Ly Hôn - Thần Vụ Quang
Thần Vụ Quang
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 15
“Tôi có thói quen ăn hơi nhanh, anh đừng chê cười.” Vô luận là ở công ty hay ở nhà, chậm nhất định sẽ bị đói.
“Không phải anh bề bộn nhiều việc?” Vừa rồi ở văn phòng chính hắn nói không có thời gian.
Quý Văn Nghêu vô lực ngồi trong xe, Lâm An Nhàn thật là, một chút tính tình cũng không có, cha mẹ như thế nào giáo d·ụ·c một nữ nhi giỏi nhẫn nhục chịu đựng như vậy, không nghĩ tới tương lai công tác, kết hôn sẽ bị khinh bỉ sao!
“Cũng không phải, hôm nay món ngon nên ăn nhiều một chút.”
“Cô làm gì vậy, muốn tính tiền sao, nơi này đã được tính vào phí dịch vụ của công ty.” Nữ nhân này chẳng lẽ tưởng hắn muốn cô ta mời?
Nhìn Lâm An Nhàn gật đầu, Quý Văn Nghêu có chút hận, thở dài nói: “Được rồi, tôi cũng không khó dễ cô, về sau hảo hảo sống chung đi, lần này tôi giúp.”
Lâm An Nhàn đồng ý, chỉ cần chứng minh mình trong sạch, Quý Văn Nghêu muốn nói thế nào thì nói.
Lâm An Nhàn hai tay ôm đầu chôn ở đầu gối, không để ý Quý Văn Nghêu, lặng lẽ dịch dịch sang một bên.
“Chị hai, anh rể, tôi thực không có nhiều thời gian để chậm trễ, mọi người về trước đi.” Quý Văn Nghêu xoay người đối Phó Lệ Na cùng Tào Chí Dũng nói.
Sử Quế Bình lúc này mới thấy nữ nhân bên cạnh Quý Văn Nghêu, chợt sinh khí vì mất đi cơ hội tiếp cận Quý Văn Nghêu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Văn Nghêu?” Một nữ nhân kinh hỉ nhìn Quý Văn Nghêu.
Phó Lệ Na cũng lập tức đứng lên, nhíu mày nhìn Lâm An Nhàn: “An Nhàn, em bị choáng váng à? Sao còn ngây ra đó!”
“Được rồi, cô vào đi.”
Đối với thái độ của Lâm An Nhàn, Quý Văn Nghêu có chút sinh khí: “Cô nghĩ tôi cái gì cũng không biết? Cô không thể gạt tôi, không cần ra vẻ thoải mái.”
Quý Văn Nghêu mỉm cười cự tuyệt: “Là ở gần đây, ngượng ngùng, tôi phải đưa bằng hữu đi có việc, đi trước.”
“Không cho sao, quên đi.”
Lâm An Nhàn thật không biết Quý Văn Nghêu có cảm thụ gì, chỉ cảm thấy nam nhân này lòng dạ quá hẹp hòi.
Vì thế, hai người chuẩn bị lấy xe trở về. Đột nhiên….
“Cô muốn tôi giúp để Phó gia không thầm oán cô nữa?” Quý Văn Nghê lý giải hành vi của Lâm An Nhàn.
Ai ngờ vừa mở cửa, vấp phải cái gì, xém chút nữa bị ngã sấp xuống.
Quý Văn Nghêu muốn lên tăng xông, một câu cũng chưa nói trực tiếp đứng lên kéo Lâm An Nhàn ra ngoài.
Thật đúng là mạc danh kỳ diệu, vẫn tự biên tự diễn, quyền quyết định trong tay hắn, hắn chạy mình có thể cản sao.
“Tôi có thể giúp, nhưng muốn nói thế nào là chuyện của tôi, không cần cô dạy bảo.” Quý Văn Nghêu đưa ra điều kiện.
“Thật hữu duyên, tôi ra ngoài bàn chút chuyện, anh đi đâu? Nếu không vội, chúng ta có thể tìm một chỗ nói chuyện của em họ tôi?” Sử Quế Bình cảm thấy vận khí hôm nay thật vượng, không nghĩ tới buổi chiều xin nghỉ đi dạo phố lại có thể gặp Quý Văn Nghêu.
Đến Phó gia, Quý Văn Nghêu bảo Lâm An Nhàn vào trước, mình đậu xe xong sẽ vào.
Nam nhân này rõ ràng hại mình, hiện tại lại thành mình cầu hắn? Hơn nữa, mình cũng không có ý như vậy, chẳng qua muốn làm rõ ràng mọi việc thôi, nhất thời không biết nơi nào để phát tiết buồn bực, chứ không cố ý ngồi đây.
Lâm An Nhàn trừng mắt nhìn, cảm thấy Quý Văn Nghêu quá coi thường người khác.
“Sử lão sư, rất vui gặp cô?”
Cũng những lời nói đó, nhưng khi qua tai Phó Lệ Na lại nghe ra hàm ý hoàn toàn khác.....
Phó Lệ Na hoàn toàn bị chọc giận, cố không thất lễ trước mặt Quý Văn Nghêu, lôi kéo Tào Chí Dũng trực tiếp đi ra ngoài, không thèm liếc nhìn Lâm An Nhàn một cái.
“Nếu không đủ, cô ăn thêm phần của tôi đi.”
“Không cần phải khó xử chị dâu như vậy, xem ra chị ấy cũng không hiểu chuyện gì. Cũng tới giờ cơm trưa rồi, tôi mời mọi người ra ngoài ăn bữa cơm?” Quý Văn Nghêu nói xong đứng dậy.
Quý Văn Nghêu đứng tại chỗ trong chốc lát, cũng đi theo ra ngoài.
Lâm An Nhàn nghe lời, nuốt cơm xuống mới nói: “Tôi ăn cơm không vô, chỉ ăn đồ ăn thôi.”
“Anh có thể cùng tôi trở về giải thích rõ ràng, thì còn gì bằng.”
“Tôi đưa cô về.”
Chương 15
“Anh! Anh thật xem thường người khác!” Lâm An Nhàn chưa từng tức giận như vậy, nhưng chỉ dám chỉ trích một câu không nặng không nhẹ, rồi xoay người bỏ đi.
“Lâm An Nhàn, cô xem chúng tôi là con nít để đùa giỡn sao, cô chờ đó! Chí Dũng, chúng ta đi!”
Lâm An Nhàn nghĩ nghĩ mới nói: “Tôi không biết anh nói chuyện gì, bất quá anh có biết cũng là Dương Quân nói. Ta chỉ cần một nhà chung sống vui vẻ.”
“Đây căn bản là hai việc khác nhau, anh cố ý làm mọi chuyện khẩn trương như vậy!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
A?...... Lâm An Nhàn hết nhìn Phó Lệ Na, lại nhìn Quý Văn Nghêu, không hiểu sao Quý Văn Nghêu lại tựa tiếu phi tiếu nhìn mình, nhất thời luống cuống không biết làm sao.
Nhìn món ăn dọn trên bàn, Lâm An Nhàn cười nói: “Này đã ngon lắm rồi, tôi sẽ không khách khí.”
Một lát sau, Lâm An Nhàn ngẩng đầu nhìn Quý Văn Nghêu: “Tôi vừa nghĩ có phải anh vì chuyện trước kia mà sinh khí, ba lần bảy lượt hãm hại tôi, anh muốn tôi làm thế nào mới nguôi giận?”
Nhìn hai thân ảnh biến mất, Lâm An Nhàn biết chờ mình ở nhà khẳng định là một hồi gió lốc, vì thế đánh bạo, ngẩng đầu hỏi Quý Văn Nghêu: “Tôi căn bản không đắc tội anh, vì sao anh lại làm như vậy?”
Những lời này vừa nói xong, một miếng thịt chưa kịp đưa vào miệng bị đánh rơi trên bàn.
“Đúng vậy, anh nói tôi mới biết nguyên nhân mình sai để làm anh nguôi giận, hiện tại mọi việc đều rối tung.”
“Tôi thấy ăn mặc không trở ngại, cũng không đến mức đói khát, về phần chỗ ở tôi cùng Minh Hạo cố gắng dành dụm tương lai khẳng định có thể mua.” Lâm An Nhàn tự nhiên trả lời.
“Không phải sợ, là muốn yên ổn mà sống.”
Hai người vào xe, Lâm An Nhàn hỏi: “Người vừa rồi là ai a?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn tốc độ Lâm An Nhàn “chiến đấu”, Quý Văn Nghêu cảm giác như Lâm An Nhàn trực tiếp nuốt mà không cần nhai, tướng ăn quá thô lỗ.
Đợi đến nơi không có người, Quý Văn Nghêu vù vù nói: “Nửa chén cơm cô cũng muốn đóng gói?”
Nhìn vẻ mặt vô tội của Lâm An Nhàn, Quý Văn Nghêu chỉ có thể thở dài: “Cô không cần đi làm sao?”
“Ý cô là, tôi trả thù còn phải báo cho cô một tiếng?” Đây là cái gì ăn khớp.
Đầu Lâm An Nhàn cúi càng thấp, nhỏ giọng nói thầm: “Là anh quá gian trá.”
Quý Văn Nghêu kỳ thật cũng không đói, thấy Lâm An Nhàn hành động lòng có chút chua xót, giống như đặc biệt thích đồ ăn ở đây, liền đẩy phần của mình qua cho Lâm An Nhàn.
Bất quá, nếu có thể thoát khỏi khốn cảnh thì hiểu lầm một chút cũng không sao.
Bất quá, cũng không nóng lòng, cùng lắm về sau thường đến đây đi dạo.
Vậy lúc trước dựa vào cái gì “bỏ rơi” hắn! Quý Văn Nghêu phẫn hận nghĩ.
Lâm An Nhàn cảm thấy Quý Văn Nghêu không nhất thiết phải lôi lôi kéo kéo mình như vậy, nếu hắn đã mở lời chẳng lẽ mình không cho hắn mặt mũi mà từ chối. Hơn nữa,tổng giám đốc mời khách nhất định là thịnh soạn.
“Tôi biết, tôi muốn tìm người bán hàng đóng gói phần cơm còn nguyên này.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chính cô đầu óc ngu ngốc, phản ứng chậm, còn đổ đến tôi?”
Quý Văn Nghêu nhìn Lâm An Nhàn: “Có quan hệ gì với cô sao?”
“Vậy sao không nghĩ đến cảm nhận của tôi?”
“Cô xác định có thể tự đối phó người Phó gia?”
Mặt Lâm An Nhàn lập tức liền sáng, chỉ cần Quý Văn Nghêu ra mặt, Phó gia khẳng định vui đến c·h·ế·t. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Xung quanh đều là quán cơm công sở, cô ăn được không.” Quý Văn Nghêu đối Lâm An Nhàn nói.
Sau đó còn nói: “Cô biết mình cái gì cũng chưa làm sao lại đến nhận sai, chẳng lẽ người khác nói gì cô cũng vâng vâng dạ dạ, không biết phản kháng, cho cô nhận thức ai, cô liền nhận thức? Chẳng lẽ nói cô g·i·ế·t người, cô cũng thừa nhận?”
Quý Văn Nghêu nở nụ cười: “Cô mặc chiếc váy này rất đẹp.”
Lâm An Nhàn mở cửa vào nhà, quả nhiên gặp Phó Lệ Na cùng Tào Chí Dũng, cha mẹ chồng đều ngồi ở phòng khách, bốn người hùng hổ như muốn “ăn tươi nuốt sống” Lâm An Nhàn.
Chờ Lâm An Nhàn ăn xong, Quý Văn Nghêu hỏi nàng: “Bình thường cô cũng ăn như vậy?”
Vừa ăn vừa nghĩ, người này ỷ có tiền lãng phí, miếng thịt lớn như vậy liền bỏ!
“Đi thôi, tôi đưa cô đi ăn cơm.” không chờ Lâm An Nhàn trả lời, Quý Văn Nghêu lôi kéo cô đi đến thang máy.
Nhìn Lâm An Nhàn ngồi trước cửa, Quý Văn Nghêu tức giận nói: “Sao cô lại ngồi đây, cố ý hại tôi à?”
Quý Văn Nghêu đứng lên đợi trong chốc lát, mới mở miệng: “Cô muốn ngồi ở đây đến khi nào?”
Nói xong không cho Sử Quế Bình cơ hội, lôi kéo Lâm An Nhàn cáo từ.
Đúng vậy, còn có chuyện trọng yếu!
Gặp Quý Văn Nghêu không trả lời, tiếp tục nói: “Anh muốn trả thù tôi thì nói. Hiện tại làm sao bây giờ, sau khi trở về đường nào cả nhà họ cũng xúm vào thẩm vấn tôi!”
“Chưa ăn, trên đường về tôi sẽ ăn luôn.”
Lâm An Nhàn vừa nói vừa nhai, hạt cơm phun trên bàn, Quý Văn Nghêu có chút chịu không nổi: “Cô có thể hay không nuốt xuống rồi nói, tôi không đói, cô ăn hết đi!”
“Sai chỗ nào?”
Quý Văn Nghêu thấy Lâm An Nhàn như vậy thì bật cười, ngồi xuống hỏi: “Không phải cô về rồi, sao còn ngồi ở đây?”
“Anh không ăn sao?”
Chỉ là tùy tiện hỏi, không nói thì thôi, Lâm An Nhàn quay đầu ngắm phong cảnh.
Lâm An Nhàn cúi đầu không nói lời nào.
“Không có a.”
Lâm An Nhàn gắp miếng thịt, lấy giấy ăn lau lau sạch sẽ, tiếp tục bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến.
Một lát sau, Quý Văn Nghêu hỏi: “Phó gia thường khinh bỉ cô sao?”
Lâm An Nhàn cảm giác không khí không đúng, liền thành thật ngồi.
Lâm An Nhàn vẫn không nhúc nhích, Quý Văn Nghêu không kiên nhẫn nắm tay Lâm An Nhàn kéo lên, nhìn khuôn mặt nhăn như khổ qua thì tức khí: “Cô sợ bọn họ như vậy sao?”
Quý Văn Nghêu sửng sốt một chút, nếu không đối diện “mặt nạ dày cộm” này, hắn thật nghĩ không ra người kia là ai.
Lâm An Nhàn nghiêu đầu: “Không cần, tôi đã xin nghỉ nửa ngày.”
“Cô ăn cơm chưa?” Quý Văn Nghêu hỏi Lâm An Nhàn.
Khẳng định là nói “mát” (chửi khéo ^3^), Quý Văn Nghêu còn chưa hết tức giận đây mà, lập tức cười làm lành: “Văn Nghêu, cậu nói vậy làm chúng tôi xấu hổ vô cùng. An Nhàn, em mau nói gì đi?”
“Cô còn lấy lên!” Quý Văn Nghêu không thể tin nhìn Lâm An Nhàn cư nhiên gắp miếng thịt vừa rớt trên bàn.
“Cô không sợ tôi chạy?” Quý Văn Nghêu đột nhiên hỏi.
Lâm An Nhàn thế này mới giật mình phản ứng, có chút cố sức từ sô pha đứng lên đối Quý Văn Nghêu nói: “Tôi sai lầm rồi.”
Quý Văn Nghêu không chút nào để ý nói: “Đúng thì thế nào? Tôi vừa thấy người nhà Phó gia liền toàn thân khó chịu, bất quá muốn nhìn cô có thể chịu đựng tới khi nào!”
Lâm An Nhàn không trả lời, Quý Văn Nghêu nói: “Mau đứng lên, ngồi nữa chân sẽ bị tê.”
Lâm An Nhàn nói xong đứng dậy, nhìn xung quanh, muốn tìm người bán hàng.
“Ăn không no, mặc không tốt, ngay cả nhà riềng đều không có, cô cảm thấy như vậy gọi là tốt?”
Hai người lặng im trong chốc lát, Quý Văn Nghêu nhịn không được: “Lâm An Nhàn, cô chưa ăn no hay sợ tôi ăn hết, cô không thể ăn chậm một chút sao?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.