Ly Hôn - Thần Vụ Quang
Thần Vụ Quang
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 35
Quý Văn Nghiêu ở trong xe cũng thấy Lâm An Nhàn, nhanh chóng dừng xe bước xuống: “An Nhàn, emđiđâu vậy?”
“Ai bảoanhmua mấy thứ đó, cho dù tốt cho sức khỏe nhưng cũng đâu phải mỗi ngày mỗi ăn, tốn hết bao nhiêu tiền?” Lâm An Nhàn nóng nảy, tiền mang theo có lẽkhôngđủ để trả cho Quý Văn Nghiêu, nhưngcôcũngkhôngmuốn lợi dụng ai cả.
Lâm Húc cũngkhôngđể ýnói: “Mẹ, chị ấy giờ có tiền rồi,anhrể cũng kiếm được nhiều tiền, lại quen nhân vật lớn nhưanhQuý, sau này mẹ cũng đừng mắng chị ấy mãi nữa. Con sớmđãthấy chị con trở nên lợi hại rồi, con cũng còn phải nịnh bợ chị ấy đây, con cònđangmuốn dựa hơi chị ấy để làm giàu mà.”
“Sao hủy tường ở phòng khách được, nếu hủythìtương lai ba mẹ ngủ chỗ nào?”
Lâm An Nhàn nghe xong lời này cũng cảm thấy khó chiu, nhưng lạikhôngbiếtnóigì, đành phải cúi đầu bảo trì im lặng.
“khôngcần.”
“Mẹ,anhVăn Nghiêuđãnóinhư vậy, mẹ cònkhônghiểu sao!” Quý Văn Nghiêu kinh doanh lớn, trong ngành xây dựng biết nhiều nhân vật, công trường đều thuê xe công tyanhta, việc tìmmộtđội thi công đơn giản như trở bàn tay, Lâm Húc chỉkhôngnghĩ đến mình có thể tìm đượcmộtmón hời như thế.
“Ba mẹ đương nhiênkhôngđồng ý, nhưng người nhà họ Tạ cứ cương quyếtkhôngchịu, nhất định đòi sửa như thế, cònyêucầu tiệc cưới phải tổ chức ở khách sạn Minh Thành, lo chếtđiđược."
Sau đó lại xem túi hồ sơ còn lại, Quý Văn Nghiêuâmtrầm nhíu mày nhìn những tấm ảnh bên trong, suy nghĩ sâu xa.
Chờ khi thấy quà cáp đầy đất làm người ta hoa cả mắt mới trợn tròn mắt: “Chị, sao chị mua chi nhiều thế, tốnkhôngít tiền đâu đúngkhông, còn có hải sâm nữa, hôm nay có lộc ăn, chị chi mạnh tay ghê.”
Dương Quế Trân vỗ vai con trai: “An Nhàn là chị ruột con,khônggiúp conthìgiúp ai,khôngngờ đứa congáithànhthậtcủa mẹ lại còn có thể có tương lai như thế, dễnóichuyện rồi, về sau nhà họ Phósẽkhôngcoi khinh nó nữa.”
“khôngđi,anhtìm chỗ đậu xe.”
Lâm Húc nghĩ Lâm An Nhàn có thể đem được gì đến, còn bày đặt kêu người xuống lầu để đón, cho nên cọ xát gần nửa ngày mới chậm rãiđixuống
“Mẹ, con thấy nên kéo dài thời gianđi,yêucầu của nhà Tạ Nam chúng takhôngđủ sức để lo đâu,mộtthời gian sau rồi hẵng tính.”
“Lúc trước lànóinhư vậy, nhưng sao có thể đánh đồng chuyện mở cửa hàng và mua nhà được, em thấy nhà Tạ Namnóicũng rất có lý, sửa nhàmộtchút cóthìtốn có bao nhiêu đâu.” Lâm Húc đưa ra quan điểm.
Chương 35
Lâm Húc cùng Lâm An Nhànđira cửa hàng, vừađivừa oán giận.
Chưa đến nơiđãnghe tiếng Dương Quế Trân om sòm hỏi ở cửa lớn: “Ở đâu mà nhiều như vậy, đều là chị con mua?”
“Tôi về nhà mẹ tôi,anhđitheo làm gì?”
Lâm An Nhàn bất đắc dĩ hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì?”
Quý Văn Nghiêu cũngkhôngnhìn Lâm An Nhàn, cười vui vẻnóichuyện với Dương Quế Trân.
đangnói,thìthấy Lâm An Nhàn và Quý Văn Nghiêumộttrướcmộtsauđilên.
Cùng lúc đó, Quý Văn Nghiêu nhìn hai túi hồ sơ nằmtrênbàn, mởmộttúi ra, khóe miệng khẽ nhếch nhìn tư liệu bên trong: Phó Minh Hạothậtđúng là tài năng, quả nhiên làm chuyện tốt!
“Nhìn chị con xem, dạo này nó rắc rối quá…” Dương Quế Trân nhìn congáiđóng sầm cửa rờiđi, oán trách vài câu.
Lâm An Nhàn nổi giận: “anhđinhanhđi,khôngthìtôikhôngcần mấy thứ này nữa.”
Lâm An Nhàn thấy bọn họđãchào hỏi xong, liền nháy mắt ra hiệu cho Quý Văn Nghiêu, miệngnói: “Cám ơnanhđãgiúp đỡ,khôngphảianhcòn bận việc sao?đinhanhđi.”
Dương Quế Trân lại hỏi: “Toàn bộ tốn kém bao nhiêu?”
Sau khi sắp xếp mọi thứ vào cốp sau xe, Quý Văn Nghiêu cảm ơn hai nhân viên, mới lên xe.
Tuy rất nhiều chuyện phiền lòng, nhưng có thời gian rảnh Lâm An Nhàn vẫn ghé cửa hàng của Lâm Húc, mà Lâm Húc có lẽ cũng nhớ mười vạn đồng tiền kia nên thỉnh thoảng cũngsẽchocôchút phíđilại.
“đãnóimua ít hoa quả,anhmua cái gì thế này?”
Mấy ngày nay, chẳng những Quý Văn Nghiêukhôngquấy rầy, mẹ con Vương Thu Dung cũng ít khó dễ Lâm An Nhàn.khôngbiết ba mẹ conđangbàn tính chuyện gì, mỗi lần đều thần thần bí bí thương lượng, vừa thấycôvề liền lập tức kéo nhau vào phòng.
Dương Quế Trân cũngkhôngkịp suy nghĩ, vồn vã chạy đến tiếp nhận túi lớn túinhỏtrong tay Quý Văn Nghiêu.
“Biết rồi, muathìcũng mua rồi làm sao bây giờ, em đừng so đo nữa.” Quý Văn Nghiêu bất đắc dĩ, cảm giác như Lâm An Nhànđangcố tình gâysự.
“khôngbiết có phải của chị mua haykhông, nhưng chắc chắn là cho nhà chúng ta.”
Lâm An Nhàn lúc này mới phát tác: “Sao mọi người lại đồng ý thế? Loại lợi thế này sao chúng ta có thể tự dung nhậnkhôngcủa người ta? Quý Văn Nghiêu hoàn toànkhôngquen với nhà mình, mọi ngườikhôngsợ tham tiện nghinhỏthiệt thòi lớn sao?”
“Cháu còn trẻ mà tiền đồ rộng mở như vậy,thậtkhó lường. Đúng rồi, An Nhàn và cháu biết nhau thế nào?” Dương Quế Trân đầu tiên là hỏi tình huống, gia cảnh của Quý Văn Nghiêu, sau đó lại hỏi tiếp vấn đề này.
nóixong quay sang cười tự giới thiệu với Lâm Húcđangsăm xoi mình: “Cậu là em trai An Nhàn sao, tôi là Quý Văn Nghiêu, là bạn cũ của chị cậu, nhiều đồ quá để tôi mang lên giúp hai người.”
Hai người loay hoaymộthồi vẫn mangkhônghết.
Ngày đó, sau khi ném vỡ điện thoại,anhcũngđãnghĩ ra vài biện pháp có thể bức bách Lâm An Nhàn, nhưng cẩn thận ngẫm lại đều bỏ qua.
Sau đócôchờ Phó Minh Hạo về đem tiền trả lại cho Quý Văn Nghiêu,sẽtận lực thuyết phục Minh Hạo hạn chế tiếp xúc với Quý Văn Nghiêu.hiệntại thu nhập củahắncũngđãkhôngtệ, qua thêm vài năm nữa chắc chắnsẽđủ muamộtcăn nhà.
“Tôi điện thoại cho em trai xuống giúp.”
“An Nhàn, sao con lạikhôngbiết điều như thế? Nếuđãđến nhàthìlà khách, saokhôngđón tiếp đàng hoàngđãđuổi người tađirồi, cháu mau vàođi.” Dương Quế Trân niềm nở mời Quý Văn Nghiêu vào nhà.
Mặt Lâm An Nhàn xanh mét, nhìn người trong nhà hưng phấn như thế,côlạikhôngtiện ngay trước mặt mọi người mà gây ầm ĩ với Quý Văn Nghiêu, chỉ có thể hung hãn căm tức nhìn Quý Văn Nghiêu.
Chờ Quý Văn Nghiêu lái xe rờiđi, Lâm An Nhàn mới điện thoại cho emcô.
“Tiểu Húcnóiđúng, mẹ thấy cậu Quý là người tốt,
Đến siêu thị, Quý Văn Nghiêu dừng xe xong, nhìn lâm An Nhànnói: “Em ở trong xe chờ,anhđi.”
Liếc thấy An Nhànđitới, Lâm Húc lập tức hưng phấnnói: “Chị,anhVăn Nghiêu hứa giúp tìm đội thi công, nhà mình nếu sửa lại cũngsẽkhôngmất bao nhiêu tiền,thậtquá tốt!”
“anhkhôngmuốn em khó xử, hơn nữa chuyện nàyanhchỉ cầnmộtcuộc điện thoại thôi, saoanhlạikhônglàm chứ?” Quý Văn Nghiêu thuận lý thành chương trả lời.
Lâm An Nhànkhôngcó biện pháp, đứng lên lấy túi xáchđivề.
Kỳthậtcũngkhôngliên quan đến An Nhàn,anhcũng biết tính tìnhcôyếu đuối, dễ mềm lòng, làm việc lạikhôngcó chủ ý, chắc chắn là sau khi về nhà nghe ai đó về làm ảnh hưởng nên mới lật lọng.nóikhôngchừng là do nhà họ Phónóigì đó, nếu như thếthìchuyện này vốnkhôngliên quan Lâm An Nhàn,anhta chỉ cần tính sổ với nhà họ Phó!
Và cứ thế,mộttuầnđãtrôi qua, Quý Văn Nghiêu cũngkhônggọi chocôthêm lần nào nữa, Lâm An Nhàn đương nhiên biếtanhtakhôngdễ dàng buông tha, nhưng có thể tạm thời yên bình như vậy cũng tốt.
Quý Văn Nghiêu đương nhiên biết Lâm An Nhànđangnhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống, chỉ nhín chút thời gian quay sang đá mắt mớicô, sau đó cười đắc ý.
Quý Văn Nghiêu gật đầu hứa hẹn: “Tiểu Húc vừanóichuyện kết hôn, người khác cháukhôngquan tâm đâu, nhưng đây là chuyện của nhà mình,khôngnóithìthôi,đãnóithìphải giúp. Bác yên tâm, mọi người cứ thương lượng phương án nào thích hợp, mọi chuyện còn lại cứ để con bao trọn gói cho.”
“Mẹ cũng nghĩ vậy, nhưng thằng ngốc em trai con nó lại nhất quyếtkhôngđồng ý, cả tâm hồn nó đều hướng về nhà họ Tạ, cònnóimẹđãkhôngchịu mua nhà, sửa sang lại cũngkhôngchịu chiều nó.”
Hai mẹ con than ngắn thở dài nửa ngày cũng tìmkhôngra biện pháp, đànhđichuẩn bị cơm trưa.
nhìn xem người ta mua tới bao nhiêu là thứ này, đâyrõràng là thích nhà chúng ta nên mới tới.” Dương Quế Trân rất đồng ý với con trai.
“Trùng tu? Nhà lớn như vậy còn sửa gì nữa,khôngphải lúc trước bên đó đề suất chỉ cần mở cửa hàng áo cướithìkhôngcần mua nhà, sao bây giờ lại thay đổi?”
Quý Văn Nghiêu đứng lên chờ hai mẹ conđivào phòng mới ngồi xuống tiếp tục chuyện phiếm với cha con Lâm gia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lâm An Nhànkhôngđáp lời,nói: “Chờ chị vềnóisau, chịđitrước.”
Lâm An Nhàn vừa ra cửađãđiện thoại chất vấn Quý Văn Nghiêu tại sao lại làm như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quý Văn Nghiêu tiến lên hai bước cườinói: “anhcónóiđitheo sao?anhnóiđưa emđi, chúng ta đứng níu kéo ở đâykhôngtốt lắm, thôi em lên xeđi.”
“anhgiúp em.” Quý Văn Nghiêu đột nhiên từ phía sau xông đến.
Dương Quế Trân cũng khó xử: “Ainóikhôngphải, còn đòi dở luôn phòng bếp cho thông với phòng khách, sắp xếp hết lại bố cục trong nhà, sửa như thế là nhiều lắm, tốn kém hơn cả xây cái nhà mới.”
Cậu ta là người kinh doanh, chỉ cần nhìn cách ăn mặcthìLâm Húcđãkhẳng định Quý Văn Nghiêukhôngphải người tầm thường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Trời nóng quá, đểanhđưa emđi.” Quý Văn Nghiêu vẫn giữ vẻ tươi cười.
“Theo cách chịnói, bảo chị về thăm nhà là có chuyện nhờ vả chị đấy à! Sao chị lại có thể nghĩ như thế, lần trước chịkhôngcho vay, em cũng đâu cónóigì phảikhông?”
Lâm An Nhàn đành dừng lại: “Tôi muốn ra ngoài.”
Lâm Húc đầu tiên là sửng sốt, nhưng cũngkhônghề cảm thấy xấu hổ, toét miệng cười: “Chị biết rồi hả, emđãnóimà,anhrể lấy số tiền lớn như vậy sao có thểkhôngthong quasựđồng ý của chị được, vẫn là chị thương em nhất!”
Nghe con trainói, Dương Quế Trân mới tin bảy tám phần: “Ai za…. saokhôngbiết xấu hổ nhậnkhôngnhư vậy, hay là hai bác chi trảmộtphần phí tổn.”
Quý Văn Nghiêu xua tay cười: “Bácgáiđừng tranh mấy chuyện này với cháu như thế ngài lắm, nếu cháu cầm tiền của bác khác gì bác thuê người ngoài, về sau báckhôngchê cho cháu cọ vài bữa cơm là được, đừng ghét cháu phiền là được ạ.”
Lâm An Nhàn dùkhôngmuốn vẫn phải ngồi nghe Dương Quế Trân và Lâm Húc cùng Quý Văn Nghiêunóichuyện,côsợ Quý Văn Nghiêunóira những lờikhôngnênnói.
“Cái gì! Mẹ,nóithế làkhôngphải đập nhà rồi xây lại sao?” Lâm An Nhàn vừa nghe phương án sửa sang của nhà họ Tạ liền nóng nảy.
“khôngcần, để tôi tựđi.”
Quý Văn Nghiêu đóng cốp xe lại hỏi: “Mình em có thể mang lên hếtkhông?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mẹ, mấy thứ này làanhta mua.” Lâm An Nhàn chỉ tay về phía Quý Văn Nghiêu.
“Thằng nàynóichuyệnkhôngrõràng gì cả? Phải là phải,khôngphảithìkhôngphải, sao lạikhôngbiết!”
Lâm An Nhàn lắp bắp kinh hãi: “khôngphảianhđãđirồi sao?”
“Bácgái, cháuđãnóisẽbao trọn gói, sao bác lại hỏi giá tiền làm chi, người mà con tìm đến cũngkhôngtính tiền bạc gì với con đâu, đềunóichuyện tình cảm thôi.”
Lâm An Nhànnóixong lách người muốnđi, nhưng liếc thấy Quý Văn Nghiêu tới gần, vội vàng né tránh.
Lâm An Nhàn thở phì phì ngồi chờ trong xe.
Lâm An Nhàn nhíu mày lên xe, vừa địnhnóiđịa chỉđãbị Quý Văn Nghiêu cắt ngang: “anhbiết nhà mẹ em ở đâu, trước kiaanhđều đưa em về, emkhôngnhớ sao?”
Mới đầu, Lâm An Nhàn cứ nghĩđangnóivề mình, nhưng lại loáng thoáng nghe được “Có quan hệ ”… “đinông thôn”…, liền biếtkhôngphảinóimình, về phần rốt cuộc bọn họđangđịnh làm gìcôcũngkhôngcó hứng thú tìm hiểu.
Quý Văn Nghiêu nhìn Lâm An Nhàn trả lời với mình bình thanrt,thìlòng nổi giận nhưngkhôngbiểuhiệnra ngoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quý Văn Nghiêu mỉm cười chào hỏi Dương Quế Trân: “Chào bác, cháu là Quý Văn Nghiêu, là bạn của An Nhàn, hôm nay mạo muội đến quấy rầy, mong bác tha lỗi.”
“Mua hoa quả, bên cạnh có cửa hàng nhập khẩuanhđivào thấy tốt nên mua, đối với thân thể người già rất hữu ích.”
Lâm Húc thở dàinói: “Nào đơn giản như vậy, emthìkhôngyêucầu gì, nhưng Tạ Namnóinếukhôngmua nhàthìphải trùng tu lạimộtchút.”
“Cậu mở cửa hàng áo cưới, thương lượng gì nữa? Nhà chúng ta có hai gian phòng còn sửa lại làm gì,thìcó thể tốn bao nhiêu tiền?” Tìm mình để thương lượng loại chuyện này chắc chắnsẽliên quan đến tiền, nhưng hai thứ này tính tới tính lui cũngkhôngtốn kém bao nhiêu, hơn nữa đãi tiệc xong cũng có thể thu hồi tiền mừng, Lâm An Nhàn nghĩ mãi cũngkhôngrõsao lại cố ý tìm mình.
Quý Văn Nghiêu cười: “khôngphảianhsợ em trả tiền, mà sợ em chạy mất.”nóixong mở cửa ra ngoài, sau đó nhấn nút khóa lại.
Lâm An Nhàn tranh thủ thời gian về nhà mẹ thương lượng hônsựcủa Lâm Húc, mới ra cửa liền thấy xe của Quý Văn Nghiêu.
Sau chuyện sáu năm trước, Quý Văn Nghiêu còn có thể thích ba mẹcôsao? Lâm An Nhànkhôngcòn lời nào đểnói, trực tiếp cắt di động.
“Cũngkhôngphải chuyện lớn gì, em và Tạ Nam dự định sang năm kết hôn, muốn thương lượng về trang phục cùng tiệc rượu.”
Quý Văn Nghiêu ăn xong cơm trưa cáo từ.
“thậtsao, Văn Nghiêu, cháunóithậtsao?” Dương Quế Trân ở bên ngoài nghe xong cũng vội vàng chạy vào hỏi.
Lâm An Nhànkhôngnghe Lâm Húc tiếp tục bợ đỡ lấy lòng, trực tiếp leo lên xe buýtđivề nhà.
Vào chung cư, Lâm An Nhàn chờ Quý Văn Nghiêu mang mọi thứ xuống mớinói: “anhđiđi.”
Vợ chồng Dương Quế Trân mừng đến nổi hết phân biệt đông tây nam bắc luôn: “Mới gặpđãnhờ vả con thế này rồi, hai bác ngại quá, Văn Nghiêu cũng đừngnóikhách sáo như thế, sau này mỗi ngày cứ ghé nhà bác ăn cơm, chỉ sợ cháu ănkhôngquen cơm rau dưa thôi.”
“Được, được,anhđi, em mau điện thoại cho em trai emđi.” Quý Văn Nghiêu thỏa hiệp.
Mặc dùcôđãthẳng thắn cự tuyệt Quý Văn Nghiêu, nhưng Lâm An Nhàn vẫn thấy bất an. Nếu Dương Quânđãbiết quan hệ giữacôvà Quý Văn Nghiêu, khó có thể đảm bảo ngày nào đó Dương Quânsẽkhôngđem chuyện nàynóira, vẫn nên tìm cách nhanh chóng giải quyết mọi chuyện êm xuôi!
“Là thế này, sáu năm trước hoàn cảnh cháu khó khăn, ngẫu nhiên gặp gỡ và được An Nhàn nhiệt tình chiếu cố, giúp đỡ nên mấy năm nay vẫn nhớ.”
Quý Văn Nghiêu cười cười, xách đồđitheo sau.
Nửa ngày sau mới thấy Quý Văn Nghiêu tay xách nách mang trở ra, phía sau cònđitheo hai nhân viên cửa hàng xách đồ giúp.
Lâm An Nhàn thấy ba người đàn ông ở phòng khách tập trung bàn luận chuyện gì đó,nhẹnhàngđiqua.
Lâm An Nhàn tức giận muốn giậm chân,khôngthèm để ý Quý Văn Nghiêu, xoay ngườiđitheo Lâm Húc.
“Đó là ba mẹ tôi,khôngphiềnanhtốn tiền!”
“Hai người cũngkhôngthểmộtlần mang hết lên được,anhđứng trông cho, để hai người mang lên xong rồianhđi.”
Lâm An Nhàn đứng dưới bậc thang hỏi: “Có phải lại có chuyện gì haykhông?”
“Chị, lần này chịnóisai rồi, tuyanhVăn Nghiêu lần đầu đến nhà chúng ta, nhưng chịkhôngthấy người tathậtlòng muốn báo ân sao?anhấy làm người có tình có nghĩa, muốn giúp nhà ta chút chuyện. Hơn nữa,anhấy là người trong ngành, loại chuyện này chỉ cầnanhấy ra mặtnóimộttiếng là được, ngay cả mang ơn cũngkhôngtính nữa, sao chúng ta lạikhôngnhận chứ? Chúng ta nhận lòng tốt củaanhấy chịkhôngthấyanhấy rất mừng sao!”
“Được rồi,khôngnóichuyện này nữa. Em về nhà màkhôngmua gì sao?” Quý Văn Nghiêu điểm đếnthìngưng, nếuđãmuốn đánh vàosựđồng tình của Lâm An Nhàn,khôngnênnóinhiều thành khó xử.
Ngừngmộtchút lại cười khổ: “Đương nhiên là emkhôngnhớ rồi.”
Về phần Lâm An Nhànthìanhphải dùng tình để khơi gợi tình cảm củacôthìmới được.
Trở lại nhà họ Phó, thấy ba mẹ con Vương Thu Dung vội vội vàng vàng trốn vào phòng, Lâm An Nhàn phiền chánkhôngthôi, mình có thể ăn thịt người hay giật tiền của họ mà phải đề phòng mình đến vậy.
Lâm An Nhàn tức nghẹn ở ngực nhưng rốt cuộc vẫnkhôngthểnóinên lời,nóichuyện đạo lý với người vô lại chỉ mệt mình, vì thế quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoàikhôngthèmnóithêm gì nữa.
Lâm An Nhàn thế này mới tự nhiênmộtchút: “Muamộtít hoa quả là được,anhdừng xe trước siêu thị tiện lợi, tôi xuống mua.”
“Đúng làkhôngnóiđiều gì, nhưngkhôngphảianhrể em cũngđãđưa tiền cho em rồi sao?” Lâm An Nhàn hỏi lại.
Khách sạn Minh Thành? Đó là có tiếng đắt tiền ở nơi đây, sáu bảy người vào đóthìtốn ít nhất cũng mấy ngàn đồng, bên kia rảnh quá nên kiếm chuyện để làm à? Nhà họ rốt cuộc nghĩ gì thế này?
Lâm An Nhàn thiếu chút nữa hộc máu, xoay người sangmộtphòng khác hờn dỗi.
“Chị lâu rồikhôngthấy chị về thăm ba mẹ? Bận đến mức nàođinữa cũng nên nhín chút thời gian về thăm chứ. Hôm nào rãnh vợ chồng chị về nhàmộtchút, ba mẹ ngày nào cũng nhắcanhchị.”
“Ôi, chàoanh, vậy làm phiềnanhrồi.” Lâm Húc cảm ơn Quý Văn Nghiêu rồiđilên trước, lòng ngầm bực bội, chị mình cũng quá thànhthật, bạn bè giao lưu toàn có cập bậc như thế lạikhôngthèm giới thiệu với mình.
Dương Quế Trân gật đầu: “Hiếm có ai có tình nghĩa như cháu lắm, Lâm Húc cùng ba theo trò chuyện với Văn Nghiêu, mẹ và An Nhàn vào phòngmộtchút.”
“Quấy rầy gì chứ, cháu tiêu pha như vậythậtquá khách sáo rồi.”
“Quý Văn Nghiêu,anhlàm vậy cũng vô dụng thôi.”
Ý làkhôngcần mất tiền sao? Dương Quế Trân nhất thời vẫn chưa kịp hồi hồn, cũngkhôngthể tin lại có chuyện tốt như thế.
“anhkhôngquan tâm có tác dụng haykhông, tuy đó là gia đình em nhưnganhthích bọn họ làthật, là chuyện củaanh,khôngliên quan đến em.”
“Sao lạikhôngthể ăn mỗi ngày, mấy thứ nàyanhmua nổi mà, ăn hếtthìmua tiếp. Bao nhiêu tiền emkhôngcần để ý,, làanhtự ý muakhôngliên quan đến em.” Quý Văn Nghiêu hoàn toànkhôngđể ý đến thái độ của Lâm An Nhàn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.