Ly Hôn - Thần Vụ Quang
Thần Vụ Quang
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 28
Xe dừng lại, Lâm An Nhàn cũngkhôngbiết đây là đâu, chỉ theo chân Quý Văn Nghiêu xuống xe, sau đóđithang máy lên lầu, sau khi vào cửa cũngkhônglòng dạ nào thưởng thức nội thất được thiết kế độc đáo bên trong, chỉ tìmmộtsô pha trong phòng khách rộng lớn đó ngồi xuống.
Lâm An Nhàn nghe Quý Văn Nghiêu vừa năn nỉ, vừa khuyên, vừa hăm dọa như niệm kinh bên taicô, nhìn đồng hồ gần mườimộtgiờ, đành cắn răng gật đầu.
Quý Văn Nghiêu sờ mặt Lâm An Nhàn cườinói: “Emkhôngmuốnnói,anhbiết hỏi thăm ai? An Nhàn,anhđứng đây chờ em từ mười giờ trưa tới giờ,hiệntại toàn thân đều mất cảm giác.”
khôngbiết hôm nay Lâm An Nhàn cóđilàmkhông, điện thoạithìkhôngtiếp, chắc lạiđanggiận mình? Nhưngkhôngtiếp cũngkhôngsao,anhta cũngkhôngmuốn về công ty, liền điện thoại giao phómộtsố việc cho thư ký, sau đó hạ ghế xuống tìm tư thế thoải mái để nằm, định đợi đến năm giờ xem mình có may mắn gặp được Lâm An Nhànkhông.
Sau đó, ở bên tai Lâm An Nhànthìthầm: “Mấy ngày nay, Phó Minh Hạokhôngđụng đến em chứ?”
Phó Lệ Na chớp chớp mắtkhônghiểu vì sao Quý Văn Nghiêu lại nắm lấy tay Lâm An Nhàn.
Quý Văn Nghiêuđiphía trước, trong mắt sớmkhôngcòn tươi cười: Chỉ thiếu chút xíu nữa thôi là An Nhànđãhứa vớianh, đều do Phó Lệ Na này phá hoại!côta muốn kiếm tiền đúngkhông? Mìnhsẽtận sức giúpcôta được như ý!”
Lâm An Nhàn lập tức xoay người tuy phiền lòng nhưng biết vẫn phải đối mặt, vì thếnóivới Tôn Bằng: “anhđitrướcđi, tôi có việcnóivớianhta.”
Quý Văn Nghiêu thong dong buông tay Lâm An Nhàn ra, mỉm cười: “Chị hai, có chuyện gì sao?”
“Hả? À … Đúng rồi, tôi pha trà mật ong cho cậu, cậu … cậu đỡ chút nào chưa?” Phó Lệ Na lóng ngóngnói.
Lập tức cũngkhôngnghĩ gì thêm nữa vội vàng mặc quần áo, cầm tiền chạy xuống hiệu thuốc dưới lầu mua thuốc tránh thai khẩn cấp. Nhưng sau khi mua về lại buồn rầu: Mình và Phó Minh Hạo vốn định để có con, hơn nữa cả nhà họ Phó đềuđangngóng trông, nếu bây giờ uống thuốc này, tạm thờikhôngthể để có con được. Như thếthìkhi gần gũi với Phó Minh Hạo cũng phải tránh thai, lòng vòng như vậy mãinóikhôngchừng khó có thể có con.
Chờ Quý Văn Nghiêu đến gần, Lâm An Nhàn hỏi: “Saoanhbiết lúc này tôi tan tầm?”anhtakhôngthể nào nghe mình đổi ca nhanh như thế mới đúng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghĩ tới nghĩ lui những nơi có thểđi, cuối cùng lại đến siêu thị bên cạnh mua chút đồ ăn, rồi trở lại trong xe vừa ăn vừa chờ Lâm An Nhàn.
Quý Văn Nghiêu lắc đầu cười: “đi, em toàn quyền quyết định.”
Dương Quân tức giận phát run: “Tôi còn chưanóiđếncôđó,cômới là ngườikhôngbiết xấu hổ, tôi và Văn Nghiêuđangêm đẹp, nếukhôngphải tạicôđột nhiên trở về mặt dày mày dạn quấn quít lấy Văn Nghiêu,thìsaoanhấy lại đòi chia tay với tôi,cômới là người thứ ba, là thứkhôngcó gia giáo!”
Quý Văn Nghiêu cảm thấy ông trời vẫn chiếu cố mình, chưa tới bốn giờđãthấy Lâm An Nhàn đứng bên kia đường, Lâm An Nhànđilàm lúc này chứng minhcôđãđổi về ca trực bình thường.
“Emkhôngtin? Emđilàm lúc 3 giờ 40 phút đúngkhông?”
“Sợ gì,khôngphải emđãgiới thiệu với đồng nghiệpanhlà họ hàng sao.”
Lâm An Nhàn bất an xê dịch sang hướng khácnói: “Cũngkhôngcó phẫu thuật thẩm mĩ, mới vài ngày thay đổi gì chứ?anhlo lái xeđi,khôngphảianhđãchờ hơn nửa ngày sao, mau về nhà nghỉ ngơi cho khỏe."
Chương 28
mộtlát sau, Quý Văn Nghiêuđitới kéo Lâm An Nhàn ngồitrênđùi mình, đưa chocômộtxâu chìa khóa và tấm thẻ.
Lúc tới nhà, Phó Lệ Na đột nhiên vỗ đùi lớn tiếng: “khôngđúng! Quý Văn Nghiêu có thểkhôngcó ý gì với Lâm An Nhàn nhưng cũngkhôngthểnóiLâm An Nhànkhôngcó, em nghĩ kĩ rồi,khôngchừng thấy người ta có tiền, chắccôta lợi dụng lúc uống say tán tỉnh, nếukhôngVăn Nghiêu kéo taycôta làm gì,nóikhôngchừng cònđangbịcôta làm khó dễ!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng lại cảm thấykhôngcó biện pháp thoát khỏi của nợ Quý Văn Nghiêu này, trong lúc nhất thời khổ nãokhôngthôi.
Lâm An Nhàn cườinói: “Đây là kiếm đủ tiền rồi muốn hưởng thụ?”
Sắc mặt Quý Văn Nghiêu có chút khó coi. “Em vẫn cònđangmuốn đáanh? Chúng tađãăn ở như vợ chồng rồi, em có tính gì cũng vô dụng thôi, đêm nay em theoanhvề nhà.”
“Tôikhôngđi,anhcho tôi xuống xe, ba mẹ đều biết tôi chỉ làm nửa ca, tôikhôngcó cách nào giải thích với họ, đừng làm tôi khó xử.” Lâm An Nhàn bị dọa đến choáng váng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau đó, vỗnhẹvai Lâm An Nhànnói: “Tôi ra phòng khách trước, chị nghỉmộtchútđi, nãy giờ ngồi lâu chắcđãkhó chịu.”
“anhcó còn biết xấu hổkhông?”
“Còn chỗ nào, đương nhiên là nhàanh.” Quý Văn Nghiêu tự nhiên đáp.
“Họ hàng cũng đâu ai ôm ôm ấp ấp nhưanh, cóđihaykhông?”
Trần Mộng Khiết nghe xong lạikhôngcho là đúng: "Sao, sợ bạngáianhkhôngvui à? Văn Nghiêu,côgáikia hoàn toànkhôngphải người thích hợp vớianh, hoàn toànkhônghề có chút tự tin nào. Hôm đó vừa nhìn thấy emđãrưng rưng muốn khóc, muốn tranh thủsựđồng tình cũngkhôngcần làm dáng như thế. Thế kỉ thứ mấy rồi mà còn bày ra loại trò đó!”
nóithìnóivậy nhưng Phó Lệ Na vẫn canh cánh trong lòng.
Vẫn liên tục đợi cho tất cả mọi người đều ra về, vợ chồng Vương Thu Dung cũng về phòng, Lâm An Nhàn mớiđitắm, băn khoănkhôngbiết loại thuốc Quý Văn Nghiêu sử dụng có ảnh hưởng gì đối cơ thể mìnhkhông.
“anhđâu có nghĩ sai,anhta là chồng em,anhlà tình nhân của em,anhnóiđúngkhông?”
Phó Lệ Na săm soi nhìn Lâm An Nhàn, sau đó bưng ly trà theo Quý Văn Nghiêu ra phòng khách.
Tào Chí Dũng cũngkhônglên tiếng, bình thường nhìn Lâm An Nhàn có vẻ thànhthật, nhưng thời buổi này sao có thể nhìn người qua vẻ bề ngoài được, người càng thànhthậtngoan ngoãn, khi gây chuyệnthìchấn động hơn bất cứ ai khác.
*******
“An Nhàn, đêm nay chúng ta có là thời gian,anhnhất địnhsẽhầu hạ emthậtchu đáo!”
Quý Văn Nghiêu còn chưa trả lời, Trần Mộng Khiết lại cười chen ngang: “côgiáo Dương, nếu Văn Nghiêuđãkhôngmuốn tiếp tục qua lại vớicô,côlại đến công ty gây rối thế này, có phải quá mất mặt rồikhông?côlà giáo viên, là tấm gương tương lai cho học sinh, đừng níu kéo thế nàythìxấu hổ quáđi!”
“Đừng nóng nảy như vậy, đượckhông? Những chuyện như thế nàykhôngcó bằng chứngthìkhôngnênnóilung tung, loại chuyện thế này khi kéo quần lên làkhôngnóigì được họ, nếukhôngsao lại có câunóibắt gianthìphải bắt tại giường chứ?”
Quý Văn Nghiêu hôn Lâm An Nhàn, lưu manhnói: “khôngtới nhàanhcũng được,anhvề với em, ba mẹ chồng em chắckhôngai thèm quan tâm em có về nhà haykhôngđâu, giờ này chắc họ ngủ như c·h·ế·t rồi, chúng ta làm ở phòng khách nhà em đượckhông?”
Mới ra cửa liền gặp Dương Quân.
“Kiếm tiền bao nhiêu là đủ, tôi chỉ kiếm được chút ít chưa phải là phú hào......, An Nhàn, họ hàng củacôlại đến nữa rồi kìa.” Tôn Bằngnóinửa chừng vừa lúc thấy Quý Văn Nghiêu.
Lâm An Nhànkhôngquá xác định tiếp tục hỏi: “Ýanhlà về nhàanh?”
“Về đâu?” Lâm An Nhàn theo bản năng hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quý Văn Nghiêukhôngđể ý đến Trần Mộng Khiết tiếp tục làm việc, Trần Mộng Khiết cườinói: “đãmấy giờ rồi,điăn trưa thôi, ăn xong emsẽđingay, hayanhmuốn em ngồi đây cùnganh?anhchọnđi.”
Lâm An Nhàn mất tự nhiên muốn đứng dậy, nhưng lại bị Quý Văn Nghiêu kiềm giữkhôngthể động đậy, đành chỉ lắc đầu cự tuyệt: “Tôikhôngcần.”
Quý Văn Nghiêu thoáng giật mình: “Dương Quân, sao em lại đến đây?”
Tào Chí Dũng nghe xong, bật cười: “khôngphải em nghi Quý Văn Nghiêu có ý với An Nhàn đấy chứ? Buồn cười c·h·ế·t được, với điều kiện đó của Quý Văn Nghiêu sao có thể có chuyện gì với Lâm An Nhàn, người ta muốn loại phụ nữ gì màkhôngcó, chỉ có phụ nữ chủ động tìmanhta, em nghĩanhta còn cần chủ động tìm sao? Huống chi em dâu của em cũngkhôngphải dạng quốc sắc thiên hương, Quý Văn Nghiêu cần sao!”
Tôn Bằng gật đầu, cũngkhôngchờ chào hỏi Quý Văn Nghiêu liềnđitheo những đồng nghiệp khác.
“An Nhàn,anhkhôngphảiđangnóiđùa với em, mấy ngày rồi emkhôngchịu gặpanhtự em đếmđi! Hôm nay em theoanhhoặcanhtheo em,khôngcó lựa chọn khác.”
Tuy Trần Mộng Khiết cũng giận nhưng cảm thấy mìnhđanglà người thắng, nênkhôngcần thiết phải so đo vớicôgáigià họ Dương này vì thế bình tĩnhnói: “Nam chưa cưới nữ chưa gả, ở đâu ra người thứ ba? … Còn tự trọngthìdẹp bộ dạng đáng thương củacôđi, lúc tôi và Văn Nghiêu bên nhaukhôngbiếtcôở xó xỉnh nào, có tư cách gìnóitôi là người thứ ba, chúng tôi là gương vỡ lại lành!”
“Xấu hổ có thể cùng em làm vợ chồng sao,anhđãnóivới em rồi, vì em,anhkhôngcần bất cứ gì cả!” Quý Văn Nghiêunóiđầy tự tin
Hai người vừa lên xe, tay chân Quý Văn Nghiêuđãkhôngthànhthật, tay từ sau lưngcôbắt đầu tìm n** m*m m** nào đó véo véo hai cái: “An Nhàn, em ngày càng xinh đẹp.”
Nhìn thần sắc nửa tin nửa ngờ của Lâm An Nhàn, Quý Văn Nghiêu ômcôđivề hướng xe: “Còn chưa tin, em lên xe nhìn thức ăn củaanhsẽbiết.”
“Tôi chỉnóimộtlần, cáccôai cũngkhôngphải bạngáitôi, muốn ở chỗ này tranh cãi nhauthìxin cứ tự nhiên, tôikhôngtiếp.” Quý Văn Nghiêu nhàn nhạt bỏ lạimộtcâu, liền bước nhanh rờiđi, để lại Dương Quân cùng Trần Mộng Khiết ngây ngốc đứng tại chỗ, vẫn chưa kịp hiểu ý củaanhlà gì.
thậtvất vả để chờ đến mười giờ, xương sống, chân tay và thắt lưng của Quý Văn Nghiêu đều tê rần, nhưng tâm tình vẫn phấn chấn, dù nhìn thấy Lâm An Nhàn cùng người đàn ông kiađira cũngkhôngnổi giận, nhanh chóng xuống xeđiqua.
Lâm An Nhàn lúc này mới giật mình, hất tay Quý Văn Nghiêu ra: “Tôi tin,anhđừng cứ ôm tôi mãi thế,khôngphải muốn đưa tôi về sao, nhanhđithôi.”
Phó Lệ Na liếc mắt xem thường: “EmnóiQuý Văn Nghiêu để ý Lâm An Nhàn hồi nào, lo mà lái xeđi!”
Lâm An Nhàn né tránh ánh mắt của Quý Văn Nghiêu, thấp giọngnói: “Tôikhôngthể đồng ý.”
“khôngphải nhàanhhay nhà em, là nhà của chúng ta.”
“An Nhàn, theoanhvềđi, sáng sớm maianhsẽđưa em về bảo đảmkhôngai biết,anhchờ em mười mấy tiếng, em nỡ nhẫn tâmkhôngquan tâmanhnhư vậy sao?”
“Ngày mai được nghỉ, bên Lâm Húc cũng rảnh, tôi phải kiếm gì đó thư giãn.” Tôn Bằng tán gẫu với Lâm An Nhàn.
Đạt được mục đích, Quý Văn Nghiêu lập tức mở hết tốc lực.
Nhìn thấy hai người song songđira, mắt Dương Quân lập tức đỏ: “Văn Nghiêuanhcònnóikhôngphải vìcôta mới chia tay em, hôm ở nhà dì hai,anhkêu em về nhà em cũng nghe lờianh, nhưnganhlại đối xử với em như thế này?”
Thiếu chút nữa, Lâm An Nhàn lại vung tay tát Quý Văn Nghiêu, nhưng nhịn xuống: “Đừngnóibậy, ai về nhà nấy,anhđùa đủ rồi đó.”
Rốt cuộc, Phó Lệ Nakhôngnín nhịn được nữa,nói: “Tạianhkhôngbiết đó, có chuyện này em cảm thấy rất kỳ quái, lúc em mang trà mật ong vào phòng thấy Quý Văn Nghiêuđangkéo tay Lâm An Nhàn,khôngbiết hai người họđangnóicái gì, nhưng em thấy nghi lắm.”
Lâm An Nhàn nổi giận: “anhcòn lôi kéoanhấy?anhđừng nghĩ sai thân phận mình!”
Lâm An Nhàn giật mình, chẳng lẽanhta đúngđãđợi mình lâu như vậy?
Tào Chí Dũngđanglái xe liếc nhìn Phó Lệ Na hỏi: “Im lặng vậy?khôngphải Quý Văn Nghiêuđãđồng ý giúp đỡ rồi sao? Sao em cònkhôngvui thế?”
Ánh mắt của Quý Văn Nghiêu lập tức sáng rực: “Emđanglo choanhđúngkhông? Có những lời này của em,anhđợi thêm mười mấy tiếng cũngkhôngmệt! An Nhàn, chuyệnanhđề cập với em lần trước, em đồng ý vớianhđi, đượckhông?”
“Ông xã,anhnóixem, sao bình thường emkhôngnghĩ mấy chuyện này nhỉ? Chuyện chiếc váy lần trước emđãhoài nghicôta giở trò quỷ, thêm chuyện lần này nữa, em đoán Lâm An Nhàn tám phần là có dã tâm.khôngđược, em nhất định phải tìm hiểu đến cùng vụ này,khôngthể để Minh Hạo bị chụp nón xanh cũngkhôngbiết, bọn họ cho là nhà họ Phó chúng ta dễ khi dễ lắm sao!”
“đãđỡ hơn nhiều rồi, chỉ là làm phiền chị dâu phải vất vả, giờ tôi khỏe rồi,khôngcần uống trà mật ong đâu, chuyện mua xe cứ để tôi lo, hôm nào rảnh tôi dẫnanhchị đến đó xem và chọn.”
Nghĩ đến đây, Lâm An Nhàn đột nhiên đứng bật dậy. Saocôlại quên mất chuyện tránh thai chứ?
Thấy Lâm An Nhàn đỏ mặtkhôngnóilời nào, tiếp tụcnói: “anhnghĩanhta có muốn cũngkhôngcứng nổi, mỗi ngàyanhđều đưaanhtađingoại giao tiếp rượu, với cái kiểu uống đó củaanhta chỗ đó chắc héo rồi.”
“Đây là chìa khóa nhàanhvà thẻ mở cửa.”
Nhìn Lâm An Nhànđivào công ty, tâm tình Quý Văn Nghiêu nhất thời tốt hẳn lên, biết mười giờ tối naycôsẽtan tầm nên mình có thểđidạomộtchút rồi quay lại.
Quý Văn Nghiêu nhìn đồng hồ vì có thể đuổi Trần Mộng Khiết đành phải đứng dậy cùngcôtađira ngoài tìm chỗ ăn cơm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phó Lệ Na nghẹn tức gật đầu, lòng thầm quyết định phải tìm cơ hội tóm nhược điểm của Lâm An Nhàn.
Lâm An Nhànkhôngcó biện pháp, Quý Văn Nghiêu đốtkhôngcháy, nấukhôngtan, giống như keo dán sắtkhôngngừng bám sát lấy mình gỡ sao cũngkhôngra, làm cho người ta ghét nhưng lạikhôngbiết phải làm sao, xui xẻo làanhta lại nắm được nhược điểm củacôchỉ có thể mặc choanhta lấy đó mà uy h**pcômọi nơi mọi lúc.
Sau khi đóng cửa phòng lại, Lâm An Nhàn bắt đầu phỉ nhổ chính mình: Thiếu chút nữa sai càng thêm sai, may mà Phó Lệ Na xuấthiệnđúng lúc, nếukhôngsuýt chút nữacôđãgật đầu đồng ý, làm chuyện có lỗi với Minh Hạo!
Quý Văn Nghiêu bực bội lái xe, bất tri bất giác tới trước cửa công ty Lâm An Nhàn, lái xe đếnmộtnơi khá kín đáo đậu xong, liền ngồitrênxe nhìn ra ngoài.
Lâm An Nhàn giật mình liếc mắt nhìn Quý Văn Nghiêu,khôngquá tin tưởng vào câunóicủaanhta,anhtakhôngthể nào ngu ngốc như thế.
Quý Văn Nghiêu nhích lại gần Lâm An Nhàn, tay sờ lên ngực Lâm An Nhàn,nhẹnhàng véo véo, hơi thở nóng rực phuntrênmặtcô.
“An Nhàn, đừng luôn chọcanhgiận? Ngoan, nghe lờianhgiữđi.”nóixong, đem chìa khóa và thẻ bỏ vào túi xách Lâm An Nhàn bên cạnh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.