cậu cũng nên tôn trọng tôi.”
Quý Văn Nghiêu chậm rãi xoay người, suy nghĩmộtcách nghiêm túc rồi mớinói: “anhnghĩanhphải dạy em cái gì mới là động tác nguy hiểm.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.